Quả nhân có bệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Quả nhân có bệnh (xem 5050)

Quả nhân có bệnh

huần phác, thậm chí ta có thể dễ dàng tha thứ việc bọn họ lấy quyền mưu tư, chỉ cần họ giữ vững cương vị, làm tốt bổn phận của mình là được.


Nhưng người bên cạnh ta, sẽ không thể có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy.


Hoán Khanh, là chàng khiến ta thất vọng trước, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, ta đã tự nói với chính mình, sẽ không lại đau lòng, tâm sẽ không loạn nữa.


— Đôi khi, lừa gạt không hẳn đã là phản bội, phản bội, cũng không nhất thiết phải lừa gạt.


Lời chàng, là ám chỉ Bùi Tranh sao?


Bùi Tranh sẽ phản bội ta sao ?


Ta đối với hắn, luôn không dám đặt nhiều tín nhiệm và tình cảm, chỉ sợ, một ngày kia, chịu tổn thương còn sâu hơn lúc trước.


Quả nhân có cả thiên hạ, lại vẫn không chiếm nổi một trái tim chân thành.


Chương 36: Chân Tướng


Có đôi lúc, cái cuộc đời này khiến người ta buồn bực chỉ muốn ngủ một giấc thật dài không tỉnh lại nữa.


Trong lúc dùng bữa tối, Lưu Lăng hỏi Bùi Tranh chuyện đón linh vị, lại hỏi bao giờ thì về đế đô.


Bùi Tranh mỉm cười đáp: “Linh vị sớm đã có người hộ tống về đế đô, việc ở nơi này cũng đã giải quyết xong, định là ngày mai sẽ khởi hành hồi đế đô.”


Lưu Lăng gật đầu cười nói: “Bùi tướng là trụ cột quốc gia, triều đình một ngày không thể thiếu Bùi tướng, theo lý nên nhanh chóng trở về.”


Lòng ta muốn nói, Bùi Tranh dù có về đế đô, cũng là để chờ được gả đi mà thôi, về sớm về muộn cũng chả có gì khác biệt. Nhưng Lưu Lăng nói lời này vào lúc này lại là có ý đồ khác, rõ ràng là đang xỏ xiên Tô Quân, cũng may là chàng cũng không thèm để bụng. Lưu Lăng vừa đến tuổi cập kê đã bị Tô Quân cự hôn, quan hệ giữa Nam Hoài Vương và quốc sư vì thế mà xấu đi là chuyện người đời ai ai cũng biết, nàng ta cũng chả buồn giả bộ.


Lưu Lăng lại nói: “Nếu cùng đường, hay là nhị vị về cùng ta bằng đường thủy như trước?”


Những lời này, rõ ràng là gạt hẳn Tô Quân ra ngoài.


Ta quay đầu hỏi Tô Quân, “Tô ngự sử bao giờ thì quay lại đế đô?.”


Tô Quân đặt chén trà xuống, đáp lời ta: “Cũng trong một hai ngày tới.”


Lưu Lăng cúi đầu uống trà, làm bộ chẳng nghe thấy gì.


Thế này thì bảo ta làm sao mà nói tiếp đây ….


Cũng may Tào Nhân Quảng thông minh, cũng cười cười nói: “Đã như thế, không bằng các vị đại nhân ngồi chung một thuyền đi, ha ha, ha ha …”


Không ai đáp lời …


Nụ cười Tào Nhân Quảng cứng đờ trên môi.


Một lát sau, Lưu Lăng mới thản nhiên nói: “Tô ngự sử cũng bằng lòng đi cùng chứ?”


Tô Quân chắp tay nói: “Như vậy thì làm phiền rồi.”


Trăng đã treo cao trên ngọn liễu, cũng là lúc chợ đêm ở trấn Bằng Lai bắt đầu mở hàng. Ta mặc một chiếc áo khoác dài, giả dạng nam tử ra ngoài bằng lối cửa chếch, Tào Nhân Quảng thì đang nịnh bợ Bùi Tranh, Lưu Lăng đang tiếp khách, dù sao ta cũng bị bơ quen rồi, nghĩ là dù có đi đâu bọn họ cũng chả thèm để ý.


“Bùi học sĩ.” Vừa định xuất môn, lại bị Tô Quân gọi lại.


Ta dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, Tô Quân cũng thay một thân áo trắng, đi đến trước mặt ta nói: “Bùi học sĩ muốn xuất môn? Hay là đi cùng nhau?”


Ta hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn chàng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cũng được.”


Trấn Bằng Lai không thể so với đế đô về độ phồn hoa, nhưng chợ đêm nơi này cũng có khá nhiều thứ thú vị, ta có chút lơ đãng vừa đi vừa thăm thú, bỗng nhiên cánh tay bị siết chặt, bị Tô Quân kéo sang bên cạnh, ta lảo đảo hai bước, nhìn thấy có người chạy qua ngay sát cạnh ta, suýt chút đã quệt vào cánh tay ta.


Tô Quân cúi đầu nói với ta: “Nơi này người đến người đi, đi đường chú ý một chút.”


Ta quay đầu nhìn thoáng qua năm ngón tay mảnh khảnh đang giữ cánh tay ta, khẽ tránh một chút, thản nhiên nói: “Đa tạ Tô ngự sử.”


Đáy mắt chàng thoáng chốc hiện lên một tia thất vọng, chầm chậm thu tay về, năm ngón tay khẽ động, từ từ nắm chặt, buông thõng bên người.


Hai tay ta khẽ rúc vào trong tay áo, âm thầm nắm chặt lại, móng tay khẽ đâm vào lòng bàn tay, từng chỗ, từng chỗ đau đớn như kim châm.


Còn nhớ tết nguyên tiêu năm nào, mẫu thân còn bận ở cùng các vị phụ thân, ta giả dạng nam nhi, lấy trộm lệnh bài của mẫu thân, nghênh ngang ra khỏi cửa cung, ở cửa sau phủ quốc sư cầm đá ném, không cẩn thận ném phải con chó trông cửa dữ tợn, bị chó đuổi phải leo lên cậy, run cầm cập ôm thân cây, nước mắt như mưa, rát họng kêu: “Hoán Khanh, Hoán Khanh, cứu mạng a…”


Lão nô trông cửa tiến lại trước, mắt mờ, không nhận ra ta, lại sai con chó kia nhào lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một khúc xương đã cứu lại cái mạng nhỏ của ta. Khúc xương kia chuẩn xác mà nện xuống đầu con chó, nó sửng sốt, lập tức chạy như điên đuổi theo khúc xương. Tô Quân từ một góc tối bước nhanh tới, ra lệnh cho lão nô dắt chó ra chỗ khác, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn ta trên cây.


Trăng dịp tết nguyên tiêu vừa to vừa tròn, chiếu sáng đôi mắt tràn đầy ý cười, trong suốt như làn nước thu, tia sáng trong đáy mắt khẽ đung đưa.


“Xuống đi, con chó kia bị dắt đi rồi.” Chàng dịu dàng dỗ, hai tay dang ra.


Lên cây thì dễ xuống mới khó, lòng bàn tay ta đã bị trầy xước chảy máu, nghẹn ngào cúi đầu nhìn chàng, rưng rưng nói: “Hyunh phải đỡ được ta…”


Miệng chàng khẽ nhếch, dịu dàng mà kiên định nói: “Tin ta.”


Ta nhắm mắt, buông tay, lọt luôn vào lòng chàng, nghe thấy giọng chàng từ trên đầu nhẹ nhàng truyền xuống rồi lại như chìm giữa tâm hồ: “Không sao rồi.”


Ta ôm chặt lấy chàng, chôn mặt ở ngực chàng, sống sót sau tai nạn vẫn còn hốt hoảng bất an, khiến ta khóc rối tinh rối mù.


Chàng giúp ta rửa sạch, băng bó miệng vết thương, rồi đưa ta đi dạo chợ đêm tết nguyên tiêu. Người lúc đó còn nhiều hơn bây giờ, sóng vai nối gót, ta xem biểu diễn tạp kỹ, các loại đồ ăn vặt hai bên đường, mắt không nhìn kịp, suýt nữa bị một chiếc xe ngựa lao như điên đụng phải, cũng là chàng kéo ta lại, cúi đầu nói với ta: “Để ý một chút, người ở đây nhiều như vậy, muội đi sang phía bên phải ta đi.”


Chàng nắm tay trái ta, cả một đêm cũng không buông ra lần nào.


Khi đó, ta tin chàng chẳng chút nghi ngờ, khi đó chàng là Tô Hoán Khanh tốt nhất trên đời.


Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại khi đó, thật tốt biết bao.


Đáng tiếc, Hoán Khanh, có vài người, có vài chuyện, đã bỏ lỡ, sẽ rất khó quay đầu lại nữa.


Trăng sáng treo cao, bóng đêm như nước, cạnh bến tàu chỉ có mấy chiếc thuyền nhẹ trôi nổi, mơ hồ như có tiếng nước vỗ hai bên bờ dào dạt. Bên bờ sông có đôi vợ chống bán đồ ăn khuya, còn có mấy thuyền phu uống rượu hét lớn, người không nhiều lắm, túm năm tụm ba ngồi 3-4 bàn, tương phản rõ nét với chợ đêm huyên náo bên kia.


Ta chọn một chiếc bàn trong góc rồi ngồi xuống, Tô Quân ngồi đối diện ra, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng sao? Muốn ăn gì nào?”


“Tùy đi.” Ta cũng không phải đói lắm, chỉ là đi cũng hơi mệt rồi.


Tô Quân gọi chủ quán đến, hỏi vài câu, kêu mì hoành thánh.


Ta quay mặt nhìn màn đêm buông trên nền sông nước, ánh trăng chiếu trên mặt s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Luôn Ở Trong Tâm Trí Anh Full

Vợ đẹp bị nhân tình ‘cá sấu’ của chồng ‘dạy cho một bài học’ mà nuốt nghẹn công nhận đúng

Chồng tôi thản nhiên rút 500 ngàn đưa cho gái lạ rồi tiễn cô ta ra về mà không hề nhìn tôi lấy một lần…

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

Đập heo đất của vợ, tôi chết điếng khi nhìn số tiền vàng trong đó