Sắc Cầu Vồng Thứ Tám - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (xem 3224)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám

i cái kết luận sai lầm của mình. Nhưng đó là sau này, còn bây giờ thì không có chuyện đó.
-Sao lại không?
-Hai tao còn ở đây mày qua bên đó làm gì? Bộ muốn kiếm chồng ngoại quốc hả? Tao không thích có cháu lai đâu.
-Ai nói tao muốn kiếm chồng ngoại quốc?
-Vậy chứ sao mày đòi đi nước ngoài?
-Tao đi du học chứ có đi kiếm chồng đâu?
Nam xua tay thôi không đôi co với Ngọc nữa, cô không cãi lại mấy cái triết lí của cô bạn này. Sực nhớ tới mục đích của Ngọc tới nhà mình, Nam mới quay qua hỏi tiếp.
-Mà tới đây chi vậy? Hai tao ở trường mà?
-Không có chuyện gì thì không qua được hả? Bạn bè kiểu đó hả con kia?
-Hehe. Chị Bảy bớt nóng. Uống miếng nước cho hạ hỏa.
Rồi Nam đưa ly nước lọc mình uống dở lúc nãy cho Ngọc. Ngọc cầm lấy lườm lườm Nam nhưng không uống. Cô kéo Nam ngồi sát lại và nói nhỏ cho Nam nghe bí mật của Kỳ.
-Mày biết con Su nó bị bệnh không?
-Con đó mà bệnh gì? À, tao biết. Nó bị bệnh đồng chòi.
-Gì đồng chòi? Chồng nó chỉ có ông Thiên thôi, không ai chịu nổi nó đâu. Mà nó bị ung thư máu mày không biết hả?
Nam ngây người, cô ngồi xích ra nhìn Ngọc cho kĩ. Có phải đạp xe nắng qua đi tới đây rồi bị ấm đầu luôn không? Người bị ung thư máu là Nam đây này, sao bây giờ trở thành Kỳ rồi?
-Lần trước tới nhà mày, tao tìm thấy một tờ biên lai tiền thuốc ghi tên con Su. Nhìn kĩ lại mấy dòng bác sĩ ghi bên dưới, nó bị ung thư máu giai đoạn hai rồi. Mày không biết hả?
-Biết.
Nam gật đầu. Thái độ trái ngược lúc nãy. Cô biết bởi vì người đóng tiền chính là Kỳ nhưng người được chẩn đoán bệnh lại là Nam. Đó là cách duy nhất để có thể mua thuốc cho Nam mà cô không biết được mình bị cái gì. Kỳ đã cất công vì Nam mà làm rất nhiều thứ, và những thứ mà cô giấu giếm Nam cũng không dừng lại ở đó.
-Sao mày tỉnh queo vậy? Ung thư máu là nguy hiểm lắm đó. Tao nghe nói không sống được lâu đâu.
-Mày nghe ai nói? Nói tào lao không. Anh Thiên nói với tao rồi, con Su không có sao hết. Nó đang được điều trị với chất lượng tốt nhất đó, không biết mà đoán mò.
-Vậy hả? Tại tao thấy trên báo mấy người bị ung thư máu toàn chết không à.
Nam méo mặt, cái này có phải là cố ý không? Ngọc không biết nên cô cứ vô tư nói thôi, không thể trách cô được. Nam đã buộc Thiên và Kỳ phải hứa không được nói cho bất cứ ai biết bệnh tình của mình, kể cả Ngọc. Nếu Ngọc biết Nam đang bệnh, chắc chắn sẽ không thể giữ được nụ cười và cả mối quan hệ với Bảo. Nam không muốn cô lo lắng cho mình.
-Cái miệng của mày giỏi nói tùm lum không. Mày với Hai tao sao rồi? Kể tao nghe đi.
-Tao không có tự tin. Anh Bảo rất quý và lo lắng cho tao. Nhưng ảnh thương mày hơn.
-Xì- tốp- hia. Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi hả Múp? Tao vô cùng rất biết ơn mày khi mày biết anh Bảo thương tao mà vẫn chấp nhận làm bạn gái ảnh. Nhưng tao không thể là nửa còn lại của ảnh được. Ba tao sẽ như thế nào đây? Trong thâm tâm tao vẫn muốn

là đứa em gái nhỏ nhoi của ảnh thôi. Múp à, mày hiểu không?
Ngọc gật đầu. Cô hiểu cho Nam nhưng không ai hiểu cho cô. Bảo yêu thương Nam, điều đó cho tới giờ cô vẫn không thể khiến nó thay đổi được. Giống như ông trời đang trêu đùa, bỡn cợt cô, mang cô đến với Bảo chỉ để làm một con ma- nơ- canh đứng cạnh anh mà thôi.
-Thà rằng mày ghét tao còn hơn, nhưng mày lại luôn an ủi và bên cạnh tao như vậy càng khiến tao khó xử hơn.
-Mày lại vậy nữa rồi. Tình cảm là thứ không thể ép buộc được, chẳng phải mày nói với tao như vậy sao? Tao không thể ép anh Bảo thôi yêu thương mày mà chuyển qua yêu thương tao được. Nếu như tao không thể thì chắc là tao với ảnh không có duyên số.
-Á đù, nay mày cũng biết triết lí rồi đó. Hehe.
-Mày không có dự tính gì sao Bơ? Hồ sơ đại học vẫn chưa làm, tình cảm vẫn chưa xác định.
Nhắc tới thi Đại học, mắt Nam khẽ nhìn qua kệ sách, một chút thoáng buồn. Liệu cô có thể sống đến khi thi đại học hay không? Sợ là tốt nghiệp cũng không qua được. Còn tình cảm thì sao? Phong bì màu vàng vẫn nằm trên nóc tủ đứng kia, chễm chệ và trêu ngươi.
-Mày cũng vậy mà, có hơn gì tao đâu. À, mày hơn tao ở chỗ tình cảm của mày đã đóng chặt với Hai tao rồi. Hehe.
-Tao sẽ nộp đơn thi du lịch Bơ à. Tao muốn đi thăm quan nhiều nơi.
-Ghê nha, mày đi nhiều nơi vậy rồi Hai tao biết tính sao? Không lẽ bắt ổng đi theo mày hoài?
Ngọc nhún vai, cô phó mặt tương lai cho số phận. Hồ sơ Đại học đã làm xong đêm qua rồi, chỉ còn đợi đến ngày nhà trường kêu nộp lại là mang tới thôi, rồi chờ thi tốt nghiệp xong là sẽ tới thi Đại học. Bao nhiêu lâu nữa nhỉ? Vài tháng nữa thôi.
-Tao ghi tên Học viện hàng không vô rồi mà không biết là có thi nổi hay không thôi? Sợ quá!
-Cố lên. Mày học giỏi mà.
-Ờ. Mày cũng cố lên. Hehe.
Cố lên Nam ơi! Nam tự nhủ với mình. Cố gượng đến khi kết thúc năm học, hai tháng nữa thôi, không biết có được hay không. Cô muốn ra đi mà không để bạn bè và thầy cô biết đến, ngoài gia đình và những người thân thuộc mà thôi. Một cái chết ở tuổi 18 huy hoàng.
………………
Tối. Đang ăn cơm với Bảo thì điện thoại bàn đổ chuông. Hai anh em nhìn nhau rồi Bảo đứng dậy bước qua bàn bắt máy, Nam ngồi tưởng tượng nếu như người phụ nữ lần trước gọi tới gặp Bảo thì sẽ ra sao. Nghĩ đến đó là cô cười hí hửng như con tưng tửng nào đó vừa trốn viện.
-Dạ. Con biết rồi. Con ra liền.
-Gì vậy Hai?
Bảo gác máy đi lên phòng mặc thêm áo khoác rồi xuống nhà với hai cái nón bảo hiểm, Nam vẫn ngồi ở bàn ăn thắc mắc người vừa gọi tới là ai mà Bảo lại khẩn trương như vậy. Anh đi vào bàn ăn bưng ly nước cam uống cạn rồi quay qua nhìn Nam.
-Anh đi đón ba, em ăn hết cơm rồi uống thuốc. Để chén đó anh về rửa cho. Có ngủ thì khóa cửa nha.
-Hai đi cẩn thận. Ơ mà Hai ơi, ba có nói là đón ở đâu không?
-Khách sạn Caravelle.
Trời ơi! Nam ngồi thừ người. Ông Lâm làm gì ở khách sạn đắt tiền đó chứ? Nam không ăn thêm miếng cơm nào, cô ngồi nghĩ thử những trường hợp xấu nhất xảy đến với ba mình. Cách đây vài ngày có
Chương 7
Trong suốt một tuần mà Nam nhập viện, cuộc sống ở xung quanh cô có rất nhiều thay đổi. Và những thứ thay đổi có lẽ chỉ bao gồm Hưng, Duy và Bảo mà thôi. Lại là ba chàng trai ấy. Ngày Nam xuất viện, không thấy Duy. Chỉ có Thiên, Kỳ và Ngọc. Nam có một chút hụt hẫng.
Không gặp ông Lâm và Bảo cả tuần rồi, Nam rất nhớ họ. Nhưng khi về tới cổng nhà thì cô mới biết rằng họ không hề lo lắng cho mình, bởi lẽ cái lí do mà Nam được phép không về nhà chính là cô đi chơi với mẹ- chồng- tương- lai. Mà cả tuần nhập viện cô chẳng thấy bóng dáng bà Kim đâu cả.
-Bà nói nó sống khỏe lắm mà. Mấy cái dấu tích này là sao đây hả?
-Ba, con không sao. Cái này là con không cẩn thận bị té cầu thang.
-Té cầu thang? Bà đền con gái cho tui. Nhanh lên. Chăm sóc nó như vậy đó hả?
-Dượng Lâm, bác Kim còn lo tang lễ cho mẹ chồng nữa mà. Dượng thông cảm đi.
-Đúng đó ba, con vẫn mạnh khỏe mà.
Nói ra câu này Nam rất muốn khóc. Cô bước tới ôm lấy ông Lâm thật chặt. Cô nhớ ba lắm, nhớ anh Hai nữa. Bảo đứng ở một góc, trước sau chỉ nhìn Nam không có nửa lời trách móc r

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Công Chúa Hoa Tường Vi Full

Tình Yêu Tội Lỗi

Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Nửa đêm tỉnh giấc, hốt hoảng thấy hai bóng người đang ôm nhau

Đoạt hôn 101 lần