Quả nhân có bệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Quả nhân có bệnh (xem 4806)

Quả nhân có bệnh

ọ. Nơi đó, giờ đều là ta trông giữ mộ.” Ông cụ nói tới đây, dừng một chút, “Ta nhìn thấy cô vừa mới nhổ một ít hoa cỏ.”


“Trên mộ cỏ dại mọc dài, cho nên vãn bối …”


“Không phải cỏ dại.” Ông nói, “Ngài ấy thích hoa lan, ngài từng nói, muốn trồng cỏ hoa lan trên mộ mình. Đó là ta trồng giúp ngài ấy. Bia mộ là vào tháng chạp năm Sùng Quang thứ 24, ngài ấy viết xong để lại. Khi đó bệnh của ngài ấy cũng đã không nhẹ, có lẽ biết là không còn nhiều thời gian. Ta không biết chữ, cũng không biết là viết cái gì.”


Cổ họng như bị siết chặt, mắt căng ra, ta kinh ngạc nhìn ông.


Ông như đột nhiên nhớ ra cái gì, vỗ tay, đứng dậy vào phòng, vừa đi vừa nói: “Ngài ấy còn có chút di vật, ta đưa cho cô xem thử …”.


Chỉ là một ít đồ vụn vặn.


Hắn làm quan 20 năm, thanh liêm, tất cả di vật, thậm chí còn không đầy một hộp gỗ nhỏ.


Chỉ là một vài con dấu, tranh chữ.


Ta cầm lên một miếng ngọc bội, màu sắc không đẹp, không đáng vài đồng, trên mặt khắc một đóa hoa lan.


“Cô nhận ra vật này?”


Đương nhiên ta nhận ra. Là mẫu thân để lại cho ta, năm đó ta tưởng đã lạc mất trong hồ Thái Thanh rồi.


Ta để lại chỗ cũ, nói: “Chắc là vật tùy thân của Dị đại nhân, vẫn nên chôn trước mộ ngài ấy.”


Ông cụ gật đầu nói: “Cũng tốt, cũng tốt. Đại nhân thật sự rất thích hoa lan …”


Ta cười nói: “Phải.”


Ta đào một cái hố nhỏ trước mộ, vùi xuống hộp gỗ kia, đầu ngón tay xẹt qua tên hắn trên bia mộ.


Lạnh như băng.


Tận đến trước khi ta rời đi, ông cụ mới hỏi: “Đúng rồi, còn chưa biết tên đại nhân.”


Ta nhếch khóe môi, nói: “Vãn bối họ Bùi, tên Sanh, tự Nhược Lan.”


Năm đó ở đế đô, ta cười hỏi hắn: “Dị đại nhân, còn nhớ Bùi Nhược Lan chăng?”


Hắn phất tay áo, lãnh đạm nói: “Năm đó là cô đẩy ta xuống hồ.”


Như thế, vạn kiếp bất phục.


Có lẽ ta không nên thích hắn như thế, làm phiền hắn, lại khiến hắn không thoát khỏi kiếp số.


Lờ mờ nhớ lại năm Sùng Quang đầu tiên, ta vừa tới tuổi cập kê, trong Thái học phủ có chút hung hăng, kiêu ngạo, trên cổng lớn viết một câu – Minh nguyệt hà thời chiếu ngã hoàn. (Khi nào trăng sáng chiếu ta về)


Ba ngày sau, một thiếu niên áo xanh múa bút viết – Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn. (Khi gió xuân lại khiến bờ Giang Nam xanh biếc) (2)


Một chữ lục, xuân mãn càn khôn. (xuân đầy cả đất trời)


Khi đó hắn áo dài nhạt sắc, quân tử như ngọc tựa trúc, một đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn ta chằm chằm, mặt tươi như hoa, mắt chứa ý cười nhàn nhạt, tim đập thình thịch, nhịn không nổi trêu chọc một câu: “Dị huynh thật là sắc như xuân hiểu.”


Sắc như xuân hiểu: có lẽ là trong trẻo như sáng sớm mùa xuân.


Mặt hắn biến sắc, phẩy tay áo bỏ đi.


Nhân sinh nếu chỉ như thuở ban đầu gặp gỡ …


(Nhân sinh nhược chích như sơ kiến)


Nay, xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn.


Đầu ngón tay ta lưu luyến trên bia mộ, dừng trên chữ “minh nguyệt”.


— Dị đại nhân, khi nào trăng sáng, có thể đưa ngài trở về bên ta …


Nước mắt tới lúc này, mới rơi xuống.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Tôi đang nghĩ … Dị Đạo Lâm rốt cuộc có biết Bùi Sanh yêu thầm hắn hay không …


Dù sao sau mùa đông năm ấy Bùi Sanh cũng không tỏ thái độ gì nữa ..


Đây chính là kết cục của hai kẻ muộn tao, giữa hai người luôn cần một người bước lên trước một bước, bất chấp tất cả, nếu không có thể vì một hiểu lầm liền bỏ lỡ.


Muộn tao: hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng, biểu hiện bên ngoài và nội tâm không đồng nhất.


Sự kết hợp đúng đắn là Chu Tiểu Kỳ với Tần Chinh, Bùi Tranh với Tương Tư.


Vì viết lúc mới làm xong kết cục cho Qủa nhân, nên cùng một quan điểm.


Muốn giết, muốn róc xương cứ tới đi!


Về sau nếu có phiên ngoại thì sẽ để ở đây… Tôi phát hiện mình thật rất thích viết phiên ngoại, có điều đại đa số phiên ngoại đều … khụ khụ … bạn biết mà ….


Không phải ngược thì chính là thịt.


(1) Rượu hoa điêu, nữ nhi hồng và trạng nguyên hồng đều là một loại rượu, đúng theo phong tục kể trên, có người bảo vì trên thân vò rượu người ta khắc các loại hoa lá, chim muông, sơn thủy nên gọi là rượu hoa điêu (điêu trong tên rượu là điêu khắc); cũng có người nói nếu con gái chưa tới tuổi trưởng thành mà chết yểu – liền gọi là rượu “hoa điêu” (điêu ở đây là điêu tàn). Câu trên của Bùi Sanh có lẽ là “Hoa khắc, hoa cũng tàn lụi”. Thông cảm là mấy loại thi từ ca phú, chi hồ giả dã này tớ chịu :|


(2) Hai câu này vốn nằm trong bài thơ Bạc thuyền Qua Châu (Thuyền đỗ bến Qua Châu)


Kinh Khẩu Qua Châu nhất thuỷ gian


Chung san chỉ cách sổ trùng san.


Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn,


Minh nguyệt hà thời chiếu ngã hoàn?


Bản dịch thơ của Trần Thế Hào:


Qua Châu Kinh Khẩu nước xa bờ,


Trước dãy Chung San núi vẫn mờ.


Xuân đến Giang Nam làm biếc sóng,


Khi nào trăng mọc chiếu dòng thơ.


Còn một bản dịch 2 câu cuối là:


Cỏ xanh nhờ ngọn gió xuân


Khi nào trăng sáng chiếu bờ nam ta về


~ END ~


Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh

Truyện Nếu Không Phải Là Anh Full

Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng

Bản sắc thục nữ