cái bàn chải đánh răng mà Nam đá động tới cả gia đình Uyên. Thật sự để Nam nhập bọn không phải sai lầm. Ngọc mỉm cười, cứ như thế này thì bạn cô sẽ thắng thôi. Nam đang dẫn trước một điểm.
-Được lắm. Dám chơi xỏ tao hả? Chờ đó con.
-Mày thắng tao đi rồi tính tới chuyện xử tao sau ha. Hỏi đi.
-Một cây cầu có để bảng 10 tấn. Nếu xe qua cầu vượt quá 10 tấn thì cầu sẽ sập. Một chiếc xe tải có trọng tải 8 tấn chở một lô hàng 4 tấn, tổng cộng là 12 tấn. Hỏi làm sao bác tài qua được cây cầu mà không bớt hàng ra khỏi xe.
Đọc xong câu hỏi Uyên dựa người ra sau khoanh tay hả hê và đắc chí. Thơ bấm giờ bên trên lo lắng lần này Nam sẽ không ghi điểm. Nam bình tĩnh tập trung nhớ thử cái câu hỏi quen quen này đã nghe ở đâu. Bên dưới bắt đầu to nhỏ.
-Không cho lấy bớt hàng ra thì sao qua cầu được?
-Gọi điện kêu trực thăng tới bốc luôn cái xe qua là được chứ gì đâu. Dễ mà.
-Dễ cái đầu mày. Vấn đề là phải trùng với đáp án con điên kia đưa ra.
-Ê, mày kêu ai là con điên hả?
-Không có nói bà nội mày nha. Im đi.
-Hết giờ.
Thơ cố ý la lớn để cái đám bên dưới tập trung chờ câu trả lời của Nam. Đây là câu hỏi mẹo, rất khôn ngoan mà Hưng đã mang ra đố U
Uyên trong một lần đi chơi nào đó ở quá khứ xa xưa, có lẽ Uyên sẽ không ngờ là Hưng cũng đã từng đố Nam. Chính câu hỏi đó. Nhưng mà…
-Bác tài đi qua thôi, xe ở lại. Trong câu hỏi đâu có nói là cả xe và người cùng qua cầu đâu.
-Mày… sao mày biết được?
-Hai tao từng đố câu này rồi. Dễ ợt.
Đúng là Bảo từng thách đố Nam cũng câu hỏi này, chỉ thay đổi số tấn hàng mà thôi, cho nên khi Hưng cũng hỏi như thế cô cũng đã trả lời được. Và bây giờ đến lượt Uyên. Nam ghi hai điểm cho mình. Uyên vẫn dậm chân tại chỗ.
-Tao hỏi tiếp. Cơ quan quan trọng nhất của phụ nữ là gì?
-Haha. Dễ như ăn cháo. Cơ quan sinh sản.
-Sai. Là Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam.
-Khi nào thì 30 người đàn ông và 2 người đàn bà đánh nhau?
-Thơ, ghi tao một điểm. Câu này tao biết. Là khi chơi cờ vua. Nghe tiếp.
-Khoan. Được mấy câu rồi Thơ?
Thầy Giang nghe Uyên và Nam kẻ nói qua người đáp lại có chút chóng mặt, liền ra hiệu cho hai đứa dừng lại nghỉ ngơi. Thơ nhìn lên bảng, cả đám cũng nhìn theo. Lệ trả lời.
-8 câu rồi thầy.
-Uyên vẫn chưa ghi điểm. Nam được 3 điểm rồi. Chỉ còn 1 câu, dù Uyên có trả lời được thì cũng thua.
-Em không phục.
-Trời ơi. Thua rõ ràng vậy mà không phục gì nữa?
Lam đứng dậy đập bàn, nãy giờ ai cũng ra sức mà nói chỉ có mình cô ngồi im buôn chuyện điện thoại với bạn trai, bây giờ mới có dịp thể hiện. Thầy Giang nhướng mày, cô lập tức ngồi xuống đung đưa chân làm như mình vô tội. Quay trở lại nhìn Uyên, ánh mắt cô chĩa vào Nam đầy uất ức và thù hận.
-Còn câu nữa mày muốn trả lời luôn không?
Nam biết mình thắng rồi nên muốn nói móc Uyên một chút, lấy lại danh dự cho bản thân. Uyên thừa biết có trả lời được cũng không thắng Nam nên đành ngậm đắng nuốt cay mà xuống nước, nhường cho Nam một lần nữa.
-Tao thua. Nói đi. Mày muốn gì?
-Mày không được nói tao giết người.
-Há, mày giết người mà. Không thì sao anh Duy lại hận mày tới vậy?
-Anh Duy có quyền nói còn mày thì không? Mày nghĩ mày là ai? Tao không muốn nghe bất cứ ai nói tao giết người, vì tao không biết mình đã làm gì hết. Anh Duy nói ba ảnh vì cứu tao mà chết nhưng lúc đó tao chỉ là đứa trẻ mới sinh ra, tao không biết gì cả.
-Thôi đi Bơ. Đừng nói với cái loại này. Không đáng đâu. Nó muốn phao tin cho ai biết kệ nó.
Ngọc bước lên trên chỗ Nam, nãy giờ chịu đựng Uyên nhiều rồi, ỷ nhà giàu quyền thế mà lên mặt dạy đời người khác. Nam không việc gì phải giải thích với Uyên hết, cho dù cô có là người gây ra cái chết của ông Lộc đi nữa cũng không đến lượt Uyên chất vấn cô.
Thầy Giang như kẻ đứng ngoài, mặc dù thầy là trọng tài nhưng cũng không biết lí do chính xác dẫn tới cuộc đấu này giữa hai cô học trò nhỏ. Lời nói của thầy không còn quan trọng, ít nhất là trong trường hợp này. Ngọc mang cặp dìu Nam ra khỏi lớp học, bỏ mặt Uyên và đám bạn lòng đầy phẫn nộ mà không biết phải nói sao. Mình có thắng người ta đâu mà nói nữa.
-Tao muốn khóc quá Múp ơi.
-Mày buồn Băng Đại Ca hả?
Gật gật. Ngồi trước hành lang khu A chờ cho hết tiết cuối, Nam cứ thả mắt lơ đãng ra khoảng sân rộng trước mặt, buồn miên man. Ngọc ngồi bên cạnh, cô không thể đi về trước như Thơ và Lam, nếu như vậy thì Nam sẽ rất cô đơn. Mặc dù chỉ chốc lát nữa thôi, cô sẽ là người cô đơn lặng lẽ nhìn theo người- mình- yêu- cùng- với- người- mình- yêu khuất dần.
-Tao không dám hỏi ba vì sợ ba lo lắng, anh Hai thì có hỏi cũng không nói, lúc đó ổng hơn tao mấy tuổi đâu. Hỏi anh Duy lại càng không dám. Tao không biết hồi nhỏ đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Ngọc im lặng. Cô không biết phải nói gì để an ủi Nam như mọi lần. Mắt Nam ngân ngấn nước nhưng cô không để nước mắt chảy ra.
-Tao đoán là lúc đó đã xảy ra tai nạn giao thông. Tao đã gặp anh Duy đứng ở ngã tư đường ôm bó hồng bạch. Mẹ cũng mất trong tai nạn đó. Vì cứu tao. Cả hai người đã chết.
-Tao mệt mỏi lắm Múp ơi. Bây giờ không biết phải làm sao để mọi thứ trở lại như cũ. Tao muốn ngủ thiệt dài. Không tỉnh lại nữa.
-Đừng có nói bậy bạ. Rồi sẽ có cách giải quyết mà. Mày ráng lên đừng bi quan nha.
Nam gục đầu lên vai Ngọc, nhắm mắt. Giá mà Nam có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình trước lúc ra đi thì người ở lại sẽ không cảm thấy đau khổ như cô đã từng. Mới hôm trước nhờ tin nhắn của Har mà Nam có thêm động lực chiến đấu với số phận của mình, nhưng sự thờ ơ và vô cảm của Duy đã đánh rơi cô trở lại sợi dây thừng sắp đứt vắt qua hẻm núi sâu mà phía dưới chính là vực thẳm mang tên Địa Ngục.
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
-Nam, em lên văn phòng có người gặp.
Thầy Giang bước vào gọi tên Nam, cô có chút bất ngờ, đứng dậy sửa soạn lại quần áo xỏ dép đi ra khỏi chỗ. Vì chân đau nên cô không mang giày được, nên bây giờ trông Nam rất mắc cười. Áo dài buộc tà một bên thành một nùi, chân đi dép, tóc tai bù xù vì mới bị Ngọc vò đầu.
Nam đi khập khiễng sang khu A, thầy Giang không nói rõ là văn phòng lầu mấy nên Nam chẳng biết đường nào mà lần, thôi thì cứ vô đại văn phòng khối 12 trước rồi tính tiếp. Nghĩ là làm, Nam mở cửa phòng bước vào, một mùi nước hoa thượng hạng xộc vào mũi cô. Nam nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế.
-Dạ cho con hỏi cô chú là người cần gặp con hả?
Lễ phép và lịch sự, đó là hai điều tối thiểu mà một đứa trẻ như Nam cần làm khi gặp người lớn. Tuy Nam quậy phá và lông bông với vẻ bề ngoài của mình nhưng cô biết thế nào là “tiên học lễ, hậu học văn”. Đôi vợ chồng kia nhìn Nam một hồi, người phụ nữ bĩu môi ghé tai chồng nói gì đó mà Nam không nghe rõ.
-Con là Tường Nam học 12A7 phải không?
-Dạ.
-Qua đây ngồi đi con.
Nếu mang hai vợ chồng này ra so sánh thì Nam có cảm tình với ông chồng hơn, còn bà vợ cứ nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Cô dám chắc mùi nước hoa sực nức kia phát ra từ người bà ta. Nam khập khiễng lại gần bàn ngồi đối diện với họ, bà vợ nhìn một lượt từ trên
-Được lắm. Dám chơi xỏ tao hả? Chờ đó con.
-Mày thắng tao đi rồi tính tới chuyện xử tao sau ha. Hỏi đi.
-Một cây cầu có để bảng 10 tấn. Nếu xe qua cầu vượt quá 10 tấn thì cầu sẽ sập. Một chiếc xe tải có trọng tải 8 tấn chở một lô hàng 4 tấn, tổng cộng là 12 tấn. Hỏi làm sao bác tài qua được cây cầu mà không bớt hàng ra khỏi xe.
Đọc xong câu hỏi Uyên dựa người ra sau khoanh tay hả hê và đắc chí. Thơ bấm giờ bên trên lo lắng lần này Nam sẽ không ghi điểm. Nam bình tĩnh tập trung nhớ thử cái câu hỏi quen quen này đã nghe ở đâu. Bên dưới bắt đầu to nhỏ.
-Không cho lấy bớt hàng ra thì sao qua cầu được?
-Gọi điện kêu trực thăng tới bốc luôn cái xe qua là được chứ gì đâu. Dễ mà.
-Dễ cái đầu mày. Vấn đề là phải trùng với đáp án con điên kia đưa ra.
-Ê, mày kêu ai là con điên hả?
-Không có nói bà nội mày nha. Im đi.
-Hết giờ.
Thơ cố ý la lớn để cái đám bên dưới tập trung chờ câu trả lời của Nam. Đây là câu hỏi mẹo, rất khôn ngoan mà Hưng đã mang ra đố U
Uyên trong một lần đi chơi nào đó ở quá khứ xa xưa, có lẽ Uyên sẽ không ngờ là Hưng cũng đã từng đố Nam. Chính câu hỏi đó. Nhưng mà…
-Bác tài đi qua thôi, xe ở lại. Trong câu hỏi đâu có nói là cả xe và người cùng qua cầu đâu.
-Mày… sao mày biết được?
-Hai tao từng đố câu này rồi. Dễ ợt.
Đúng là Bảo từng thách đố Nam cũng câu hỏi này, chỉ thay đổi số tấn hàng mà thôi, cho nên khi Hưng cũng hỏi như thế cô cũng đã trả lời được. Và bây giờ đến lượt Uyên. Nam ghi hai điểm cho mình. Uyên vẫn dậm chân tại chỗ.
-Tao hỏi tiếp. Cơ quan quan trọng nhất của phụ nữ là gì?
-Haha. Dễ như ăn cháo. Cơ quan sinh sản.
-Sai. Là Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam.
-Khi nào thì 30 người đàn ông và 2 người đàn bà đánh nhau?
-Thơ, ghi tao một điểm. Câu này tao biết. Là khi chơi cờ vua. Nghe tiếp.
-Khoan. Được mấy câu rồi Thơ?
Thầy Giang nghe Uyên và Nam kẻ nói qua người đáp lại có chút chóng mặt, liền ra hiệu cho hai đứa dừng lại nghỉ ngơi. Thơ nhìn lên bảng, cả đám cũng nhìn theo. Lệ trả lời.
-8 câu rồi thầy.
-Uyên vẫn chưa ghi điểm. Nam được 3 điểm rồi. Chỉ còn 1 câu, dù Uyên có trả lời được thì cũng thua.
-Em không phục.
-Trời ơi. Thua rõ ràng vậy mà không phục gì nữa?
Lam đứng dậy đập bàn, nãy giờ ai cũng ra sức mà nói chỉ có mình cô ngồi im buôn chuyện điện thoại với bạn trai, bây giờ mới có dịp thể hiện. Thầy Giang nhướng mày, cô lập tức ngồi xuống đung đưa chân làm như mình vô tội. Quay trở lại nhìn Uyên, ánh mắt cô chĩa vào Nam đầy uất ức và thù hận.
-Còn câu nữa mày muốn trả lời luôn không?
Nam biết mình thắng rồi nên muốn nói móc Uyên một chút, lấy lại danh dự cho bản thân. Uyên thừa biết có trả lời được cũng không thắng Nam nên đành ngậm đắng nuốt cay mà xuống nước, nhường cho Nam một lần nữa.
-Tao thua. Nói đi. Mày muốn gì?
-Mày không được nói tao giết người.
-Há, mày giết người mà. Không thì sao anh Duy lại hận mày tới vậy?
-Anh Duy có quyền nói còn mày thì không? Mày nghĩ mày là ai? Tao không muốn nghe bất cứ ai nói tao giết người, vì tao không biết mình đã làm gì hết. Anh Duy nói ba ảnh vì cứu tao mà chết nhưng lúc đó tao chỉ là đứa trẻ mới sinh ra, tao không biết gì cả.
-Thôi đi Bơ. Đừng nói với cái loại này. Không đáng đâu. Nó muốn phao tin cho ai biết kệ nó.
Ngọc bước lên trên chỗ Nam, nãy giờ chịu đựng Uyên nhiều rồi, ỷ nhà giàu quyền thế mà lên mặt dạy đời người khác. Nam không việc gì phải giải thích với Uyên hết, cho dù cô có là người gây ra cái chết của ông Lộc đi nữa cũng không đến lượt Uyên chất vấn cô.
Thầy Giang như kẻ đứng ngoài, mặc dù thầy là trọng tài nhưng cũng không biết lí do chính xác dẫn tới cuộc đấu này giữa hai cô học trò nhỏ. Lời nói của thầy không còn quan trọng, ít nhất là trong trường hợp này. Ngọc mang cặp dìu Nam ra khỏi lớp học, bỏ mặt Uyên và đám bạn lòng đầy phẫn nộ mà không biết phải nói sao. Mình có thắng người ta đâu mà nói nữa.
-Tao muốn khóc quá Múp ơi.
-Mày buồn Băng Đại Ca hả?
Gật gật. Ngồi trước hành lang khu A chờ cho hết tiết cuối, Nam cứ thả mắt lơ đãng ra khoảng sân rộng trước mặt, buồn miên man. Ngọc ngồi bên cạnh, cô không thể đi về trước như Thơ và Lam, nếu như vậy thì Nam sẽ rất cô đơn. Mặc dù chỉ chốc lát nữa thôi, cô sẽ là người cô đơn lặng lẽ nhìn theo người- mình- yêu- cùng- với- người- mình- yêu khuất dần.
-Tao không dám hỏi ba vì sợ ba lo lắng, anh Hai thì có hỏi cũng không nói, lúc đó ổng hơn tao mấy tuổi đâu. Hỏi anh Duy lại càng không dám. Tao không biết hồi nhỏ đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Ngọc im lặng. Cô không biết phải nói gì để an ủi Nam như mọi lần. Mắt Nam ngân ngấn nước nhưng cô không để nước mắt chảy ra.
-Tao đoán là lúc đó đã xảy ra tai nạn giao thông. Tao đã gặp anh Duy đứng ở ngã tư đường ôm bó hồng bạch. Mẹ cũng mất trong tai nạn đó. Vì cứu tao. Cả hai người đã chết.
-Tao mệt mỏi lắm Múp ơi. Bây giờ không biết phải làm sao để mọi thứ trở lại như cũ. Tao muốn ngủ thiệt dài. Không tỉnh lại nữa.
-Đừng có nói bậy bạ. Rồi sẽ có cách giải quyết mà. Mày ráng lên đừng bi quan nha.
Nam gục đầu lên vai Ngọc, nhắm mắt. Giá mà Nam có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình trước lúc ra đi thì người ở lại sẽ không cảm thấy đau khổ như cô đã từng. Mới hôm trước nhờ tin nhắn của Har mà Nam có thêm động lực chiến đấu với số phận của mình, nhưng sự thờ ơ và vô cảm của Duy đã đánh rơi cô trở lại sợi dây thừng sắp đứt vắt qua hẻm núi sâu mà phía dưới chính là vực thẳm mang tên Địa Ngục.
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
-Nam, em lên văn phòng có người gặp.
Thầy Giang bước vào gọi tên Nam, cô có chút bất ngờ, đứng dậy sửa soạn lại quần áo xỏ dép đi ra khỏi chỗ. Vì chân đau nên cô không mang giày được, nên bây giờ trông Nam rất mắc cười. Áo dài buộc tà một bên thành một nùi, chân đi dép, tóc tai bù xù vì mới bị Ngọc vò đầu.
Nam đi khập khiễng sang khu A, thầy Giang không nói rõ là văn phòng lầu mấy nên Nam chẳng biết đường nào mà lần, thôi thì cứ vô đại văn phòng khối 12 trước rồi tính tiếp. Nghĩ là làm, Nam mở cửa phòng bước vào, một mùi nước hoa thượng hạng xộc vào mũi cô. Nam nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế.
-Dạ cho con hỏi cô chú là người cần gặp con hả?
Lễ phép và lịch sự, đó là hai điều tối thiểu mà một đứa trẻ như Nam cần làm khi gặp người lớn. Tuy Nam quậy phá và lông bông với vẻ bề ngoài của mình nhưng cô biết thế nào là “tiên học lễ, hậu học văn”. Đôi vợ chồng kia nhìn Nam một hồi, người phụ nữ bĩu môi ghé tai chồng nói gì đó mà Nam không nghe rõ.
-Con là Tường Nam học 12A7 phải không?
-Dạ.
-Qua đây ngồi đi con.
Nếu mang hai vợ chồng này ra so sánh thì Nam có cảm tình với ông chồng hơn, còn bà vợ cứ nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Cô dám chắc mùi nước hoa sực nức kia phát ra từ người bà ta. Nam khập khiễng lại gần bàn ngồi đối diện với họ, bà vợ nhìn một lượt từ trên