Đạo sĩ khẽ lắc đầu, đôi mắt đang nheo lại từ từ mở ra, nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt lóe lên một tia sáng lạ thường, chậm rãi nói: “Chiêu bài mưu sinh quan trọng nhất của lão đã bị công tử đập vỡ rồi!”
Hắn than thở không ngừng!
Hoa Trứ Vũ uống một chén rượu, cười nói: “Vậy sao? Sau chuyện này, ta mong đạo trưởng sẽ lập tức rời khỏi Vũ Đô, ta sẽ phái người bảo vệ ngài rời khỏi đây, từ nay về sau, ngài không nên xuất hiện ở đây nữa, được chứ?
Đạo sĩ thở dài nói: “Điều đó là đương nhiên, bần đạo cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này.”
Chừng nửa canh giờ sau, Hoa Trứ Vũ nhìn xuống dưới lầu thì thấy Ôn Uyển mang theo tỳ nữ Oanh nhi và vài tên hộ vệ bước vào Túy Tiên phường.
Nàng nheo mắt cười nói: “Đạo trưởng, làm phiền ngài!”
Đạo sĩ nhìn theo tầm mắt của Hoa Trứ Vũ xuống dưới tầng, cầm lấy phất trần, chậm rãi bước ra ngoài.
Hôm nay Ôn Uyển mặc một chiếc váy trắng bằng lụa mỏng, kiểu tóc Vân Vụ, cài một cây trâm bạch ngọc, dưới ánh nắng chiếu hạ lấp lánh vầng sáng nhàn nhạt, càng tôn lên vẻ đoan trang dịu dàng, trong mát như ánh trăng.
Nàng ta vừa bước vào Túy Tiên phường đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, nhưng nàng ta chỉ đi thẳng một đường, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc hay đầy hâm mộ kia, vô cùng thản nhiên.
Nàng ta vừa định bước lên cầu thang lầu hai, thì bị một đạo sĩ áo xanh ngăn cản.
“Cho hỏi, lão đạo có chuyện gì?” Thị nữ tên Oanh nhi lạnh lùng hỏi.
Đạo sĩ nheo mắt lại, đánh giá Ôn Uyển một lượt.
“Tên đạo sĩ háo sắc, còn không mau tránh ra! Đừng để chúng ta gọi người lôi ngươi ra ngoài đánh!” Oanh nhi buông lời trách mắng.
Đạo sĩ vuốt ve chòm râu, thở dài: “Cô nương đừng vội đánh ta. Bần đạo cố ý cản bước các vị, là vì thấy vị tiểu thư này có dung mạo xinh đẹp phú quý nên mới mạo muội chặn đường đánh giá. Vị tiểu thư này long tư phượng dung (tư thái của rồng, dung nhan của phượng), sau này chính là mẫu nghi thiên hạ, là người mang Phượng cách! Số mệnh cao quý khác thường…… Ha ha ha……”
Giọng nói của đạo sĩ rất cao, còn lộ ra vài phần nội lực, nên mọi người ngồi trong Túy Tiên phường đều nghe thấy. Nói xong, lão đạo vung phất trần lên, cười lớn bước ra ngoài Túy Tiên phường.
Lời nói của hắn không khác gì viên đá đáp vào mặt sông, toàn bộ Túy Tiên phường sôi động hẳn lên.
Vẻ mặt Ôn Uyển lúc trắng lúc đỏ, không biết vì cảm thấy giận dữ hay là đang thẹn thùng khó xử.
Thật ra, trong thiên hạ có người con gái nào không có khát vọng theo đuổi vinh hoa phú quý, có người nào không muốn mang Phượng cách trong mình, dĩ nhiên nàng ta không muốn gả cho Hoàng Phủ Vô Song, còn đang nghị thân với Cơ tướng. Vậy mà được lão đạo kia nói là người mang Phượng cách trong người.
Chuyện này……Chuyện này…….Nếu những lời này rơi vào tai Hoàng thượng, thì chính là tai họa.
Ôn Uyển nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: “Đạo sĩ gì chứ, ngoài mấy chuyện linh tinh như chuyện ma quỷ thì còn biết chuyện gì khác, trước nay, bản tiểu thư chưa bao giờ để ý.”
“Ôn tiểu thư, người vừa rồi chính là thiên hạ đệ nhất bói toán, những quẻ hắn từng bói không có quẻ nào không thiêng! Ôn tiểu thư, có phải cô cũng vào cung tuyển phi hay không, thật đáng chúc mừng, chúc mừng……” trong lầu một có người cao giọng nói.
Ôn Uyển nhíu mày, nâng tà váy lên chậm rãi bước lên lầu hai.
Hoa Trứ Vũ ngồi phía bên trong, xuyên qua bức rèm che nhìn thấy cả lầu hai cũng trở nên nhộn nhịp, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia sắc bén. Nàng xoay tròn chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, mùi hương thơm mát kia trong nháy mắt đã đốt cháy cổ họng.
Có lẽ vì ở chiến trường quá lâu, nàng không giống với những cô nương khác, chỉ thích tự rót rượu uống một mình. Cảm giác cô độc uống rượu cũng được coi là một cách tiêu khiển, nhưng từ sau khi bị Cơ Phượng Ly hạ độc, nàng lại có bản năng bài xích rượu. Mọi lần đều cố tránh không uống, nhưng không hiểu sao chén rượu hôm nay lại khiến nàng có cảm giác sảng khoái.
Nhưng ngay cả lúc uống rượu, nàng vẫn phải duy trì sự tỉnh táo của mình.
Giống như số mệnh vậy, cho dù là người không tin vào số mệnh, nhưng những người khác lại thà tin là có chứ không thể không tin. Nghĩ lại cũng thấy phong thái của Ôn Uyển cũng không khác Hoàng hậu tương lai là mấy, không lẽ lại gả cho Cơ Phượng Ly?
Nếu gả đi như vậy, chẳng phải dân chúng sẽ cho rằng Nam Triều sớm muộn cũng bị Cơ Phượng Ly lật đổ, bọn họ sẽ là Hoàng đế và Hoàng hậu tương lại của tất cả mọi người.
Cho nên Viêm Đế sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà Cơ Phượng Ly, cho dù hắn là Tả tướng thì sao, hắn cũng chỉ người dưới một người trên vạn người, hắn dám cưới Ôn Uyển sao?
Ôn Uyển ngồi ở Túy Tiên phường không lâu, liền vội vã rời khỏi lầu hai đi ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ rót đầy chén rượu, uống cạn một ly cuối cùng, mọi chuyện đã xử lý xong, nàng cũng nên quay về, Hoàng Phủ Vô Song còn đang chờ tin tức của nàng.
Hoa Trứ Vũ tháo khăn che mặt xuống, đổi lại bộ quần áo xanh thành trang phục thái giám, rồi mới mở cửa phòng ra. Ngoài cửa là mấy tên thị vệ đi theo nàng tới đây.
Nàng dẫn theo mấy tên thị vệ, đi xuống dưới lầu.
Nhưng nàng không ngờ, dưới tầng lầu lại đụng phải Ôn Uyển vừa quay lại, đi cùng với nàng ta, còn có Cơ Phượng Ly.
Oan gia ngõ hẹp!
Có lẽ hôm nay Ôn Uyển có hẹn với Cơ Phượng Ly ở đây, hoặc cũng có thể Cơ Phượng Ly nhận được tin tức của Ôn Uyển, nên vội chạy tới đây.
Cho dù thế nào, bọn họ cũng đã nhìn thấy nhau.
“Ngươi không phải là…… Ngươi không phải là người đoán được câu đố đèn của tướng gia sao?” Thị nữ Oanh nhi mở to mắt chỉ vào Hoa Trứ Vũ nói, đêm yến hội ở phủ Khang vương, Oanh nhi không được đi theo, nên không biết Hoa Trứ Vũ là thái giám. Nàng ta chỉ nhận ra Hoa Trứ Vũ là người đoán được câu đố đèn của Cơ Phượng Ly, lúc này thấy nàng mặc trang phục thái giám, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
“Ái chà! Đây không phải là Tướng gia và Ôn tiểu thư sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Túy Tiên phường thế này?” Hoa Trứ Vũ tươi cười rạng rỡ.
“Giết!” từ bên cạnh có một bàn tay vươn ra cướp lấy quân cờ trong tay Cơ Phượng Ly, ấn “Ba” một tiếng vào bàn cơ, lập tức, quân đen toàn thắng, quân trắng tan rã.
Cơ Phượng Ly ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mình, nói: “Mọt sách, ngươi quá độc ác!”
Trước mặt là một người đàn ông mặc quần áo thư sinh màu lam, nghe thấy lời Cơ Phượng Ly liền cười nói: “Tướng gia cũng không phải người hay do dự như vậy, đối với loại yêu nghiệt kia, trừ bỏ sớm ngày nào, thanh tịnh ngày đó!”
“Ngươi nói không sai, nhưng đã lâu rồi ta không gặp được đối thủ thú vị như vậy, lấy mạng hắn quá nhanh sẽ không còn gì thú vị!” Cơ Phượng Ly phe phẩy chiết phiến trong tay cười nói.
“Nhưng bây giờ ngươi thua thê thảm rồi, chỉ e Ôn tiểu thư sẽ phải vào cung!” Thư sinh áo lam nói.
Cơ Phượng Ly chậm rãi tựa người vào ghế, ngón tay khẽ miết vào thành bàn. Đôi mắt hơi cụp xuống, chậm rãi nói