Phòng Trọ Ba Người - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Phòng Trọ Ba Người (xem 1649)

Phòng Trọ Ba Người

giới đó có Chuyên, có Nhiệm, nhưng không có anh.


Ý nghĩ mang màu sắc u ám đó thật ra không làm Mẫn bận lòng. Từ lâu, anh đã quen với nó. Mẫn vẫn hào hứng tham gia vào các trò tán tỉnh nghịch ngợm của các bạn mình, vẫn hồn nhiên tán phét về tình yêu như trăm ngàn chàng trai yêu đời khác. Tuy nhiên, anh luôn luôn xác định mình đứng ngoài tất cả những trò chơi tình cảm đó. Anh chưa yêu ai và chưa ai yêu anh, hay ngược lại, vì chưa ai yêu anh nên anh chưa yêu ai!


Thu Thảo không thể hiểu tất cả những điều đó. Cô cứ bắt anh phải “cởi mở” với mình. Mẫn đối phó bằng cách cười cười.


- Nói không nói, cứ cười hoài! Y như đười ươi! – Thu Thảo nhăn mặt, trách.


- Đười ươi cũng được! – Mẫn trả lời xụi lơ.


Thu Thảo thở dài:


- Nói chuyện với anh chán ơi là chán!


Mẫn tặc lưỡi:


- Chán thì thôi! Mở tập ra học tiếp đi!


Thế là hai “thầy trò” vùi đầu vào môn giải tích để quên đi những “xung đột”.


Sơn có một người bạn thân cùng lớp là Phúc. Phúc thường hay đến nhà Sơn chơi và Mẫn nhanh chóng nhận ra anh ta “quan tâm đặc biệt” đến Thu Thảo.


Phúc đẹp trai, nói năng lưu loát. Chiếc Cub mà Phúc thường chở Sơn đi chơi chứng tỏ anh thuộc một gia đình khá giả. Trong xử sự đối với phụ nữ, Phúc là một con người tuyệt vời. Anh ta thường tặng Thu Thảo những món quà nho nhỏ, dễ thương. Thu Thảo xem ra rất thích các món quà đó, nhất là con gấu bông có nhạc. Cô thường vặn chốt cho nó reo luôn.


Thoạt đầu, Mẫn không biết con gấu bông đó. Có lần, vừa bước vào phòng, chợt nghe tiếng nhạc “tính tang”, Mẫn ngơ ngác nhìn quanh. Nhưng anh không thể xác định được tiếng nhạc phát ra từ đâu.


Thu Thảo theo dõi nét mặt của Mẫn với vẻ thích thú:


- Đố anh biết nhạc ở đâu đó!


Mẫn nhìn quanh một lượt nữa rồi lắc đầu:


- Chịu.


Thu Thảo giơ lên con gấu bông cô đang ôm trong lòng:


- Ở đây nè!


Rồi cô vặn chốt cho nhạc trỗi lên một lần nữa. Mẫn lắng tai nghe, đầu gật gù.


- Nhạc nghe hay không? – Thu Thảo hỏi.


- Hay!


- Em thích lắm! – Thu Thảo xuýt xoa.


Mẫn đồng tình:


- Tôi cũng thích! Con gấu ở đâu ra vậy?


- Anh Phúc tặng em.


- Quà sinh nhật hả?


Thu Thảo lắc đầu:


- Không! Thỉnh thoảng anh Phúc vẫn hay tặng quà cho em vậy thôi!


Rồi cô nheo mắt:


- Anh Phúc “ga – lăng” hơn anh nhiều!


Câu nói vô tình của Thu Thảo như một mũi tên bắn vào tim Mẫn, đau nhói. Anh hiểu, điều kiện của anh và Phúc hoàn toàn khác xa nhau. Vả lại, mỗi người đến đây đều với mục đích không giống nhau. Anh đến đây đơn giản chỉ là đi làm. Anh dạy học để kiếm sống. Thu Thảo là một cô gái dễ thương, nhưng điều đó đối với anh vô nghĩa. Cô và anh ở trên hai mặt phẳng không thể cắt nhau, dù kéo dài đến vô cực. Vì vậy, Mẫn không hề ghen tị với tình cảm của Phúc, thậm chí anh coi mối quan hệ của Phúc với Thu Thảo là điều hoàn toàn tự nhiên. Nhưng sẽ không ổn chút nào nếu có ai đó công khai so sánh anh với Phúc, điều mà anh không bao giờ muốn nghĩ đến.


Vì vậy câu nói của Thu Thảo làm anh hơi nhăn mặt. Bắt gặp ánh mắt trách móc của anh, Thu Thảo giật mình hiểu ra mình nói hớ. Cô rất muốn xin lỗi anh nhưng lại không đủ can đảm mở miệng. Nhưng từ đó về sau, cô không bao giờ dại dột đi làm cái chuyện so sánh giữa hai người.


Chiều nay, Mẫn đến nhà Thu Thảo với một tâm trạng vui vẻ. Anh vẫn chưa hết buồn cười về chuyện mới sáng sớm, Thủy đã lên gác trọ của bọn anh để truy tìm “con bé” trong bản nhạc “Happy Song”. Và cả về anh chàng Nhiệm “đi hết thất bại này đến thất bại khác” trong công trình tán tỉnh em Sương nhưng vẫn luôn luôn cao giọng “lên lớp” về “phương pháp thành công trong tình yêu” y như ta đây là Don Juan thứ thiệt.


Khi anh bước vào phòng, Thu Thảo còn đang ngồi ngắm nghía một bức tranh gì đó trên bàn. Cô cứ hết nghiêng đầu sang bên này lại nghiêng sang bên khác, mắt nheo nheo.


- Tranh gì vậy? – Mẫn hỏi.


- Tranh của em! Anh xem thử giống em không?


Vừa nói, Thu Thảo vừa giơ bức tranh lên, xoay lại phía Mẫn.


Anh nhìn cô gái xinh xắn trong tranh, gật đầu khen:


- Giống lắm!


- Nhưng có đẹp không? – Thu Thảo tinh nghịch hỏi.


Anh đùa:


- Điều đó thì khỏi phải nói!


Sự “cởi mở” của anh làm Thu Thảo ngạc nhiên. Cô ngó anh:


- Hôm nay trông anh có vẻ khang khác.


- Khác gì đâu?


- Trông vui vẻ hơn mọi bữa.


Mẫn mỉm cười:


- Cũng vậy thôi chứ khác gì.


Rồi anh nhìn bức tranh, hỏi:


- Bức tranh này do anh Phúc vẽ phải không?


- Ừ. Sao anh đoán ra hay vậy?


- Gì mà không đoán ra! Sao Thu Thảo không treo lên?


Thu Thảo chép miệng:


- Thôi.


Mẫn ngạc nhiên:


- Sao vậy? Treo lên mới đẹp!


Thu Thảo rụi vai:


- Ba em thấy ba em la chết!


- À!


Mẫn hiểu ra. Anh tặc lưỡi:


- Tiếc quá hén!


- Ừ. Bức tranh này mà kẹp trong tập thì uổng quá! – Giọng Thu Thảo buồn buồn.


Chẳng nghĩ ra cách gì giúp Thu Thảo, Mẫn đành nhún vai:


- Biết sao giờ!


Anh đặt cuốn sách giáo khoa lên bàn, đang định lật tới chỗ bài học hôm nay thì Thu Thảo bỗng đề nghị:


- Hay là thế này!


Anh quay lại:


- Sao?


Thu Thảo chìa bức tranh ra:


- Anh cầm về đi!


Mẫn thắc mắc:


- Chi vậy?


Thu Thảo cười:


- Treo lên giùm em chớ chi!


Mẫn bất giác bước lui một bước. Anh ngơ ngác:


- Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?


Buột miệng xong, Mẫn bỗng nhận ra mình vừa nói một câu cực kỳ thiếu tế nhị. Lẽ ra, anh có thể diễn đạt ý nghĩ vừa rồi bằng một câu nói khác, nhẹ nhàng và khéo léo hơn. Nhưng không hiểu sao anh lại phản ứng một cách sỗ sàng dù rằng ngay sau đó anh kịp nhận ra sai lầm của mình và ấp úng:


- Tôi… xin lỗi…


Thu Thảo dường như không nghe lời xin lỗi của Mẫn. Câu nói đầy xúc phạm của anh vừa rồi khiến cô tái mặt hẳn đi. Sau một thoáng sững sờ, cô lặng lẽ nhét bức tranh vào giữa chồng tập trên bàn và bỏ đi ra ngoài.


Còn lại một mình trong phòng, Mẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ về phản ứng của mình. Anh thừa hiểu rằng Thu Thảo đề nghị anh đem bức tranh về nhà chỉ với ước muốn nó được treo lên thay vì nằm hẩm hiu giữa các trang sách. Một ước muốn hồn nhiên và trong sáng. Như ước muốn của một người em gái. Trong khi đó thì anh lại hùng hổ như một tên du côn “Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?”. Càng ngẫm nghĩ, Mẫn càng thấy bứt rứt. Niềm vui buổi sáng bay vèo đâu mất.


Lát sau, Thu Thảo bước vào, cũng lặng lẽ như khi đi ra. Cô đứng lúi húi lục tìm trong chồng tập và hỏi anh bằng một giọng như không có gì xảy ra:


- Hôm nay học tới bài gì hén?


Mẫn nuốt nước bọt:


- Tới chương “tích phân bất định”.


Anh trả lời một cách khó khăn và nghe miệng mình khô đắng. Và a

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Lời cầu hôn thứ 100

Cả thế giới này ghét bỏ em, bỏ rơi em thì anh vẫn yêu thương em!

Phận má hồng lấy chồng ‘gay’

Chết cười chuyện vợ chồng trẻ không biết dùng bao cao su mà còn ham hố tận “3 hiệp”

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu