. Mấy người lớn xác rồi, có tay có chân tự lo được mà. Bà Kim vẫn thường nói bóng nói gió với Duy như thế. Trong thâm tâm của anh biết rằng bà vẫn chưa chịu tha thứ cho mình. Ngày Duy ra đi, bà Nam đã khóc hết nước mắt. Cùng lúc con trai và con dâu bỏ mặc mình, bà đã gào lên như điên dại trong điện thoại. Giây phút đó Duy thương mẹ vô cùng nhưng anh không dám quay trở lại mảnh đất đã sinh ra người con gái ấy. -Cô Kim, cô nhìn thử coi có thiếu thứ gì không? Để sáng mai con đi mua thêm. Ngọc ở nhà sau cầm tờ giấy đưa cho bà Kim, Duy đoán là thực phẩm chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai. Bà Kim gật gù một chút rồi chỉ Ngọc chỗ còn thiếu. -Chả cuốn con dùng đu đủ thay cho cà rốt đi Ngọc. Từ nay về sau cũng đừng mua cà rốt nấu ăn, dặn chị giúp việc luôn thể. Mua thêm táo xanh, dâu tây nữa. Ngọc khẽ liếc nhìn Duy, một giây phút nhỏ nhoi ánh mắt hai người chạm nhau. Trong nhà này, chỉ có mỗi mình Nam không ăn được cà rốt. Duy biết rõ điều đó. Không lẽ Bảy năm ở Mĩ, Ngọc cũng không ăn được cà rốt như bạn mình? -Bé Quỳnh có muốn mẹ mua cho cái gì không này? Quỳnh nhưng tô màu, hai mắt sáng lên nhìn Ngọc và bà Kim. Cô bé giơ tay lên múa máy gì đó. -Con muốn kẹo mút. Mẹ với bà đừng cho ba con biết nha. Ba không thích con nhận kẹo của chú xinh đẹp đâu. Duy bỏ lên phòng. Bà Kim ngồi nhìn theo. Ông Lâm và Bảo vừa ở bên ngoài về. Phòng khách quây quần hội tụ đầy đủ. Ánh mắt bà Kim lộ rõ vẻ phức tạp. Duy trở về, bà đã mừng biết nhường nào nhưng vẫn chưa một lần tử tế hỏi thăm anh bảy năm qua sống một mình có vất vả lắm không. Bà làm mẹ mà vô tâm như thế thì có quyền gì trách con trai mình? -Tui nghĩ nên để thằng Duy biết. bảy năm qua nó chịu như vậy là đủ rồi Kim à. Bây giờ gia đình mình chỉ còn thiếu mỗi nó nữa thôi. Ông Lâm ngồi xuống ghế đối diện bà Kim. Bảo cũng gật đầu đồng tình với ba mình. -Bé Quỳnh, con lên phòng kêu chú Duy xuống đây nói chuyện với bà, được không? -Dạ được ạ. Chỉ cần bà nói chú xinh đẹp cho con kẹo mút. Ngay lập tức Bảo trừng mắt làm cho Quỳnh tiu nghỉu nép vào lòng mẹ, cô bé chạy biến lên lầu khi ba mình hằm hằm chuẩn bị xách cán chổi. Bản tính nóng nảy của Bảo vẫn vậy, thảo nào ngày trước anh lại hằn học với Nam như thế. Chắc chỉ có mỗi mình cô mới chịu được tính khí ấy của anh mà thôi. -Chú Duy. Chú mau xuống nói chuyện với bà đi. Nếu không con sẽ không có kẹo đâu. Duy mở cửa phòng, bế bổng Quỳnh đi xuống lầu. Mẹ anh muốn nghiêm túc nói chuyện thì anh cũng sẽ nghiêm túc đón nhận nó, rồi anh sẽ hỏi lại bà những gì mình nghi vấn bấy lâu nay. -Mẹ muốn nói gì với con? -Nghe cho kĩ lời mẹ nói đây. Bảy năm trước, mẹ đã nói dối con là Bơ đã chết. Thật ra con bé còn sống. -Con biết. Sốc. Không chỉ riêng mình bà Kim, ông Lâm, mà đến Bảo và Ngọc cũng phải ngạc nhiên đến sững sờ. Duy phun ra hai chữ “con biết” nhẹ tênh, cứ như là chuyện mọi người giấu anh từ lâu đã chẳng còn là bí mật. Duy ngả người ra sau, nhẹ nhàng kéo Quỳnh ngồi vào trong lòng mình. Nãy giờ cô bé chứng kiến ba mẹ mình ngơ ngác thế kia cũng đủ độ sốc rồi. Nam còn sống. Ngọc chỉ biết điều đó khi Bảo đến tìm cô vài tuần trước mà thôi. Khi nghe tin Nam không qua khỏi từ em trai mình, Ngọc đã khóc rất nhiều. Và chính vì điều đó mà cô càng không thể mang Quỳnh trở lại Việt Nam tìm Bảo, như thế cho dù cô có hạnh phúc với anh cũng chẳng thể nào không dằn vặt lương tâm mình. Nhưng sau khi nghe Bảo tường thuật lạ
lại những gì xảy đến với Nam, Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy anh khóc ròng rã một đêm dài. Vậy mà cái con người vô tâm lạnh lùng ngồi trước mặt cô lúc này lại có thể nhẹ nhàng bình thản mà nói “con biết” như vậy. Duy biết Nam còn sống mà không chút rung động, làm như những gì liên quan đến Nam không hề liên quan tới anh vậy. Ngọc rất muốn nhào tới cấu xé anh cho hả giận. Bạn thân của cô vì ai mà suýt nữa phải mất mạng? Không là cái gã Băng Đại Ca chết tiệt ngồi kia thì là ai vô đây? -Cái chết của Bơ do mẹ thêu dệt nên phải không? Chính xác là vậy. Bà Kim không ngần ngại gật đầu thừa nhận. Chính bà là người đã tung tin Nam không vượt qua ca phẫu thuật ghép tủy nhiều năm trước. Bà đã ép buộc ông Lâm, Bảo, Thiên và Kỳ cùng những người có mặt trong buổi phẫu thuật của Nam phải che giấu toàn bộ mọi chuyện. -Con muốn biết lí do. Bà Kim nhếch môi cười. Vẻ mặt lạnh lùng của Duy chưa bằng một góc của bà lúc này. Vì ai mà bà phải lặn lội từ Mĩ trở về? Khi nghe Trọng nói rằng Duy đang tiến hành công cuộc trả thù Nam, bà đã bỏ tất cả công việc dang dở để về nơi này nhằm chặn đứng sự trả thù ngốc nghếch điên rồ của con trai. Rồi vì ai mà bà phải luôn sống trong dằn vặt mấy năm qua? -Mày còn hỏi lí do nữa hả con? Nếu không phải vì mày thì Bơ đâu có bị dồn tới bước đường cùng đó. Nếu mày không về đây, không thực hiện cái âm mưu trả thù hết sức vô lí đó thì con bé có bị ám ảnh mà bệnh càng lúc càng nặng không? Mày đã làm được gì cho con bé chưa Duy? Thời gian nó nằm viện sao mày không đến thăm nó, ngay cả lúc nó cần mày nhất cũng không thấy cái bản mặt của mày đâu. Mày muốn lí do hả? Được thôi, mẹ nói cho mày nghe. Tất cả là chủ ý của mẹ đấy con à. Một khi mày biết bé Bơ ra đi thì sự ám ảnh và dằn vặt lương tâm sẽ đeo bám mày cho đến cuối đời. Mẹ muốn mày hiểu cái cảm giác của một kẻ gián tiếp giết người mà mày đã vô tình gán cái mác ấy cho con bé. Bà Kim nói một hơi dài, nói xong thở hổn hển, Ngọc phải rót nước cho bà uống. Duy ngồi im như tượng, đôi mắt màu xanh biển long lanh nước. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà Kim. Kế hoạch của bà thành công vô cùng mĩ mãn. -Mẹ đúng là mẹ của con. Con thành ra thế này mẹ đắc ý lắm phải không? Đúng, con đã hiểu được cái cảm giác mà mẹ vừa nói rồi đó. Ám ảnh, ray rứt và dằn vặt lương tâm. Không đêm nào ngủ mà con không mơ thấy Bơ. Bảy năm qua con sống trong lo sợ, thấp thỏm. Yêu không dám nói yêu. Hận không dám hận. Muốn quay về xin mọi người tha thứ cũng chẳng có tự tin. Một mình con đã phải trải qua cái cảm giác bị nhấn chìm xuống đáy vực sâu của tội lỗi và chịu đựng nó suốt bảy năm. Mẹ có từng hiểu cho con không? Phải mà lúc đầu mẹ nói rõ với con tất cả, tai nạn ngày đó của ba không phải do Bơ mà là do chú thím Ba gây nên thì đâu có chuyện con quay về đây rồi tiếp diễn không biết bao nhiêu đau đớn. Tại ai? Mẹ đổ hết tội lỗi cho con trai mình như vậy sao? Có quá bất công với con không hả mẹ? -Được rồi Duy. Con đừng như vậy nữa. Kim có nỗi khổ riêng của mình mà. Ông Lâm xen vào can ngăn hai mẹ con. Hơn ai hết, ông là người biết rõ tình thương của bà Kim dành cho Duy nó mênh mông bao la như thế nào. Ông cũng là gà trống nuôi con, sẽ hiểu được cái cảm giác đêm đêm thao thức lo lắng cho con cái của mình mà không có một vòng tay nào che chở. Bà Kim là người phụ nữ đầu tiên mà ông khâm phục. Ngay cả vợ mình ông cũng phải xếp sau bà ấy. -Duy ơi. Huhu. Hức. Bà Kim chồm tới ôm lấy đứa con trai tội đồ của mình. Bà nấc lên thành tiếng rõ, con trai bà gầy quá, bảy năm nơi xứ người Duy đã làm những gì, một mình con trai bà đã chịu đựng những vất vả ra sao? Bà đều biết cả. Giày vò chính mình, bắt ép con trai chịu chung sự phẫn nộ của định mệnh, cả hai mẹ con đều phải gánh chịu những đa
lại những gì xảy đến với Nam, Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy anh khóc ròng rã một đêm dài. Vậy mà cái con người vô tâm lạnh lùng ngồi trước mặt cô lúc này lại có thể nhẹ nhàng bình thản mà nói “con biết” như vậy. Duy biết Nam còn sống mà không chút rung động, làm như những gì liên quan đến Nam không hề liên quan tới anh vậy. Ngọc rất muốn nhào tới cấu xé anh cho hả giận. Bạn thân của cô vì ai mà suýt nữa phải mất mạng? Không là cái gã Băng Đại Ca chết tiệt ngồi kia thì là ai vô đây? -Cái chết của Bơ do mẹ thêu dệt nên phải không? Chính xác là vậy. Bà Kim không ngần ngại gật đầu thừa nhận. Chính bà là người đã tung tin Nam không vượt qua ca phẫu thuật ghép tủy nhiều năm trước. Bà đã ép buộc ông Lâm, Bảo, Thiên và Kỳ cùng những người có mặt trong buổi phẫu thuật của Nam phải che giấu toàn bộ mọi chuyện. -Con muốn biết lí do. Bà Kim nhếch môi cười. Vẻ mặt lạnh lùng của Duy chưa bằng một góc của bà lúc này. Vì ai mà bà phải lặn lội từ Mĩ trở về? Khi nghe Trọng nói rằng Duy đang tiến hành công cuộc trả thù Nam, bà đã bỏ tất cả công việc dang dở để về nơi này nhằm chặn đứng sự trả thù ngốc nghếch điên rồ của con trai. Rồi vì ai mà bà phải luôn sống trong dằn vặt mấy năm qua? -Mày còn hỏi lí do nữa hả con? Nếu không phải vì mày thì Bơ đâu có bị dồn tới bước đường cùng đó. Nếu mày không về đây, không thực hiện cái âm mưu trả thù hết sức vô lí đó thì con bé có bị ám ảnh mà bệnh càng lúc càng nặng không? Mày đã làm được gì cho con bé chưa Duy? Thời gian nó nằm viện sao mày không đến thăm nó, ngay cả lúc nó cần mày nhất cũng không thấy cái bản mặt của mày đâu. Mày muốn lí do hả? Được thôi, mẹ nói cho mày nghe. Tất cả là chủ ý của mẹ đấy con à. Một khi mày biết bé Bơ ra đi thì sự ám ảnh và dằn vặt lương tâm sẽ đeo bám mày cho đến cuối đời. Mẹ muốn mày hiểu cái cảm giác của một kẻ gián tiếp giết người mà mày đã vô tình gán cái mác ấy cho con bé. Bà Kim nói một hơi dài, nói xong thở hổn hển, Ngọc phải rót nước cho bà uống. Duy ngồi im như tượng, đôi mắt màu xanh biển long lanh nước. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà Kim. Kế hoạch của bà thành công vô cùng mĩ mãn. -Mẹ đúng là mẹ của con. Con thành ra thế này mẹ đắc ý lắm phải không? Đúng, con đã hiểu được cái cảm giác mà mẹ vừa nói rồi đó. Ám ảnh, ray rứt và dằn vặt lương tâm. Không đêm nào ngủ mà con không mơ thấy Bơ. Bảy năm qua con sống trong lo sợ, thấp thỏm. Yêu không dám nói yêu. Hận không dám hận. Muốn quay về xin mọi người tha thứ cũng chẳng có tự tin. Một mình con đã phải trải qua cái cảm giác bị nhấn chìm xuống đáy vực sâu của tội lỗi và chịu đựng nó suốt bảy năm. Mẹ có từng hiểu cho con không? Phải mà lúc đầu mẹ nói rõ với con tất cả, tai nạn ngày đó của ba không phải do Bơ mà là do chú thím Ba gây nên thì đâu có chuyện con quay về đây rồi tiếp diễn không biết bao nhiêu đau đớn. Tại ai? Mẹ đổ hết tội lỗi cho con trai mình như vậy sao? Có quá bất công với con không hả mẹ? -Được rồi Duy. Con đừng như vậy nữa. Kim có nỗi khổ riêng của mình mà. Ông Lâm xen vào can ngăn hai mẹ con. Hơn ai hết, ông là người biết rõ tình thương của bà Kim dành cho Duy nó mênh mông bao la như thế nào. Ông cũng là gà trống nuôi con, sẽ hiểu được cái cảm giác đêm đêm thao thức lo lắng cho con cái của mình mà không có một vòng tay nào che chở. Bà Kim là người phụ nữ đầu tiên mà ông khâm phục. Ngay cả vợ mình ông cũng phải xếp sau bà ấy. -Duy ơi. Huhu. Hức. Bà Kim chồm tới ôm lấy đứa con trai tội đồ của mình. Bà nấc lên thành tiếng rõ, con trai bà gầy quá, bảy năm nơi xứ người Duy đã làm những gì, một mình con trai bà đã chịu đựng những vất vả ra sao? Bà đều biết cả. Giày vò chính mình, bắt ép con trai chịu chung sự phẫn nộ của định mệnh, cả hai mẹ con đều phải gánh chịu những đa