hoại.
Hai bóng dáng xiêu vẹo dìu nhau rời khỏi quán bar. Nam đưa Kỳ ra vỉa hè gần đó, cô cúi đầu nôn thốc nôn tháo. Nam vỗ vỗ lên lưng Kỳ để cô nôn ra càng nhiều càng tốt. Một hồi sau, Kỳ nằm ngửa ra vỉa hè, mặt mũi bơ phờ rệu rã. Men rượu vẫn còn khiến đầu óc cô khó mà tỉnh táo được trong lúc này.
-Cám ơn vì mày đã tới.
Kỳ gọi cho Uyên nhưng cô không bắt máy. Người bạn thân 10 năm trời của cô, một cú điện thoại mà cũng không thèm nói chuyện chứ huống chi là mong Uyên sẽ gọi lại. Thật tức cười!
-Có chuyện gì với mày vậy?
Nam đỡ Kỳ ngồi dậy, cô gục đầu ngả trên vai Nam, mắt híp lại trông mệt mỏi vô cùng. Kỳ có nhiều bạn nhưng không có ai là thân thiết, trừ Uyên. Nhưng càng lớn thì tình bạn giữa hai người lại càng bị sứt mẻ.
-Tao vừa giận lộn với con Uyên.
Nam khẽ mỉm cười. Ai lại dùng từ “giận lộn” như Kỳ chứ? Cãi nhau, gây gỗ hay gây lộn thì còn nghe được. Giận lộn? Thật trẻ con!
-Vì tao hả?
Kỳ lắc đầu. Giữa hai người đã có quá nhiều vết nứt, dù không có Nam đi nữa tình bạn này cũng sẽ bị chia cắt mà thôi. Uyên quá chăm lo cho sắc đẹp và người yêu của cô nàng. Còn Kỳ lại luôn cố vun đắp cho tình bạn hơn 10 năm của cả hai.
-Tao buồn nó ghê lắm, Bơ à! Nó vì thằng Hưng mà liên tục lớn tiếng với tao. Tao chỉ lỡ miệng mắng thằng Hưng một câu bé tẹo như cái kẹo vậy mà nó nỡ liếc tao, mắng tao. Bạn thân thế đấy, mày nghĩ có buồn không?
-Lí do tụi mày giận lộn là vậy đó hả? Sao trẻ con thế! Bỏ qua đi, mày biết tính con Uyên mà. Mai mốt gì đó nó cũng chơi lại với mày thôi.
Kỳ lắc đầu. Rồi im lặng. Vô thức nước mắt rơi. Nam không rõ vì lí do gì. Vì Uyên hay vì một nguyên nhân nào khác. Trong mắt mọi người, Kỳ lại chị đại, là kẻ cầm đầu một toán người có máu mặt nhưng chưa ai nhìn thấy một Trần Hiểu Kỳ yếu đuối và mỏng manh như thế này.
-Con ngoan như mày qua đêm bên ngoài có bị mắng không? Chắc là có rồi phải không?
Nam nhíu mày, sao Kỳ lại hỏi cô cái này? Đúng thật là nếu Nam đi qua đêm không về nhà chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng chỉ cần có lí do chính đáng và được người lớn xác nhận là được.
-Cũng không hẳn. Nhưng sao mày lại hỏi vậy? Ắt- xì…
-Cho tao ngủ nhờ nhà mày một đêm nha Bơ! Năn nỉ đó.
Nam mỉm cười, hất đầu Kỳ. Có vậy không mà cũng vòng vo. Cô đứng dậy kéo theo Kỳ, cả hai khoác tay nhau đi bộ dọc trên vỉa hè, Nam lôi điện thoại ra gọi cho ông Lâm nói hôm nay về trễ và có bạn về nhà ngủ cùng.
-Ba mày dễ tính quá nhỉ? Sướng thiệt đó!
-Hehe. Ắt- xì. Ba tao mà. Số 1 đó nha. Mày tỉnh hẳn chưa vậy?
-Chưa. Mày nghĩ thử đi, cả đống rượu đó mà tỉnh gì. Tao ngủ cả ngày mai biết tỉnh chưa! Haha. Mày bị gì mà nhảy mũi hoài vậy?
Rồi cả hai phá lên cười. Kỳ rất hâm mộ gia đình của Nam, tuy cô không có được sự chăm sóc của mẹ nhưng đổi lại tình thương của ba là tất cả bến bờ rồi.
-Tao ế rồi Bơ à! Mày giới thiệu một thằng cho tao đi.
-Hơ hơ. Chị hai như mày mà kêu ế hả? Mày mà ế chắc tao phải ế trước cả mày. Mày xinh vậy, gia cảnh cũng tốt nữa, bớt ăn chơi lại là có khối thằng xếp hàng không thua gì con Uyên đâu.
-Haha. Tao kể nhỏ mày nghe nhá! Tao mất rồi.
Nam nghệch mặt. Bước chân khựng lại. Mắt tròn mở to nhìn Kỳ. Mất? Là mất cái gì? Nhìn Nam ngây ra thế cũng đủ hiểu cô chẳng biết tí gì về chuyện Kỳ vừa nhắc đến. Đầu óc trẻ thơ thế này sao cô nỡ đầu độc đây!!?
-Mất cái đó đó.
-Cái đó đó?? Là cái gì?
-Mày hiểu mà giả bộ.
-Thiệt hả Su? Mất cái đó đó… thiệt hả??
Kỳ gật đầu. Nam té cái rật xuống đường. Kỳ vỗ đùi ôm bụng cười khoái chí. Cô cúi xuống kéo tay Nam đứng dậy rồi tựa hẳn vào người Nam mà đi.
-Năm tao 15 tuổi, lúc đó đang học lớp 10 mày nhỉ? Cái thằng cha đó… thằng chả… a a… nhắc tới làm tao muốn giết người quá đi!
-Thiệt hả Su?
-Ai đút đâu mà mày “hả” dữ vậy? Đói hả? Hả hoài vậy má! Tao nói láo mày thì tao được gì? Tin không?
Giờ đến lượt Nam gật đầu. Kỳ không có lí do gì để bịa chuyện ra mà lừa cô, nhất là cái chuyện có liên quan đến danh dự một con người thế này.
-Thằng đó… giờ ở đâu?
-Chẳng biết. Chắc là đang ôm con mắt xanh môi đỏ nào đó ngủ chưa dậy rồi. Nửa bên kia Trái Đất lận mà. Ai biết được! Học cực giỏi nha, chồng con Uyên chẳng bằng một góc của thằng chả đâu.
Nam nhìn Kỳ, cô cực nghiêm túc khi nhắc đến “thằng chả”, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Một người rất quan trọng với Kỳ chăng?
-Vậy thằng đó… có biết không?
-Biết gì? À, ý mày là thằng chả có biết mình đã làm gì tao á hả? Không đâu! Sao biết được!? Đau lắm Bơ ơi! Cái cảm giác đó, haha, khi nào trải nghiệm mày sẽ hiểu. Nhưng cả đời mày cũng chẳng quên nổi đâu, tao dám cá đó.
-Mày đang tỉnh đúng không Su?
-Ừ, tao cũng không biết sao nữa. Mỗi lần nhắc đến thằng chả là y như rằng tao có uống bao nhiêu cũng không say được. Rất tỉnh táo. Haha. Mà tao nói mày biết nha, thằng chả rất đẹp trai nha. Haha. Băng Đại Ca của mày không bằng đâu.
Gì mà “Băng Đại Ca của mày”? Từ bao giờ Duy trở thành của Nam vậy? Cô nghệch mặt, đêm nay Kỳ cứ làm cô sốc hoài. Đôi môi đỏ au mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc vô vàn khi kể về chàng trai ấy, người có lẽ đang ở tận nửa vòng Trái Đất xa xôi.
-Tao hận thằng chả lắm! Trên đời này không thằng con trai nào đáng tin hết. Nó ăn xong quẹt mỏ đá đít mình cái một vậy đó Bơ. Tức không? Không nhớ gì hết, tao say, thằng chả cũng say. Nhưng chỉ có mình tao nhớ. Hài thiệt!
-Thằng đó… không nhớ? Nên nó mới bỏ mày sao?
Kỳ lắc đầu, giơ tay lên trời xua xua cái gì đó Nam không rõ. Đôi mắt lúc nhắm lúc mở, chẳng giống một người tỉnh táo tí nào. Giọng nói cứ kéo khè khè hệt như mấy ông bợm rượu.
-Đi rồi. Bác sĩ đó mày. Giỏi không? Bên đó chắc sẽ tìm được một con bác sĩ cho xứng đôi vừa lứa. Tao thì sao? Haha. Không có gì để sánh với thằng chả hết. Bơ ơi! Tao nhớ thằng chả lắm!
Kỳ ôm Nam thật chặt. Cô vỗ vỗ lưng Kỳ, an ủi. Trong trường hợp này cô không biết nên nói gì để cô bạn nhẹ lòng hơn, Nam không giỏi an ủi người khác. Kỳ khóc tức tưởi rồi lịm đi vì mệt mỏi. Kiểu này thì sao mà về nhà được đây? Bỗng nhiên điện thoại Kỳ đổ chuông. Nam lôi chiếc Iphone trong túi quần của Kỳ ra xem thử, biết đâu ba mẹ của cô gọi thì còn biết trả lời cho họ yên tâm. Nhưng trên màn hình kia đang nhấp nháy cái tên lạ lùng gì nhỉ?
“TẠ THẾ”.
Tạ thế? Cái tên trời ơi đất hỡi nào vậy? Ba mẹ nào đặt tên cho con nghe oách dữ?
-”Su, là anh Thiên nà, em đang ở đâu vậy? Sao không ra sân bay đón anh? Đã nhắn tin cho em trước rồi mà! Anh về không ra đón là không được nhận quà đầu nhá! Giờ anh đang ở Love Paradise nà, em qua chỗ đó liền nha Su. Alô! Em có đó không Su? Có nghe anh nói không?”
Nam đơ mặt. Đâu ra cái gã Tạ Thế này mà nói một mạch không cho người khác chen vào nói lấy một câu vậy hả trời?
-Xin lỗi, tui là bạn của Su, hiện giờ Su nó ngủ rồi. Anh là ai vậy? Để tui còn biết mà nhắn lạ
Chương 3
Thiên trở về Việt Nam đã gần nửa tháng, anh là một bác sĩ trẻ vừa tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng nơi xứ sở sương mù- Anh Quốc. Với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, đã có rất nhiều bệnh viện mời anh về làm việc cho họ với số lương cao chót vót. Nhưng Thiên lại chọn công tác ở bệnh viện của ba mình, một bệnh viện tổng hợp ở trung tâm thành phố, anh muốn giúp đỡ ba và chữa bệnh cho mọi người chứ không cần quan tâm đến số tiền lương kia
Hai bóng dáng xiêu vẹo dìu nhau rời khỏi quán bar. Nam đưa Kỳ ra vỉa hè gần đó, cô cúi đầu nôn thốc nôn tháo. Nam vỗ vỗ lên lưng Kỳ để cô nôn ra càng nhiều càng tốt. Một hồi sau, Kỳ nằm ngửa ra vỉa hè, mặt mũi bơ phờ rệu rã. Men rượu vẫn còn khiến đầu óc cô khó mà tỉnh táo được trong lúc này.
-Cám ơn vì mày đã tới.
Kỳ gọi cho Uyên nhưng cô không bắt máy. Người bạn thân 10 năm trời của cô, một cú điện thoại mà cũng không thèm nói chuyện chứ huống chi là mong Uyên sẽ gọi lại. Thật tức cười!
-Có chuyện gì với mày vậy?
Nam đỡ Kỳ ngồi dậy, cô gục đầu ngả trên vai Nam, mắt híp lại trông mệt mỏi vô cùng. Kỳ có nhiều bạn nhưng không có ai là thân thiết, trừ Uyên. Nhưng càng lớn thì tình bạn giữa hai người lại càng bị sứt mẻ.
-Tao vừa giận lộn với con Uyên.
Nam khẽ mỉm cười. Ai lại dùng từ “giận lộn” như Kỳ chứ? Cãi nhau, gây gỗ hay gây lộn thì còn nghe được. Giận lộn? Thật trẻ con!
-Vì tao hả?
Kỳ lắc đầu. Giữa hai người đã có quá nhiều vết nứt, dù không có Nam đi nữa tình bạn này cũng sẽ bị chia cắt mà thôi. Uyên quá chăm lo cho sắc đẹp và người yêu của cô nàng. Còn Kỳ lại luôn cố vun đắp cho tình bạn hơn 10 năm của cả hai.
-Tao buồn nó ghê lắm, Bơ à! Nó vì thằng Hưng mà liên tục lớn tiếng với tao. Tao chỉ lỡ miệng mắng thằng Hưng một câu bé tẹo như cái kẹo vậy mà nó nỡ liếc tao, mắng tao. Bạn thân thế đấy, mày nghĩ có buồn không?
-Lí do tụi mày giận lộn là vậy đó hả? Sao trẻ con thế! Bỏ qua đi, mày biết tính con Uyên mà. Mai mốt gì đó nó cũng chơi lại với mày thôi.
Kỳ lắc đầu. Rồi im lặng. Vô thức nước mắt rơi. Nam không rõ vì lí do gì. Vì Uyên hay vì một nguyên nhân nào khác. Trong mắt mọi người, Kỳ lại chị đại, là kẻ cầm đầu một toán người có máu mặt nhưng chưa ai nhìn thấy một Trần Hiểu Kỳ yếu đuối và mỏng manh như thế này.
-Con ngoan như mày qua đêm bên ngoài có bị mắng không? Chắc là có rồi phải không?
Nam nhíu mày, sao Kỳ lại hỏi cô cái này? Đúng thật là nếu Nam đi qua đêm không về nhà chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng chỉ cần có lí do chính đáng và được người lớn xác nhận là được.
-Cũng không hẳn. Nhưng sao mày lại hỏi vậy? Ắt- xì…
-Cho tao ngủ nhờ nhà mày một đêm nha Bơ! Năn nỉ đó.
Nam mỉm cười, hất đầu Kỳ. Có vậy không mà cũng vòng vo. Cô đứng dậy kéo theo Kỳ, cả hai khoác tay nhau đi bộ dọc trên vỉa hè, Nam lôi điện thoại ra gọi cho ông Lâm nói hôm nay về trễ và có bạn về nhà ngủ cùng.
-Ba mày dễ tính quá nhỉ? Sướng thiệt đó!
-Hehe. Ắt- xì. Ba tao mà. Số 1 đó nha. Mày tỉnh hẳn chưa vậy?
-Chưa. Mày nghĩ thử đi, cả đống rượu đó mà tỉnh gì. Tao ngủ cả ngày mai biết tỉnh chưa! Haha. Mày bị gì mà nhảy mũi hoài vậy?
Rồi cả hai phá lên cười. Kỳ rất hâm mộ gia đình của Nam, tuy cô không có được sự chăm sóc của mẹ nhưng đổi lại tình thương của ba là tất cả bến bờ rồi.
-Tao ế rồi Bơ à! Mày giới thiệu một thằng cho tao đi.
-Hơ hơ. Chị hai như mày mà kêu ế hả? Mày mà ế chắc tao phải ế trước cả mày. Mày xinh vậy, gia cảnh cũng tốt nữa, bớt ăn chơi lại là có khối thằng xếp hàng không thua gì con Uyên đâu.
-Haha. Tao kể nhỏ mày nghe nhá! Tao mất rồi.
Nam nghệch mặt. Bước chân khựng lại. Mắt tròn mở to nhìn Kỳ. Mất? Là mất cái gì? Nhìn Nam ngây ra thế cũng đủ hiểu cô chẳng biết tí gì về chuyện Kỳ vừa nhắc đến. Đầu óc trẻ thơ thế này sao cô nỡ đầu độc đây!!?
-Mất cái đó đó.
-Cái đó đó?? Là cái gì?
-Mày hiểu mà giả bộ.
-Thiệt hả Su? Mất cái đó đó… thiệt hả??
Kỳ gật đầu. Nam té cái rật xuống đường. Kỳ vỗ đùi ôm bụng cười khoái chí. Cô cúi xuống kéo tay Nam đứng dậy rồi tựa hẳn vào người Nam mà đi.
-Năm tao 15 tuổi, lúc đó đang học lớp 10 mày nhỉ? Cái thằng cha đó… thằng chả… a a… nhắc tới làm tao muốn giết người quá đi!
-Thiệt hả Su?
-Ai đút đâu mà mày “hả” dữ vậy? Đói hả? Hả hoài vậy má! Tao nói láo mày thì tao được gì? Tin không?
Giờ đến lượt Nam gật đầu. Kỳ không có lí do gì để bịa chuyện ra mà lừa cô, nhất là cái chuyện có liên quan đến danh dự một con người thế này.
-Thằng đó… giờ ở đâu?
-Chẳng biết. Chắc là đang ôm con mắt xanh môi đỏ nào đó ngủ chưa dậy rồi. Nửa bên kia Trái Đất lận mà. Ai biết được! Học cực giỏi nha, chồng con Uyên chẳng bằng một góc của thằng chả đâu.
Nam nhìn Kỳ, cô cực nghiêm túc khi nhắc đến “thằng chả”, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Một người rất quan trọng với Kỳ chăng?
-Vậy thằng đó… có biết không?
-Biết gì? À, ý mày là thằng chả có biết mình đã làm gì tao á hả? Không đâu! Sao biết được!? Đau lắm Bơ ơi! Cái cảm giác đó, haha, khi nào trải nghiệm mày sẽ hiểu. Nhưng cả đời mày cũng chẳng quên nổi đâu, tao dám cá đó.
-Mày đang tỉnh đúng không Su?
-Ừ, tao cũng không biết sao nữa. Mỗi lần nhắc đến thằng chả là y như rằng tao có uống bao nhiêu cũng không say được. Rất tỉnh táo. Haha. Mà tao nói mày biết nha, thằng chả rất đẹp trai nha. Haha. Băng Đại Ca của mày không bằng đâu.
Gì mà “Băng Đại Ca của mày”? Từ bao giờ Duy trở thành của Nam vậy? Cô nghệch mặt, đêm nay Kỳ cứ làm cô sốc hoài. Đôi môi đỏ au mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc vô vàn khi kể về chàng trai ấy, người có lẽ đang ở tận nửa vòng Trái Đất xa xôi.
-Tao hận thằng chả lắm! Trên đời này không thằng con trai nào đáng tin hết. Nó ăn xong quẹt mỏ đá đít mình cái một vậy đó Bơ. Tức không? Không nhớ gì hết, tao say, thằng chả cũng say. Nhưng chỉ có mình tao nhớ. Hài thiệt!
-Thằng đó… không nhớ? Nên nó mới bỏ mày sao?
Kỳ lắc đầu, giơ tay lên trời xua xua cái gì đó Nam không rõ. Đôi mắt lúc nhắm lúc mở, chẳng giống một người tỉnh táo tí nào. Giọng nói cứ kéo khè khè hệt như mấy ông bợm rượu.
-Đi rồi. Bác sĩ đó mày. Giỏi không? Bên đó chắc sẽ tìm được một con bác sĩ cho xứng đôi vừa lứa. Tao thì sao? Haha. Không có gì để sánh với thằng chả hết. Bơ ơi! Tao nhớ thằng chả lắm!
Kỳ ôm Nam thật chặt. Cô vỗ vỗ lưng Kỳ, an ủi. Trong trường hợp này cô không biết nên nói gì để cô bạn nhẹ lòng hơn, Nam không giỏi an ủi người khác. Kỳ khóc tức tưởi rồi lịm đi vì mệt mỏi. Kiểu này thì sao mà về nhà được đây? Bỗng nhiên điện thoại Kỳ đổ chuông. Nam lôi chiếc Iphone trong túi quần của Kỳ ra xem thử, biết đâu ba mẹ của cô gọi thì còn biết trả lời cho họ yên tâm. Nhưng trên màn hình kia đang nhấp nháy cái tên lạ lùng gì nhỉ?
“TẠ THẾ”.
Tạ thế? Cái tên trời ơi đất hỡi nào vậy? Ba mẹ nào đặt tên cho con nghe oách dữ?
-”Su, là anh Thiên nà, em đang ở đâu vậy? Sao không ra sân bay đón anh? Đã nhắn tin cho em trước rồi mà! Anh về không ra đón là không được nhận quà đầu nhá! Giờ anh đang ở Love Paradise nà, em qua chỗ đó liền nha Su. Alô! Em có đó không Su? Có nghe anh nói không?”
Nam đơ mặt. Đâu ra cái gã Tạ Thế này mà nói một mạch không cho người khác chen vào nói lấy một câu vậy hả trời?
-Xin lỗi, tui là bạn của Su, hiện giờ Su nó ngủ rồi. Anh là ai vậy? Để tui còn biết mà nhắn lạ
Chương 3
Thiên trở về Việt Nam đã gần nửa tháng, anh là một bác sĩ trẻ vừa tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng nơi xứ sở sương mù- Anh Quốc. Với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, đã có rất nhiều bệnh viện mời anh về làm việc cho họ với số lương cao chót vót. Nhưng Thiên lại chọn công tác ở bệnh viện của ba mình, một bệnh viện tổng hợp ở trung tâm thành phố, anh muốn giúp đỡ ba và chữa bệnh cho mọi người chứ không cần quan tâm đến số tiền lương kia