yện tốt. Tiểu thư còn lo lắng gì? Ngày đó, Nhị tiểu thư….”
Nói đến đây bỗng thật giật mình, Yên Hồng vội vàng im ngay, nhìn trộm An An, không hề lên tiếng.
An An hình như khẽ run lên một chút, tránh khỏi tầm mắt của Yên Hồng, đầu cúi càng thấp.
Yên Hồng không dám nói gì nữa, chỉ chuyện tâm giúp An An sửa soạn.
“ Xong rồi, tiểu thư! Tiểu thư thấy thế nào?”
An An nghe thế mới ngẩng đầu lên nhìn vào gương bạc. Cô gái trong gương mặc bộ sườn xám màu thiển tử, trên có thêu bức hải đường xuân thụy đồ bằng tơ vàng, mỗi đóa hải đường lại có những nét không giống nhau. Lông mày lá liễu, hàng mi uốn cong, tai đeo khuyên lục bảo, vòng tay phỉ thúy, sợi dây chuyền mã não an tĩnh trên chiếc cổ trắng ngần.
Yên Hồng đứng đằng sau không ngừng khen.
Nhưng, chính An An lại đang kinh ngạc khi thấy bóng hình của mình trong gương.
Còn nhớ rõ trước đây, phòng của Đại tỷ đến tận đêm khuya cũng vẫn còn đèn, nàng luôn thích vụng trộm chạy đến xem. Ngọn đèn hắt lên bức tường màu trà tỏa ánh sáng mơ hồ, dần dần biến thành một màu hồng hạnh. Nhưng hiện tại chính mình lại quên mất, mùi đặc thù trong gian phòng kia, cái mùi hỗn hợp giữa son phấn và rượu. Đại tỷ gọi cái mùi tiêm nhiễm này là hương vị tuyệt vọng. Khắp nơi rất bề bộn, mọi thứ tán loại, vương vãi nơi mặt đất. Chiếc gương bằng thủy tinh khảm trên tủ quần áo bằng gỗ lim, trong sáng và thuần khiết. Đại tỷ đứng trước gương, một thân sườn xám màu vàng, hoa văn được thêu kim tuyến màu xanh. Giống như phát hiện ra nàng, Đại tỷ quay đầu lại, nửa như cười nửa như khóc, khiến không gian trở nên nặng nề.
Đại tỷ hỏi nàng: “ Đẹp mắt lắm sao?”
Tiếng nói có phần hoảng hốt truyền đến tai của An An. Lúc này, An An mới giật mình phát hiện ra Đại tỷ ở trong gương đang biến thành chính nàng.
“ Rất đẹp.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến ngay sau đó. Đó là thanh âm trầm ấm thuộc về người đàn ông lạnh lẽo đang đứng phía sau lưng nàng.
Trong gương, Hiên Viên Tư Cửu đang nhìn nàng.
“ Không phải nói cho người đến đón em sao?” An An cả kinh, vội dùng môi giương lên ý cười, che giấu mọi tâm sự, mềm mại hỏi.
“ Người đẹp như vậy, anh làm sao có thể không làm bạn ở bên!”
An An sửng sốt, lập tức cười đến ngọt ngào.
Ngân kính trong như nước, lạnh lùng phản chiếu bóng hình hai người đứng trước gương. An An không khỏi có chút ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Cô gái trong gương có đôi mắt trong vắt như nước nguồn, môi tựa như gợn sóng, thiệt tình hay giả ý đến chính mình cũng không nhận ra.
Thời gian này, Hiên Viên Tư Cửu đối xử với nàng vô cùng tốt, khắp nơi đều che chở nàng, sủng nàng. Tuy rằng, bất quá đây chỉ là thủy nguyệt kính hoa, nhưng nàng không muốn nói trắng ra. Làm nhân sủng được cưng chiều trong lòng bàn tay người, khó có thể được như vậy…… Nàng dù nói thêm gì thì cũng vẫn chỉ là một tình nhân thôi.
“ An An, anh thực muốn biết….” Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng vuốt hai đầu ngón lên lên gò má của An An, “ Hiện tại, em rốt cuộc đang nghĩ gì?
“ Nghĩ về ngài!” Thân thể cứng đờ lại nghe theo bản năng đến vậy, An An lập tức cười đến thản nhiên nói.
Hiên Viên Tư Cửu sửng sốt, tựa hồ không thể tin nổi nàng lại trả lời như vậy. Lập tức, hắn cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên cổ của nàng. Đứng phía sau, Yên Hồng sớm đã đỏ mặt tía tai.
An An muốn tránh, nghĩ vậy liền đẩy hắn ra. Nhưng không biết làm như thế nào mà cánh tay nàng lại vướng vào lọ nước hoa trên bàn trang điểm. Chiếc lọ rơi xuống đất, vỡ tan, vương lên cả giày của nàng. Vì đi dự yến tiếc nên nàng đi giày cao gót hợp cùng một bộ với chiếc sườn xám xa tanh, nhất thời giờ lại giống như bị đi mưa về, giống như bức tranh tuyệt đẹp vừa mới phát hiện ra chút lỗi nhỏ.
Hiên Viên Tư Cửu cười nói: “ Giống như trẻ con vậy! Có như thế mà cũng không cẩn thận được!”
Nói xong, hắn cúi người, lấy khăn tay giúp An An lau giày.
An An sửng sốt, nhất thời muốn lui về phía sau, nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại nắm mắt cá chân của nàng lại. Nàng không động đây, chỉ có thể đỏ mặt, đẩy đẩy vai của hắn: “ Ngài mau đứng lên! Đừng có như thế! Bằng không, em sẽ giận ngài đấy!”
Yên Hồng cũng bỏ mặc đám thủy tinh vỡ vụn kia, vội vàng đi tìm một đôi giày khác phù hợp cho An An. Nhưng tìm cả ngày cũng không được đôi nào hợp cả.
Nước hoa trong lọ vừa đổ dần dần bốc lên. Cả căn phòng sực nức mùi nước hoa.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi xổm trước mặt An An, một chân của nàng nằm trong tay hắn, tất chân màu da dính nước hoa ươn ướt thơm thơm. Đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu cực nóng, mang theo khăn cứ chà lau từng chút từng chút một, nhưng thỉnh thoáng cũng hơi chà mạnh một chút, ngón tay hắn giống như đang khiêu khích. An An co chân lại, nhưng lại sợ hãi động tác của mình quá nhanh khiến có thể khiến hắn mất mặt, đành nhân lúc Yên Hồng không để ý mà thuận tay đánh nhẹ vào vai hắn. Hiên Viên Tử Cửu lại như một chút cảm giác cũng không có, bàn tay vẫn tiếp tục khiêu khích nàng, lướt từ bắp chân đến mắt cá chân.
Bên kia, Yên Hồng không tìm được đôi giày nào phù hợp với An An, cuống đến mức đầu óc dại ra ngây ngốc.
“ Đừng tìm lung tung nữa! Em xuống lầu tìm đôi giày da lũ hoa màu đen chị mới mua hôm trước là được rồi! Không cần phải mang lên đây đâu, lát nữa chị sẽ xuống thay.”
An An cố gắng trấn tĩnh nói cho xong, mặt của nàng đã sớm đỏ đến mức làm chính tóc của nàng cũng nóng lên. Nàng không thể
để hắn tiếp tục hành động vừa rồi, nhưng động tác này của nàng lại quá giấu đầu hở đuôi, hàm ý cảm xúc, làm nàng chỉ có thể chịu đựng làm như không có chuyện gì.
Yên Hồng vừa đi ra ngoài, An An đã lập tức tránh ngay ra.
“ Ngài điên sao? Làm gì vậy?”
Hiên Viên Tư Cửu lúc này mới ngẩng lên nhìn nàng, hai má An An vốn thoa phấn giờ lại càng thêm đỏ bừng, mắt đen trong suốt ngượng ngùng đang nhìn hắn, dưới ánh sáng của đèn điện chiết xạ lóng lánh như sao. Mắt cá chân của nàng ở trong tay hắn cũng tuyệt đẹp giống như con người An An, mà môi của An An lại có vẻ bất mãn quyết tiệt, ánh sáng tinh tế lưu lại uyển chuyển trên sắc môi hồng nhạt. Đôi môi như vậy không biết có tư vị gì nhỉ? Hắn bỗng nhiên muốn biết. Vì thế, Hiên Viên Tư Cửu đứn dậy hôn lên môi nàng.
An An ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hơi thở thô ráp của Hiên Viên Tư Cửu đang cọ sát trên mặt nàng. Ngứa, khá là rát. … Cánh môi người đàn ông này hình như đang run run…. Xúc giác như vậy tự nhiên truyền đến tận trong lòng. An An nâng tay lên, mềm mại ôm lấy cổ Hiên Viên Tư Cửu.
Phản kháng cũng vô dụng, vậy thì cần gì phải cố phản kháng?
Không phải chỉ có trước mặt Hiên Viên Tư Cửu mới phản kháng không được, từ trước đến giờ và cả sau này cũng thế, vận mệnh cứ tiếp tục thay đổi nàng không thể nào xoay chuyển hay chống lại được.
Vạt áo sườn xám phía trước giống như một bàn cờ, vậy mà bàn tay Hiên Viên Tư Cửu lại linh hoạt cởi bỏ hết cúc, luồn vào trong cổ áo của An An, chạm đến da thịt trơn nhẵn của nàng.
“ Nếu em đủ thông minh thì cái việc tạm thời đó sẽ biến thành vĩnh viễn…..”
Trong lòng An An bấn loạn, bên tai lại văng vẳng lời nói của Hà Phong Hiểu.
Bất tri bất giác, nàng mới phát hiện ra mình vô tình đã để tâm quá nhiều trên người Hiên Viên Tư Cửu……Đời người dài như vậy, vận mệnh muốn nàng cùng hắn dây dưa vớ
Nói đến đây bỗng thật giật mình, Yên Hồng vội vàng im ngay, nhìn trộm An An, không hề lên tiếng.
An An hình như khẽ run lên một chút, tránh khỏi tầm mắt của Yên Hồng, đầu cúi càng thấp.
Yên Hồng không dám nói gì nữa, chỉ chuyện tâm giúp An An sửa soạn.
“ Xong rồi, tiểu thư! Tiểu thư thấy thế nào?”
An An nghe thế mới ngẩng đầu lên nhìn vào gương bạc. Cô gái trong gương mặc bộ sườn xám màu thiển tử, trên có thêu bức hải đường xuân thụy đồ bằng tơ vàng, mỗi đóa hải đường lại có những nét không giống nhau. Lông mày lá liễu, hàng mi uốn cong, tai đeo khuyên lục bảo, vòng tay phỉ thúy, sợi dây chuyền mã não an tĩnh trên chiếc cổ trắng ngần.
Yên Hồng đứng đằng sau không ngừng khen.
Nhưng, chính An An lại đang kinh ngạc khi thấy bóng hình của mình trong gương.
Còn nhớ rõ trước đây, phòng của Đại tỷ đến tận đêm khuya cũng vẫn còn đèn, nàng luôn thích vụng trộm chạy đến xem. Ngọn đèn hắt lên bức tường màu trà tỏa ánh sáng mơ hồ, dần dần biến thành một màu hồng hạnh. Nhưng hiện tại chính mình lại quên mất, mùi đặc thù trong gian phòng kia, cái mùi hỗn hợp giữa son phấn và rượu. Đại tỷ gọi cái mùi tiêm nhiễm này là hương vị tuyệt vọng. Khắp nơi rất bề bộn, mọi thứ tán loại, vương vãi nơi mặt đất. Chiếc gương bằng thủy tinh khảm trên tủ quần áo bằng gỗ lim, trong sáng và thuần khiết. Đại tỷ đứng trước gương, một thân sườn xám màu vàng, hoa văn được thêu kim tuyến màu xanh. Giống như phát hiện ra nàng, Đại tỷ quay đầu lại, nửa như cười nửa như khóc, khiến không gian trở nên nặng nề.
Đại tỷ hỏi nàng: “ Đẹp mắt lắm sao?”
Tiếng nói có phần hoảng hốt truyền đến tai của An An. Lúc này, An An mới giật mình phát hiện ra Đại tỷ ở trong gương đang biến thành chính nàng.
“ Rất đẹp.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến ngay sau đó. Đó là thanh âm trầm ấm thuộc về người đàn ông lạnh lẽo đang đứng phía sau lưng nàng.
Trong gương, Hiên Viên Tư Cửu đang nhìn nàng.
“ Không phải nói cho người đến đón em sao?” An An cả kinh, vội dùng môi giương lên ý cười, che giấu mọi tâm sự, mềm mại hỏi.
“ Người đẹp như vậy, anh làm sao có thể không làm bạn ở bên!”
An An sửng sốt, lập tức cười đến ngọt ngào.
Ngân kính trong như nước, lạnh lùng phản chiếu bóng hình hai người đứng trước gương. An An không khỏi có chút ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Cô gái trong gương có đôi mắt trong vắt như nước nguồn, môi tựa như gợn sóng, thiệt tình hay giả ý đến chính mình cũng không nhận ra.
Thời gian này, Hiên Viên Tư Cửu đối xử với nàng vô cùng tốt, khắp nơi đều che chở nàng, sủng nàng. Tuy rằng, bất quá đây chỉ là thủy nguyệt kính hoa, nhưng nàng không muốn nói trắng ra. Làm nhân sủng được cưng chiều trong lòng bàn tay người, khó có thể được như vậy…… Nàng dù nói thêm gì thì cũng vẫn chỉ là một tình nhân thôi.
“ An An, anh thực muốn biết….” Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng vuốt hai đầu ngón lên lên gò má của An An, “ Hiện tại, em rốt cuộc đang nghĩ gì?
“ Nghĩ về ngài!” Thân thể cứng đờ lại nghe theo bản năng đến vậy, An An lập tức cười đến thản nhiên nói.
Hiên Viên Tư Cửu sửng sốt, tựa hồ không thể tin nổi nàng lại trả lời như vậy. Lập tức, hắn cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên cổ của nàng. Đứng phía sau, Yên Hồng sớm đã đỏ mặt tía tai.
An An muốn tránh, nghĩ vậy liền đẩy hắn ra. Nhưng không biết làm như thế nào mà cánh tay nàng lại vướng vào lọ nước hoa trên bàn trang điểm. Chiếc lọ rơi xuống đất, vỡ tan, vương lên cả giày của nàng. Vì đi dự yến tiếc nên nàng đi giày cao gót hợp cùng một bộ với chiếc sườn xám xa tanh, nhất thời giờ lại giống như bị đi mưa về, giống như bức tranh tuyệt đẹp vừa mới phát hiện ra chút lỗi nhỏ.
Hiên Viên Tư Cửu cười nói: “ Giống như trẻ con vậy! Có như thế mà cũng không cẩn thận được!”
Nói xong, hắn cúi người, lấy khăn tay giúp An An lau giày.
An An sửng sốt, nhất thời muốn lui về phía sau, nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại nắm mắt cá chân của nàng lại. Nàng không động đây, chỉ có thể đỏ mặt, đẩy đẩy vai của hắn: “ Ngài mau đứng lên! Đừng có như thế! Bằng không, em sẽ giận ngài đấy!”
Yên Hồng cũng bỏ mặc đám thủy tinh vỡ vụn kia, vội vàng đi tìm một đôi giày khác phù hợp cho An An. Nhưng tìm cả ngày cũng không được đôi nào hợp cả.
Nước hoa trong lọ vừa đổ dần dần bốc lên. Cả căn phòng sực nức mùi nước hoa.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi xổm trước mặt An An, một chân của nàng nằm trong tay hắn, tất chân màu da dính nước hoa ươn ướt thơm thơm. Đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu cực nóng, mang theo khăn cứ chà lau từng chút từng chút một, nhưng thỉnh thoáng cũng hơi chà mạnh một chút, ngón tay hắn giống như đang khiêu khích. An An co chân lại, nhưng lại sợ hãi động tác của mình quá nhanh khiến có thể khiến hắn mất mặt, đành nhân lúc Yên Hồng không để ý mà thuận tay đánh nhẹ vào vai hắn. Hiên Viên Tử Cửu lại như một chút cảm giác cũng không có, bàn tay vẫn tiếp tục khiêu khích nàng, lướt từ bắp chân đến mắt cá chân.
Bên kia, Yên Hồng không tìm được đôi giày nào phù hợp với An An, cuống đến mức đầu óc dại ra ngây ngốc.
“ Đừng tìm lung tung nữa! Em xuống lầu tìm đôi giày da lũ hoa màu đen chị mới mua hôm trước là được rồi! Không cần phải mang lên đây đâu, lát nữa chị sẽ xuống thay.”
An An cố gắng trấn tĩnh nói cho xong, mặt của nàng đã sớm đỏ đến mức làm chính tóc của nàng cũng nóng lên. Nàng không thể
để hắn tiếp tục hành động vừa rồi, nhưng động tác này của nàng lại quá giấu đầu hở đuôi, hàm ý cảm xúc, làm nàng chỉ có thể chịu đựng làm như không có chuyện gì.
Yên Hồng vừa đi ra ngoài, An An đã lập tức tránh ngay ra.
“ Ngài điên sao? Làm gì vậy?”
Hiên Viên Tư Cửu lúc này mới ngẩng lên nhìn nàng, hai má An An vốn thoa phấn giờ lại càng thêm đỏ bừng, mắt đen trong suốt ngượng ngùng đang nhìn hắn, dưới ánh sáng của đèn điện chiết xạ lóng lánh như sao. Mắt cá chân của nàng ở trong tay hắn cũng tuyệt đẹp giống như con người An An, mà môi của An An lại có vẻ bất mãn quyết tiệt, ánh sáng tinh tế lưu lại uyển chuyển trên sắc môi hồng nhạt. Đôi môi như vậy không biết có tư vị gì nhỉ? Hắn bỗng nhiên muốn biết. Vì thế, Hiên Viên Tư Cửu đứn dậy hôn lên môi nàng.
An An ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hơi thở thô ráp của Hiên Viên Tư Cửu đang cọ sát trên mặt nàng. Ngứa, khá là rát. … Cánh môi người đàn ông này hình như đang run run…. Xúc giác như vậy tự nhiên truyền đến tận trong lòng. An An nâng tay lên, mềm mại ôm lấy cổ Hiên Viên Tư Cửu.
Phản kháng cũng vô dụng, vậy thì cần gì phải cố phản kháng?
Không phải chỉ có trước mặt Hiên Viên Tư Cửu mới phản kháng không được, từ trước đến giờ và cả sau này cũng thế, vận mệnh cứ tiếp tục thay đổi nàng không thể nào xoay chuyển hay chống lại được.
Vạt áo sườn xám phía trước giống như một bàn cờ, vậy mà bàn tay Hiên Viên Tư Cửu lại linh hoạt cởi bỏ hết cúc, luồn vào trong cổ áo của An An, chạm đến da thịt trơn nhẵn của nàng.
“ Nếu em đủ thông minh thì cái việc tạm thời đó sẽ biến thành vĩnh viễn…..”
Trong lòng An An bấn loạn, bên tai lại văng vẳng lời nói của Hà Phong Hiểu.
Bất tri bất giác, nàng mới phát hiện ra mình vô tình đã để tâm quá nhiều trên người Hiên Viên Tư Cửu……Đời người dài như vậy, vận mệnh muốn nàng cùng hắn dây dưa vớ