Sắc Cầu Vồng Thứ Tám - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (xem 3249)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám

có điều thêm chữ “giả” chà bá vào phía sau chữ “đạo đức”.
Cô trả bài không bao giờ cho học trò quay mặt xuống chính diện, sợ mấy em phía dưới buồn miệng nhép môi, bắt quay thẳng mặt vào trong bảng, cô hỏi tới đâu trả lời tới đó, ngập ngừng thì tự cuốn gói đi về chép phạt. Hưng được ân huệ hai bài, giờ mà không thuộc nữa là được ăn đấp- bồ (double) lên, khỏe chết.
Thơ xé giấy viết mấy chữ quăng lên bàn trên, đọc xong rồi chuyền đều cho cả tổ.
“Cuối giờ ở lại”.
Hết tiết. Duy bỏ về trước. Nam cũng không muốn ở lại thêm, nhìn mặt Uyên thêm giây phút nào nữa là cô chỉ muốn cho Uyên một trận. Nể mặt Hưng với Kỳ, Nam mới thôi không so đo với cô. Nhịn hoài, không thể nhịn nữa thì đành phải chịu hạ một bậc hạnh kiểm để xử lí cho rõ ràng.
-Mày biết đứa nào tạt nước vào người má Năm không?
Trinh gom hết sách vở bỏ vào cặp, đợi mấy đứa trong lớp về hết. Cô ngước lên hỏi cái bảng tin di động của cả trường: Tám Xí Xọn.
-Không, mà hình như nghe kể lại là đám con Uyên lớp mình.
-Nãy tao nhắn tin hỏi mấy đứa A5 thì nó nói không biết, chỉ nói nghe tụi lớp nó kể là xích mích gì đó, Nam mua nước mà đứa kia chạy lại giật, nó bực quá nên chử.i gì đó, con kia ứa gan nên tạt nước lại.
Mới có một tiết trôi qua mà lời đồn nó nhanh dữ vậy? Lam đứng lên gom hết sách vở xong ngồi xuống ghế lại, sàng hết sức sàng, hai cô gái bàn trên ngồi quay xuống, Thơ leo luôn lên bàn, cô gái ấy thật dịu dàng biết bao.
-Mà tao coi bộ má Năm chắc cũng không hiền lành gì, miệt thị, bĩu môi gì đó người ta mới tạt chứ khi không mắc bà gì con kia kiếm chuyện với nó chi?
Thụy lấy tay chống cằm, chân gác lên bàn, cô này ngồi tướng tiểu thư danh giá nhà khuê các hết sức. Chị ấy vừa đóng góp ý kiến vừa lục bóp tìm dây thun cột tóc lại, tóc tai… thật là…
-Bình thường nó có đụng chạm tới ai đâu, đụng chuyện nó mới lớn tiếng. Chắc con kia làm gì nó mới chử.i chớ.
-Tao có một ý kiến…_ Vân bỗng dưng rất rụt rè._ Tao thấy tụi bây hết chuyện gì làm rồi hả? Mai kiểm tra Sử đó mấy má. Nhà ai nấy về là được rồi, giờ có biết gì đâu mà bàn? Mấy má toàn ngồi phỏng đoán. Tốt nhất giờ về ăn cơm. Tao đói quá!_ Vuốt bụng thở dài._ Rồi sau đó hỏi mấy đứa lớp khác coi sao rồi mai tính. Giờ ở đây tới chiều cũng chả ăn nhầm gì.
Vậy là giải tán hội nghị Diên Hồng, mạnh ai nấy về.
Chiều. Không có gì làm nên Nam hứng lên ghé qua nhà Kỳ chơi. Không có Ngọc cũng buồn, mà dạo này ở lớp toàn bị ăn hiếp, thiếu đồng minh nên vậy hả trời? Duy lui binh thì Uyên tấn công. Hai người này không để cho cô được một phút yên bình mà.
Hình như nhà Kỳ có khách, thấy cổng không khóa, mà ở trong thì quá trời giày dép luôn. Nam rón rén đi vòng ra cửa sau, tránh làm phiền người lớn nói chuyện. Cô nhìn thấy cả “Tạ Thế” cũng ngồi bên trong. Đâu mà mặt mày ai cũng đen thui, như muốn giết người.
Nam đi ra sau, có chiếc xích đu trắng nên ngồi đó, bứt hoa bứt lá giết thời gian. Qua đây không báo trước, muốn làm Kỳ bất ngờ nhưng mà cái kiểu này chắc không được rồi. Ở nhà trên người lớn bắt đầu to tiếng, cô ngồi một mình buồn hiu.
Cũng vì Bảo ở nhà nên cô mới không muốn giáp mặt anh. Từ hôm Ngọc về quê là Nam tránh mặt Bảo hoàn toàn, mặc cho anh vẫn quan tâm cô hết mực. Ông Lâm ít nói hơn, hút thuốc nhiều hơn, cô không thích như vậy. Cô cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Mà lỗi của cô đâu có nhỏ, như Duy đã nói, cô giết chết hai mạng người. Thở dài. Nam bỗng nhớ đến ngày hôm qua mình bị nhốt ở phòng dụng cụ. Là cô Diệu đã cứu Nam. Nhưng sao cô lại cảm thấy kì kì thế nào, vòng tay đó không giống của cô giáo. Nó… rất nam tính.
-Bơ! Mày tới hồi nào vậy?
-Mới tới à! Chuyện gì trong đó mà to tiếng vậy?
-Không có gì đâu. Tạ Thế đang cố biện minh cho tao, ba mẹ tao không thích tao ăn chơi. Mày cũng biết đó…
Nam lại thở dài, Kỳ ngồi xuống một bên trên chiếc xích đu. Có ai muốn con cái mình hư hỏng đâu. Nhưng ba mẹ Kỳ cũng đã quá vô tâm với cô rồi.
-Tao có nghe vụ mày bị con Uyên tạt nước. Đừng nhịn nó nữa.
-Ai nói tao nhịn nó? Tao chỉ là thấy nó không đáng để tao phải ra tay. Không chấp loại tiểu nhân đâu.
Nam vẫn còn cười được. Cô nhớ đến lời Ngọc nói lúc trưa qua điện thoại. Câu trả lời khôn ngoan nhất chính là im lặng. Cứ để Uyên dằn mặt Nam, rồi người bị ghét bỏ sẽ là Uyên chứ không phải là cô. Ngọc khuyên cô nên cẩn thận, không nên để Uyên giăng bẫy mà bị hạ hạnh kiểm thì oan uổng cả một năm miệt mài.
-Phải rồi, hôm nay hết thuốc phải không?
-Hehe. Tao qua đây có chủ ý mà. Mày xin Tạ Thế cho tao ké vài liều nữa nha. Uống thuốc của ổng hiệu quả ghê luôn đó. Tao không bị cúm nữa, cũng không đổ mồ hôi về đêm, khỏe hẳn ra.
-Ừ, để tao nói. Mai tao mang qua lớp cho mày. Bây giờ thì chưa có đâu.
-Bơ tới chơi hả em?
-Chào anh, Tạ Thế!!
Nam cười tươi, cô bị nhiễm từ Kỳ, cứ quen miệng gọi Thiên là Tạ Thế. Anh không phản đối, cứ việc để hai cô nhóc gọi thế nào cũng được. Giống như anh gọi Kỳ là Su, gọi Nam là Bơ vậy. Thân thiết vô cùng.
-Thuốc của anh tốt thiệt đó nha. Anh vừa đẹp trai, học giỏi lại con nhà giàu nà, sao không rước cô nào về làm vợ đi. Hắc hắc.
Nam cười ngất ngây con gà tây, huých vai Kỳ, cô cũng gật đầu đồng tình. Nếu Thiên lập gia đình rồi thì Kỳ sẽ không bị anh làm phiền nữa. Gã bác sĩ này rất phiền phức.
-Đâu có ai thèm để ý anh đâu. Em lấy anh đi.
Nam xua tay, Thiên dám tán tỉnh cô trước mặt Kỳ. Anh tới số rồi! Nhìn mặt mũi Kỳ chuyển đổi là đủ kết luận cho màn cuối của anh trong ngày hôm nay rồi. Vì Nam, cô mới chịu đựng anh mấy hôm nay, thật là…
Thiên không cho Kỳ đi bar, không cho cô uống rượu, bắt buộc cô phải ở nhà hoặc đến lớp học thêm. Đi học luôn có anh đưa đón, chiếc mô tô của cô cũng bỏ hãng luôn rồi. Thử hỏi, cuộc sống của cô thành ra cái gì đây? Đảo lộn hoàn toàn từ khi anh về nước.
-Em không dám đâu. Có người đánh em chết. Haha.
Rồi Nam và Thiên phá lên cười. Kỳ duỗi chân đá Nam rớt khỏi xích đu, mắt lườm lườm liếc xéo Thiên. Cô ghét tất cả những người bắt mình phụ thuộc vào sự sắp đặt của họ, trước đây là ba cô và bây giờ là cái tên Tạ Thế này. Cô đứng dậy bỏ vào nhà, không thèm quan tâm Nam luôn.
-Giận rồi. Anh vào xem thử đi. Em về.
-Bơ… nhớ uống thuốc.
Thiên chỉ đưa cho Nam túi thuốc rồi nhắc nhở như thế, cô mỉm cười. Cô biết cơ thể của mình mà. Thiên đuổi theo Kỳ, thật lòng Nam rất muốn hai người này thành đôi, giống như lời cầu nguyện dành cho Ngọc và Bảo vậy.
Nhún vai, Nam đứng dậy rời khỏi nhà Kỳ. Cô không biết nên làm gì tiếp theo. Có lẽ là sẽ đi đâu đó thay đổi không khí. Nhưng cái đất Sài Gòn này thì không khí chỗ nào lại chẳng như nhau. Mong đến cuối tuần chết đi được. Phan Thiết- miền đất hanh hao của gió và bình yên của biển.
………..
Thứ Năm.
Chuông vừa reng hết tiết Công Nghệ là mấy đứa con gái tổ Tư cũng quăng hết sách vở vào hộc bàn, bắt đầu lôi đồ nghề ra. Lục đục kéo nhau đi hết làm cả Nam và Duy ngồi phía sau ngơ ngác chẳng biết trời ơi đất hỡi gì đang xảy ra.
Hưng quay qua định hỏi Nam đi ăn sáng không, rồi sực nhớ vụ hôm trước nên thôi nằm ngủ, sợ vác cái mặt thiên thần của anh đi căng tin mất công lần trước Nam uống Pepsi rồi, giờ có khi nguyên thùng nước lèo vào mặt cũng nên. Nói rõ với Uyên rồi mà cô không nghe lời anh. Hưng cũng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đeo nhẫn đúng cách bạn đã biết chưa?

“Khờ quá, càng đau càng thích chứ? Anh cứ làm đi…”

Hôn Ước Quái Dị

Đọc Truyện Cưa Chị Hàng Xóm Voz Full

Đập heo đất của vợ, tôi chết điếng khi nhìn số tiền vàng trong đó