Phòng Trọ Ba Người - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Phòng Trọ Ba Người (xem 1601)

Phòng Trọ Ba Người

Nhưng Chuyên và Nhiệm chờ suốt một tuần vẫn không thấy lá thư của “Thanh Hương” đâu.


Nhiệm nhìn Mẫn, nghi ngờ:


- Lá thư cuối cùng đâu mày?


Mẫn ngơ ngác:


- Tao cũng chẳng biết.


- Sao mày bảo vài hôm nữa có? Chắc mày “đía” rồi!


Mẫn nhăn mặt:


- “Đía” đâu mà “đía”! Có thể là bưu điện làm thất lạc!


Hôm sau gặp Thu Thảo, Mẫn hỏi liền:


- Thu Thảo gởi lá thư đó cho tôi chưa?


- Gởi rồi.


- Gởi ngay hôm sau chứ hả?


- Ngay hôm sau.


Mẫn gãi đầu:


- Sao đến bữa nay thư vẫn chưa tới cà?


Thu Thảo vẫn cộc lốc:


- Ai biết!


Thấy Thu Thảo có vẻ giận dỗi vì sự nghi ngờ của mình, Mẫn cười giả lả:


- Chắc là bưu điện làm thất lạc…


Cái câu nửa nghi vấn nửa khẳng định của Mẫn rơi vào im lặng. Thu Thảo vẫn loay hoay nơi góc bàn và đang lục lục tìm tìm gì đó trong đống tập.


Ngồi im lặng một lát, Mẫn đành phải lên tiếng, giọng bối rối:


- Hay là… Thu Thảo viết lại lá thư đó và gửi đi một lần nữa?


- Nếu anh muốn!


Thu Thảo lạnh lùng đáp, vẫn không quay đầu lại.


Chẳng hiểu cô ta tìm cái quỉ gì trong đó, Mẫn tự hỏi và chán nản liếc vào trang sách trước mặt xem thử hôm nay học tới bài gì nhưng những con chữ và những con số không chịu nằm yên; chúng cứ nhảy nhót lung tung như những con rối nghịch ngợm khiến Mẫn phải bực dọc gấp sách lại.


Nhưng mặc dù Thu Thảo đã hứa, suốt cả mười ngày sau đó, ba chàng trai ngóng dài cả cổ vẫn chẳng thấy người đưa thư nào tới gõ cửa.


Nhiệm lắc đầu, tuyên bố:


- Như vậy là thằng Mẫn nói dóc rồi!


Lần này, Mẫn không buồn thanh minh. Anh ngồi bó gối trên giường, mặt mày lầm lì, trong lòng giận Thu Thảo đến tím gan. Rõ ràng cô ta đang giở trò ương bướng nghịch ngợm ra với anh. Cô ta không hiểu rằng đây không phải là chuyện đùa, rằng anh đang muốn chấm dứt càng sớm càng tốt cái trò chơi khốn khổ của mình, rằng anh không muốn dính dáng với cái cô “Thanh Hương” kia một giây phút nào nữa…


Với tâm trạng bực bội đó, Mẫn mang nguyên bộ mặt lầm lì đến gặp Thu Thảo.


Vừa đặt chân vào phòng, anh hỏi ngay, không úp mở:


- Thu Thảo đã gửi lá thư đó đi chưa?


Thái độ gay gắt của Mẫn không hề khiến Thu Thảo bối rối. Cô nhìn thẳng vào mặt anh bằng ánh mắt lặng lẽ xen lẫn trách móc.


Cái ánh mắt đó làm Mẫn lúng túng và anh chợt nhận ra sự sỗ sàng của mình. Trong một thoáng, Mẫn bỗng nhớ lại sai lầm của mình trước đây khi thốt lên câu hỏi ngu ngốc “Tôi treo hình Thu Thảo để làm gì?”. Khổ nỗi, câu hỏi của anh vừa rồi cũng không kém tệ hại hơn.


Thu Thảo vẫn lặng lẽ nhìn anh, không nói một lời.


Sự bực dọc trong lòng Mẫn bỗng chốc bay vèo đâu mất. Chỉ còn lại trong anh sự áy náy, ngượng ngập của đứa trẻ vụng về vừa đập vỡ một món đồ gia bảo. Mẫn nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Thu Thảo và chép miệng lẩm bẩm:


- Chắc bưu điện lại làm thất lạc…


- Không phải tại bưu điện làm lạc đâu!


Giọng nói rõ ràng của Thu Thảo vang lên bên tai khiến Mẫn giật mình ngẩng đầu lên. Sợ mình nghe lầm, anh hoang mang hỏi lại:


- Thu Thảo nói sao?


Thu Thảo thản nhiên:


- Em nói không phải bưu điện làm lạc thư của anh đâu!


Sự khẳng định của Thu Thảo khiến Mẫn ngạc nhiên:


- Sao Thu Thảo biết?


- Sao lại không biết! – Thu Thảo nhún vai, thong thả nói – Bởi vì em đâu có gởi lá thư đó đi.


Mặc dù đã ngờ vực từ trước nhưng đến khi nghe chính Thu Thảo thú nhận điều đó, Mẫn vẫn có cảm giác như sét đánh ngang tai.


- Sao Thu Thảo lại làm vậy? – Mẫn hỏi như người mộng du.


Thu Thảo không đáp. Cô lặng lẽ rời bàn và bước lại đứng bên cửa sổ. Cô tì tay vào khung cửa, nhìn theo những cánh bướm chập chờn trên hàng rào hoa giấy, lòng ngổn ngang bao cảm xúc bồi hồi. Cô không thể nào nói với Mẫn rằng cô không đủ can đảm để viết lá thư đó. Đã nhiều lần, cô kiên quyết ngồi vào bàn với cây viết trên tay, nhưng cứ nhìn vào câu mở đầu “Có lẽ những dòng chữ này là những dòng cuối cùng em viết cho anh”, lòng cô lại thẫn thờ và bàn tay cứ run lên. Cái dòng chữ buồn thảm đó như một lời phán quyết của định mệnh mà cô luôn tìm cách chống lại.


Mẫn không sôi nổi bề ngoài như Phúc. Đối với Thu Thảo, anh bao giờ cũng là một chàng trai tử tế, tốt bụng và chân thành. Từ khi phát hiện ra tâm hồn Mẫn là một nỗi cô đơn thăm thẳm, nỗi cô đơn mà anh đang vất vả tìm cách chế ngự và khỏa lấp, và cái cô Thủy chưa bao giờ xuất hiện kia sẽ không bao giờ xuất hiện trên cõi đời này nữa, Thu Thảo cảm thấy lòng mình vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhõm.


Thu Thảo không tìm cách gọi tên tình cảm của mình, cô không buồn biết nó là gì. Cô chỉ biết rõ một điều là cô không thể ngồi viết những dòng thư từ biệt Mẫn một cách bình thản. Lần đầu tiên cô không thực hiện lời đề nghị của anh, thậm chí cô từ chối nó bằng một thái độ hờn dỗi lạnh lùng.


Vì vậy, khi Mẫn lên tiếng than thở, sau một hồi lâu không thấy Thu Thảo trả lời câu hỏi của mình:


- Không có lá thư, kẹt quá! Mấy hôm nay Thủy cứ gây gổ hoài…


Thu Thảo liền quay phắt lại, sẵng giọng:


- Anh nói dối! Làm gì có cô Thủy nào!


Câu nói của Thu Thảo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngực Mẫn. Anh điếng người:


- Thu Thảo nói sao?


- Em nói là anh không có người yêu nào hết! – Thu Thảo lạnh lùng nhắc lại, cánh mũi cô giật giật như sắp khóc – Không có ai hết!


Trong nháy mắt, Mẫn sững sờ hiểu ra trái tim của anh đã bị bóc trần và trò chơi khốn khổ kia đã kết thúc theo cái cách anh không hề dự liệu, nó bẽ bàng hơn và tàn nhẫn hơn.


Mẫn thở dài và cúi đầu nhìn xuống đất.


Chẳng buồn bã, chẳng khổ đau, lòng anh bây giờ chỉ là một nỗi ê chề mệt mỏi, như một người kiệt sức sau canh bạc dài, thua trắng tay mà lòng sao hờ hững.


Thế là hết! – Mẫn cay đắng nghĩ thầm – Hết Thủy. Hết Thanh Hương. Hết Thu Thảo. Chấm dứt những mối tình không bao giờ có. Chấm dứt trò chơi nghiệt ngã và ngu xuẩn. Chấm dứt cả những buổi dạy kèm đáng nhớ. Ngày mai trở đi, mình sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa!


Mẫn ngước mặt lên và rùng mình khi bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo. Cô vẫn đứng đó, nhỏ nhoi, bất động, lưng tựa vào cửa sổ và nhìn anh bằng ánh mắt thăm thẳm. Anh ngạc nhiên và bàng hoàng khi nhìn thấy trên đôi má cô những giọt lệ đang lặng lẽ rơi. Chúng trong suốt và lấp lánh như những viên bi dưới ánh mặt trời.


******* Hết *******





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹101112







Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bầy Chim Trắng Trong Sân Trường

Câu được con rùa vàng

Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

Trọng sinh tiểu địa chủ

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)