Đang bốc phét bỗng Nhiệm giật mình nhận ra những sợi tóc phản chủ của mình đã dựng đứng lên tự lúc nào. Hoảng hốt, Nhiệm vội ngồi thụp xuống khỏi cửa sổ:
- Chết mẹ!
Điệu bộ lóng ngóng của Nhiệm khiến Mẫn cười hích hích.
Nhiệm trợn mắt: – Cười chọc quê hả mày?
Mẫn vừa cười vừa nói:
- Tao cười là cười mày kém thông minh. Lần sau, khi nói chuyện với “em”, mày nhớ đội mũ.
Nhiệm gật gù:
- Ý kiến hay đấy!
Chuyên xen vào:
- Hay thì hay, nhưng theo tao, mày không nên áp dụng.
- Sao vậy?
- Mày để đầu trần, các em dễ “mê” mày hơn.
Nhiệm liếm môi:
- Thật không?
Chuyên nheo mắt:
- Tao xạo mày làm gì! Tâm lý các em thường thích những mái tóc bàn chải như mái tóc của mày.
Nhiệm bán tín bán nghi:
- Tâm lý gì lạ vậy?
Chuyên tỉnh bơ:
- Có gì đâu mà lạ! Em nào giặt đồ mà chẳng cần… bàn chải.
Mẫn ngồi trên giường cười ha hả, tuyên bố:
- Một – Không!
Nhiệm nhún vai:
- “Một không” cái con khỉ! Thằng Chuyên là đồ đểu!
Chuyên cười hì hì:
- Còn mày là đồ vô tích sự. Tán tỉnh em Sương cả buổi mà chẳng được cái cóc khô gì.
Mẫn nhận xét:
- Cái giọng tán tỉnh của nó, khỉ trên rừng nghe thấy cũng chạy dài nữa là con gái.
Phớt lờ sự châm chọc của Chuyên và Mẫn, Nhiệm lặng lẽ bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
Chuyên hỏi:
- Em Sương còn đó không?
Nhiệm thở dài:
- Biến rồi.
Rồi Nhiệm lim dim mắt, hắng giọng ngâm:
- Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?
Mẫn xuýt xoa:
- Hay quá! Thơ ai vậy?
Nhiệm ưỡn ngực:
- Thơ tao chứ thơ ai!
Mẫn trố mắt:
- Mày sáng tác hả?
- Chứ sao! Tao làm cả khối thơ.
Mẫn đưa mắt ngó Nhiệm từ đầu tới chân, chép miệng:
- Mày mà làm được thơ kể cũng lạ. Mày trông giống lơ xe đò hơn là nhà thơ.
Nhiệm gục gặc đầu:
- Mày đừng có đánh giá con người qua bề ngoài. Chính em Sương cũng đánh giá sai lầm về tao nên bỏ lỡ một cơ hội bằng vàng trong đời mình đó.
Chuyên nãy giờ im lặng, bỗng bật cười hí hí.
Nhiệm liếc Chuyên, cảnh giác:
- Cười gì đó mày?
- Tao cười chuyện người chết sống lại.
Nhiệm giật thót:
- Ai chết sống lại?
Chuyên hắng giọng:
- Nguyễn Bính chứ ai.
Biết bị lộ tẩy, Nhiệm im re.
Riêng Mẫn vẫn chưa hiểu:
- Làm gì có chuyện chết đi sống lại?
Chuyên tặc lưỡi:
- Mày thì suốt ngày chỉ lo vùi đầu vào mấy cuốn sách toán, cóc biết văn chương thơ phú gì hết nên cứ bị thằng Nhiệm nó lừa.
Mẫn ngơ ngác:
- Lừa gì đâu?
- Mấy câu thơ vừa rồi là của Nguyễn Bính, thằng Nhiệm nó bảo của nó, mày cũng tin.
Mẫn gật gù:
- À, à, hèn gì tao thấy nghi nghi!
Rồi Mẫn ngó Nhiệm, khịt mũi:
- Tao nói đâu có sai. Tướng mày mà là nhà thơ! Mày chỉ có “chôm” thơ của người khác.
Nhiệm cười tỉnh:
- Không phải “chôm” mà là “vận dụng”. “Vận dụng” đúng nơi đúng lúc cũng là một nghệ thuật chứ đâu phải dễ. Tao nhờ Nguyễn Bính nói hộ tâm trạng tao “Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?”…
Chuyên nheo mắt:
- Nếu mày không trả lời được thì tao có thể trả lời giùm mày cái câu “tự hỏi” đó.
Nhiệm ngó Chuyên, giọng đề phòng:
- Trả lời sao?
Chuyên thản nhiên:
- Trả lời là mày không yêu nàng.
Nhiệm nhảy chồm chồm:
- Nè, nè, mày không được quyền nghi ngờ tình cảm chân thật của tao nghen!
- Chân thật cái con khỉ! Sao hôm trước mày bảo mày yêu em Thủy?
Nhiệm ngớ ra:
- Hôm trước tao có bảo vậy hả?
- Chứ gì nữa!
Nhiệm gãi đầu ấp úng:
- Nếu vậy thì…
- Thì sao?
- Thì tại vì… tao yêu cả hai em!
Trước sự thú nhận “thành thật” của Nhiệm, Chuyên với Mẫn cười lăn bò càng.
Nhiệm vẫn “ngây ngơ”:
- Có gì đâu mà cười! Tao yêu cả hai em nhưng em nào tao cũng yêu… chân thành.
- Rồi mai mốt mày thích một em khác thì sao? – Mẫn chọc.
Nhiệm tỉnh bơ:
- Thì tao yêu… cả ba. Có sao đâu!
Chuyên chép miệng:
- Yêu “tập thể” như mày hèn gì không em nào yêu lại!
Nhiệm đằng hắng:
- Có đấy!
- Ai?
- Tao thấy em Thủy có “để ý” tao chút chút!
- Chút chút thì ăn nhằm gì!
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa “cốc, cốc” vang lên khiến cả ba giật mình.
Nhiệm nhảy hai bước đã ra tới cửa. Anh đặt tay lên chốt, hỏi:
- Ai đó?
- Tôi đây.
- Chờ chút xíu nghen.
Nhiệm quay vào, giục hai bạn:
- Mặc quần áo nhanh lên! Người đẹp “giáng lâm”!
- Ai vậy?
- Em Thủy.
Mẫn liếc Chuyên:
- Em thiêng thật. Mình vừa nhắc là em tới liền.
Chuyên nhíu mày:
- Sáng sớm em lên đây làm gì vậy cà?
Mẫn chép miệng:
- Chắc đòi tiền nhà.
Thấy Chuyên và Mẫn có vẻ rề rà, Nhiệm sốt ruột giục:
- Em lên làm gì thì lát nữa biết! Tụi mày khẩn trương lên một chút!
Khi cả ba mặt mày sạch sẽ, quần áo xong xuôi, Nhiệm bước ra mở cửa:
- Thủy vào chơi!
Thủy bước vào. Áo trắng thêu bông đỏ. Căn phòng sáng rực hẳn lên như có một mặt trời vừa mọc.
Ba chàng trai lập tức đứng ngay đơ. Vẻ ngoan ngoãn của họ khiến những người tử tế nhất cũng phải phát ghen. Miệng người nào người nấy cười tươi như hoa.
Nhưng Thủy không buồn để ý đến các chàng trai. Mắt cô nhìn lướt qua căn phòng, nhảy từ chiếc bàn ọp ẹp qua cái giá sách bề bộn, liếc ban nhạc ABBA lồng trong khung ảnh khổ lớn một chút, liếc cái giỏ rác bị rác chôn kín ở góc phòng một chút, và cuối cùng dừng hẳn lại ở chiếc giường bừa bãi của bọn Mẫn.
Từ nãy đến giờ, Nhiệm nín thở theo dõi ánh mắt của Thủy, hệt như đài ra – đa theo dõi sự di động của máy bay đối phương, trống ngực đập thình thịch. Đến khi thấy “máy bay đối phương” đáp ngay xuống đám chăn gối bèo nhèo như một đống giẻ rách trên giường, Nhiệm tái mặt, hắng giọng:
- Chuyên, xếp mền ngay ngắn lại coi, mày! Tao nói hoài mà tụi mày chẳng bao giờ chịu bỏ cái tật làm biếng!
Thực ra, Nhiệm làm biếng nhất trong bọn. Công việc vệ sinh hằng ngày chủ yếu do Chuyên và Mẫn đảm nhiệm. Nhưng biết Nhiệm đang cần “ra oai” với người đẹp nên Chuyên đành phải ngoan ngoãn vâng lời. Anh vừa xếp mền vừa cười thầm trong bụng.
Thấy lệnh lạc của mình được chấp hành răm rắp, Nhiệm “khí thế” hẳn lên. Anh nhìn Thủy:
- Thủy lên chơi hay có chuyện gì không?
Thủy không trả lời câu hỏi của Nhiệm mà hỏi lại:
- Nó đâu?
Câu hỏi của Thủy khiến cả ba chưng hửng. Nhiệm trố mắt:
- Nó nào? Tụi này c