p trưởng đi. Bạn ấy với Duy là anh em họ, chắc biết cách liên lạc với Duy đó.
-Vậy em liên lạc giúp thầy đi. Thầy còn việc trong kia, chưa giải quyết xong.
Nói rồi, thầy Giang vào lớp tiếp tục chủ trì hội nghị cấp cao, bỏ mặc Nam bơ phờ với gương mặt tội nghiệp. Ngọc thấy vậy nhanh nhảu lấy điện thoại ra bấm bấm tìm số của Hưng.
-Mày gọi cho ai vậy? Ắt- xì…
-Chứ mày nghĩ tao gọi cho ai? Đang giúp mày đó… Hưng hả? Ngọc nà, ông biết số điện thoại của anh Duy không?… Hả… không biết hả? Anh em gì kì vậy?… À… không có gì… thầy Giang bảo cần tìm anh Duy để lấy vài thứ để làm hồ sơ tốt nghiệp… vậy có địa chỉ nhà không? Ok…đọc đi…
Nam cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe Ngọc gọi Duy bằng anh. Ấn tượng ngay từ đầu của Ngọc với Duy không được tốt, cô chẳng thích gọi một tên cứ vênh mặt khinh khỉnh với mình bằng đại từ tôn kính ấy. Hưng là em họ mà cũng không có số điện thoại của Duy, Nam tự hỏi hai người này là anh em kiểu nào? Nhắc tới thì cũng không thể trách Hưng được, đáng trách là ông thầy đang nổ banh chành trong lớp kia kìa.
-Lớp rất vinh dự khi có hai em nằm trong đội thi tuyển học sinh giỏi của trường và cũng hai em này được đặc cách thi học sinh giỏi khu vực, đại diện cho trường. Tôi, tuy chưa chủ nhiệm các em nhiều thời gian, nhưng có được hai đứa học trò ngoan như vậy cũng rất vui sướng và hãnh diện…
Thầy cứ thao thao bất tuyệt còn đám học trò của thầy thì đang kiếm cái bịch ni- lon để mà nôn cho hết bữa sáng ra. Thầy quá tuyệt! Không hổ là thầy giáo chủ nhiệm 12A7, có chém gió cũng phải chém trên cấp 12.
-Địa chỉ nhà Băng Đại Ca sao quen dữ vậy?
Ngọc nhìn địa chỉ trên tay thốt lên một câu. Cũng vì nhiễm game quá nặng cho nên cô mới đặt cho Duy cái biệt danh là Băng Đại Ca. Nam cũng đồng tình với Ngọc, đặt Duy họ Băng là chuẩn không cần chỉnh.
-Ắt- xì…
Dán mắt vào địa chỉ mà Hưng vừa đọc, Nam vừa nhảy mũi vừa không khỏi rùng mình. Nơi đó… chính xác là gần nơi ngã tư đường hôm trước Duy ôm bó hồng bạch đứng nhìn cô.
-Thầy ơi, địa chỉ của anh Duy đây ạ! Thầy tới tìm ảnh lấy chứng minh nhân dân đi.
-Không được rồi. Em với Nam đi giúp thầy được không? Thầy có hẹn…
Ngọc méo mặt. Tự nhiên rỗi hơi nhảy vào giúp Nam làm gì để giờ bị ông thầy sai việc không công. Cô nhìn Nam, ánh mắt như van nài “Bơ ơi, cứu tao!”.
-Để em đi. Thầy cần mấy bản?
-Ba bản là ok. Cám ơn em nhiều nhá! Tuần sau tổ Một sẽ trực lại.
Được thế, cả đám tổ Tư nhảy cẫng lên vui mừng gì đâu. Bị thầy Giang phạt trực lớp những một tháng, vậy mà mới làm có một tuần đã được hưởng khoan hồng. Sự hi sinh của Nam có được ghi nhận?
Giờ họp phụ huynh kết thúc. Ông Lâm đợi chở Nam về nhà luôn cho tiện nhưng chắc là cô phải để ông về một mình rồi, cô còn phải đến tìm Duy…
-Ba, thầy giáo nhờ con đi lấy chứng minh nhân dân của một bạn trong lớp. Giờ con không về với ba được.
Ông Lâm xoa đầu cô con gái nhỏ, mỉm cười hiền từ. Cầm phiếu phối hợp có chứa bảng thành tích của Nam lên đưa cho cô. Nam đón lấy mà không biết nên làm sao, chắc ba thất vọng về cô lắm.
-Không để cho thằng Bảo biết là được.
-Ba! Con yêu ba nhất!! Ắt- xì… chắc con cảm rồi…
-Ba mua thuốc, trưa về ăn cơm nhớ uống nha.
Nam nhảy lên ôm lấy cổ ông Lâm, sung sướng vô cùng. Chỉ có ông mới hiểu cô như thế. Hạng hai thì có sao? Cũng là sự phấn đấu của con gái ông vậy? Ông không đòi hỏi gì nhiều ở Nam, chỉ mong cô sống thật hạnh phúc và vui vẻ là được rồi.
-Con chào chú!
-Ngọc đó hả con? Con đi chung với Bơ luôn hả?
-Dạ. Chắc không đâu. Ba con đợi, giờ con về coi nhà cho ba ra chợ dọn hàng. Con xin phép chú. Tao về nha Bơ. Cẩn thận.
Dúi tờ giấy địa chỉ nhà Duy vào tay Nam, Ngọc ôm cặp đi trước. Nam thở dài, dù không muốn cô cũng phải đối diện với anh. Ông trời thật khéo sắp xếp.
Địa chỉ nhà Duy không khó tìm, căn nhà hai tầng nằm trên đường Hoàng Văn Thụ, một màu sơn xanh da trời nhưng đã bị rêu xanh phong kín. Cổng lớn bằng sắt đã bị gỉ, hoen ố một chút màu vàng, cả chuông cửa cũng đã hư. Nam tháo đôi giày trượt ra xách trên tay, nhướng người nhìn vào trong, hình như Duy không có nhà. Băng Đại Ca đi đâu vào giờ này nhỉ? Nam tự hỏi mình, cô nghĩ là mình sẽ đợi anh ở đây.
Đồng hồ nhích dần sang con số 11. Trong khi đợi Duy, Nam đã uống hai ly nước mía ở bên kia đường. Lòng bắt đầu nguyền rủa tên bạn ngồi chung bàn không thương tiếc. Bắt cô giang nắng thế này, lại còn cái cơ thể chẳng biết sao mà hôm nay cứ ắt- xì mãi. Nam quyết định đứng dậy đi về, mai rồi nói với Duy cũng đâu có muộn. Ông thầy chủ nhiệm cứ làm quá lên, ai lại chẳng biết thầy có hẹn với cô trợ lí Đoàn thanh niên. Đã vậy còn nhờ vả học sinh làm việc giùm mình. Thật là…
-Tìm ra nhà tôi rồi à? Kẻ- sát- nhân!
Nam đứng hình, người duy nhất gọi cô như thế còn ai ngoài tên Băng Đại Ca chết giẫm chứ? Nam vừa mang xong đôi giày trượt vào chân, cô ngước mặt lên nhìn Duy. Tay anh xách một ít thực phẩm, chắc là vừa đi chợ về.
-Tui nói một lần nữa. Tui không phải kẻ- sát- nhân. Tui tới đây chỉ là nhắn lời thầy Giang với anh thôi, thầy nói anh mang ba bản chứng minh nhân dân photo công chứng đến cho thầy hoàn thành hồ sơ tốt nghiệp. Xong rồi, về đây!
-Đứng lại!
“Anh là cái thá gì mà bắt tui ở lại?” Nam lẩm bẩm trong miệng. Cô nhất quyết rời đi, ở lại thêm giây phút nào nữa chắc chắn cô sẽ bị Duy gọi là kẻ giết người mất thôi. Anh lúc nào cũng thế, mở miệng là nói cô giết người.
-Thẻ học sinh. Có muốn nhận lại không?
Nam cứng người, đôi chân không hẹn mà run, nếu cô không nhanh chóng giữ vững thăng bằng chắc chắn sẽ ngã. Nam xoay người, chiếu cái nhìn dò xét về phía Duy, rồi lục tung khắp cái cặp sách cũ. Quả nhiên, thẻ học sinh không cánh mà bay.
-Trả cho tui.
Nam chìa tay ra trước mặt Duy, lên giọng. Cô định hù dọa anh sao? Duy nhếch môi, cái nụ cười ấy trông nham hiểm thế nào, hình như trong đầu anh đang vẽ ra một kế hoạch mới để vờn con mồi nhỏ này.
-Muốn nhận lại? Được thôi. Vào nhà. Cô đã cất công tới thì tôi cũng phải mời được ly nước chứ!!
Nói thì nghe hay lắm, nhưng Nam chẳng thấy có chút thiện cảm nào. Bước vào ngôi nhà đó ư? Một cái bẫy chăng? Cô nuốt khan, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm. Cảnh giác vượt lên mức bình thường, con người này tuyệt đối không thể xem thường được.
-Có vào không? Không muốn nhận lại đồ à?
Khích tướng xem ra vẫn là chiêu hữu dụng nhất. Nam mím môi, bước một chân vào trong cánh cổng, rồi thêm bước nữa. Cô không tin Duy giám giết người diệt khẩu tại ngay căn nhà của mình. Anh ghét cô như vậy, hận cô sâu thẳm như vậy chắc chắn nếu có giết cô thì sẽ mang đến một nơi quái quỷ nào đó. Nam vỗ ngực tự tin như thế, nhưng chưa đầy một phút sau cô đã phải méo mặt. Lỡ Băng Đại Ca dụ dỗ cô uống thuốc ngủ rồi cưỡng hiếp cô thì sao? Dù gì cô cũng là con gái, nhà lại trống trải như thế…
-Sợ tôi ăn thịt à? Cô chỉ là kẻ thù thôi, không có cơ hội làm lung lay ý chí của tôi đâu. Bớt ảo tưởng đi.
Đúng là Nam đang ảo tưởng thật. Rồi cô lấy lại bình tĩnh bước theo sau Duy vào nhà. Đâu hề biết nơi gốc bồ đề bên kia đường, có một ánh mắt lạnh tanh đã quan sát mình từ lúc nào. Ngọc chủ động gọi cho Hưng đã là một chuyện không thể tin được. Cô muốn biết cách liên lạc với Duy lại càng khó
-Vậy em liên lạc giúp thầy đi. Thầy còn việc trong kia, chưa giải quyết xong.
Nói rồi, thầy Giang vào lớp tiếp tục chủ trì hội nghị cấp cao, bỏ mặc Nam bơ phờ với gương mặt tội nghiệp. Ngọc thấy vậy nhanh nhảu lấy điện thoại ra bấm bấm tìm số của Hưng.
-Mày gọi cho ai vậy? Ắt- xì…
-Chứ mày nghĩ tao gọi cho ai? Đang giúp mày đó… Hưng hả? Ngọc nà, ông biết số điện thoại của anh Duy không?… Hả… không biết hả? Anh em gì kì vậy?… À… không có gì… thầy Giang bảo cần tìm anh Duy để lấy vài thứ để làm hồ sơ tốt nghiệp… vậy có địa chỉ nhà không? Ok…đọc đi…
Nam cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe Ngọc gọi Duy bằng anh. Ấn tượng ngay từ đầu của Ngọc với Duy không được tốt, cô chẳng thích gọi một tên cứ vênh mặt khinh khỉnh với mình bằng đại từ tôn kính ấy. Hưng là em họ mà cũng không có số điện thoại của Duy, Nam tự hỏi hai người này là anh em kiểu nào? Nhắc tới thì cũng không thể trách Hưng được, đáng trách là ông thầy đang nổ banh chành trong lớp kia kìa.
-Lớp rất vinh dự khi có hai em nằm trong đội thi tuyển học sinh giỏi của trường và cũng hai em này được đặc cách thi học sinh giỏi khu vực, đại diện cho trường. Tôi, tuy chưa chủ nhiệm các em nhiều thời gian, nhưng có được hai đứa học trò ngoan như vậy cũng rất vui sướng và hãnh diện…
Thầy cứ thao thao bất tuyệt còn đám học trò của thầy thì đang kiếm cái bịch ni- lon để mà nôn cho hết bữa sáng ra. Thầy quá tuyệt! Không hổ là thầy giáo chủ nhiệm 12A7, có chém gió cũng phải chém trên cấp 12.
-Địa chỉ nhà Băng Đại Ca sao quen dữ vậy?
Ngọc nhìn địa chỉ trên tay thốt lên một câu. Cũng vì nhiễm game quá nặng cho nên cô mới đặt cho Duy cái biệt danh là Băng Đại Ca. Nam cũng đồng tình với Ngọc, đặt Duy họ Băng là chuẩn không cần chỉnh.
-Ắt- xì…
Dán mắt vào địa chỉ mà Hưng vừa đọc, Nam vừa nhảy mũi vừa không khỏi rùng mình. Nơi đó… chính xác là gần nơi ngã tư đường hôm trước Duy ôm bó hồng bạch đứng nhìn cô.
-Thầy ơi, địa chỉ của anh Duy đây ạ! Thầy tới tìm ảnh lấy chứng minh nhân dân đi.
-Không được rồi. Em với Nam đi giúp thầy được không? Thầy có hẹn…
Ngọc méo mặt. Tự nhiên rỗi hơi nhảy vào giúp Nam làm gì để giờ bị ông thầy sai việc không công. Cô nhìn Nam, ánh mắt như van nài “Bơ ơi, cứu tao!”.
-Để em đi. Thầy cần mấy bản?
-Ba bản là ok. Cám ơn em nhiều nhá! Tuần sau tổ Một sẽ trực lại.
Được thế, cả đám tổ Tư nhảy cẫng lên vui mừng gì đâu. Bị thầy Giang phạt trực lớp những một tháng, vậy mà mới làm có một tuần đã được hưởng khoan hồng. Sự hi sinh của Nam có được ghi nhận?
Giờ họp phụ huynh kết thúc. Ông Lâm đợi chở Nam về nhà luôn cho tiện nhưng chắc là cô phải để ông về một mình rồi, cô còn phải đến tìm Duy…
-Ba, thầy giáo nhờ con đi lấy chứng minh nhân dân của một bạn trong lớp. Giờ con không về với ba được.
Ông Lâm xoa đầu cô con gái nhỏ, mỉm cười hiền từ. Cầm phiếu phối hợp có chứa bảng thành tích của Nam lên đưa cho cô. Nam đón lấy mà không biết nên làm sao, chắc ba thất vọng về cô lắm.
-Không để cho thằng Bảo biết là được.
-Ba! Con yêu ba nhất!! Ắt- xì… chắc con cảm rồi…
-Ba mua thuốc, trưa về ăn cơm nhớ uống nha.
Nam nhảy lên ôm lấy cổ ông Lâm, sung sướng vô cùng. Chỉ có ông mới hiểu cô như thế. Hạng hai thì có sao? Cũng là sự phấn đấu của con gái ông vậy? Ông không đòi hỏi gì nhiều ở Nam, chỉ mong cô sống thật hạnh phúc và vui vẻ là được rồi.
-Con chào chú!
-Ngọc đó hả con? Con đi chung với Bơ luôn hả?
-Dạ. Chắc không đâu. Ba con đợi, giờ con về coi nhà cho ba ra chợ dọn hàng. Con xin phép chú. Tao về nha Bơ. Cẩn thận.
Dúi tờ giấy địa chỉ nhà Duy vào tay Nam, Ngọc ôm cặp đi trước. Nam thở dài, dù không muốn cô cũng phải đối diện với anh. Ông trời thật khéo sắp xếp.
Địa chỉ nhà Duy không khó tìm, căn nhà hai tầng nằm trên đường Hoàng Văn Thụ, một màu sơn xanh da trời nhưng đã bị rêu xanh phong kín. Cổng lớn bằng sắt đã bị gỉ, hoen ố một chút màu vàng, cả chuông cửa cũng đã hư. Nam tháo đôi giày trượt ra xách trên tay, nhướng người nhìn vào trong, hình như Duy không có nhà. Băng Đại Ca đi đâu vào giờ này nhỉ? Nam tự hỏi mình, cô nghĩ là mình sẽ đợi anh ở đây.
Đồng hồ nhích dần sang con số 11. Trong khi đợi Duy, Nam đã uống hai ly nước mía ở bên kia đường. Lòng bắt đầu nguyền rủa tên bạn ngồi chung bàn không thương tiếc. Bắt cô giang nắng thế này, lại còn cái cơ thể chẳng biết sao mà hôm nay cứ ắt- xì mãi. Nam quyết định đứng dậy đi về, mai rồi nói với Duy cũng đâu có muộn. Ông thầy chủ nhiệm cứ làm quá lên, ai lại chẳng biết thầy có hẹn với cô trợ lí Đoàn thanh niên. Đã vậy còn nhờ vả học sinh làm việc giùm mình. Thật là…
-Tìm ra nhà tôi rồi à? Kẻ- sát- nhân!
Nam đứng hình, người duy nhất gọi cô như thế còn ai ngoài tên Băng Đại Ca chết giẫm chứ? Nam vừa mang xong đôi giày trượt vào chân, cô ngước mặt lên nhìn Duy. Tay anh xách một ít thực phẩm, chắc là vừa đi chợ về.
-Tui nói một lần nữa. Tui không phải kẻ- sát- nhân. Tui tới đây chỉ là nhắn lời thầy Giang với anh thôi, thầy nói anh mang ba bản chứng minh nhân dân photo công chứng đến cho thầy hoàn thành hồ sơ tốt nghiệp. Xong rồi, về đây!
-Đứng lại!
“Anh là cái thá gì mà bắt tui ở lại?” Nam lẩm bẩm trong miệng. Cô nhất quyết rời đi, ở lại thêm giây phút nào nữa chắc chắn cô sẽ bị Duy gọi là kẻ giết người mất thôi. Anh lúc nào cũng thế, mở miệng là nói cô giết người.
-Thẻ học sinh. Có muốn nhận lại không?
Nam cứng người, đôi chân không hẹn mà run, nếu cô không nhanh chóng giữ vững thăng bằng chắc chắn sẽ ngã. Nam xoay người, chiếu cái nhìn dò xét về phía Duy, rồi lục tung khắp cái cặp sách cũ. Quả nhiên, thẻ học sinh không cánh mà bay.
-Trả cho tui.
Nam chìa tay ra trước mặt Duy, lên giọng. Cô định hù dọa anh sao? Duy nhếch môi, cái nụ cười ấy trông nham hiểm thế nào, hình như trong đầu anh đang vẽ ra một kế hoạch mới để vờn con mồi nhỏ này.
-Muốn nhận lại? Được thôi. Vào nhà. Cô đã cất công tới thì tôi cũng phải mời được ly nước chứ!!
Nói thì nghe hay lắm, nhưng Nam chẳng thấy có chút thiện cảm nào. Bước vào ngôi nhà đó ư? Một cái bẫy chăng? Cô nuốt khan, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm. Cảnh giác vượt lên mức bình thường, con người này tuyệt đối không thể xem thường được.
-Có vào không? Không muốn nhận lại đồ à?
Khích tướng xem ra vẫn là chiêu hữu dụng nhất. Nam mím môi, bước một chân vào trong cánh cổng, rồi thêm bước nữa. Cô không tin Duy giám giết người diệt khẩu tại ngay căn nhà của mình. Anh ghét cô như vậy, hận cô sâu thẳm như vậy chắc chắn nếu có giết cô thì sẽ mang đến một nơi quái quỷ nào đó. Nam vỗ ngực tự tin như thế, nhưng chưa đầy một phút sau cô đã phải méo mặt. Lỡ Băng Đại Ca dụ dỗ cô uống thuốc ngủ rồi cưỡng hiếp cô thì sao? Dù gì cô cũng là con gái, nhà lại trống trải như thế…
-Sợ tôi ăn thịt à? Cô chỉ là kẻ thù thôi, không có cơ hội làm lung lay ý chí của tôi đâu. Bớt ảo tưởng đi.
Đúng là Nam đang ảo tưởng thật. Rồi cô lấy lại bình tĩnh bước theo sau Duy vào nhà. Đâu hề biết nơi gốc bồ đề bên kia đường, có một ánh mắt lạnh tanh đã quan sát mình từ lúc nào. Ngọc chủ động gọi cho Hưng đã là một chuyện không thể tin được. Cô muốn biết cách liên lạc với Duy lại càng khó