Biết là Trúc không nỡ tâm bỏ mặc con bé ấy ở lại đây, nên tôi lại vờ nói:
– Mặc kệ con bé đó, mình đi!
– Nhưng… nhưng…
– Thế nghỉ học nhé?!
– Nhưng… nhưng…
Tôi phì cười, đưa tay choàng lấy vai con nhỏ:
– “Nhưng”, “nhưng” cái gì nữa. Anh phone cho đàn em ghi giấy phép cho. Không cần phải lo!
– Cảm ơn anh! – Minh Trúc thích chí thốt lên rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi thấy lòng thoải mái vô cùng, tôi thích cái cảm giác này, tôi thích cái mùi tóc nhẹ nhàng của con nhỏ ấy, lạ lùng.
Tôi đang định ghì Minh Trúc vào lòng thì con nhỏ đã quay phắt sang phía con bé ăn xin đáng ghét kia.
– Chị đi tìm nhà cho em nhé!
– Em không có nhà mà…
– Nhà mới, là nhà mới của em đó! Từ nay em không phải chịu đói, chịu lạnh nữa, nghe không?
– Dạ vâng…
– Biết “dạ” rồi đấy à? – Tôi lẩm bẩm, xỏ tay vào túi quần rồi bước đi lên trước, Minh Trúc và con bé kia vẫn lẽo đẽo theo sau.
Minh Trúc.
Chưa bao giờ tôi thấy Khắc Long dễ thương như thế này hết. Có sự việc ngày hôm nay tôi mới thêm thấu ra được một điều, người xấu chưa hẳn đã xấu mà đôi khi lại tốt đến lạ kì. Tuy rằng Khắc Long nhận lời với tôi là sẽ cùng giúp đỡ cô bé ăn xin đến trung tâm bảo trợ trẻ em một cách hơi miễn cưỡng, nhưng mà đối với một con người như hắn thì như vậy là tốt lắm lắm rồi.
– Giờ đi lựa cho nó bộ đồ đàng hoàng cái đã. Nhìn cái bộ dạng này mà đi cùng Khắc Long này ư? Phát ngại.
Hừ! Rõ thật là… Có lòng tốt mua đồ cho con bé, thế mà chẳng nói được câu gì tử tế hơn. Khắc Long đúng là Khắc Long. Nhưng thôi, tôi cũng mặc kệ, mỉm cười và quay sang con bé:
– Được mua quần áo mới, em có thích không?
Con bé không đáp mà chỉ gật đầu. Dường như nó là đứa ít nói thì phải. Càng nghĩ tôi lại càng thấy thương những phận đời lang thang, cơ nhỡ làm sao! So với chúng, tôi còn sung sướng hơn gấp mấy chục lần.
– Đi vào thôi! – Khắc Long chợt nói, dắt tôi và con bé vào một shop quần áo trẻ em.
Tôi cứ mải lựa đồ cho con bé mà chẳng để ý rằng, hắn đã đi đâu mất tiêu. Vội vàng, tôi quay sang chị bán hàng ngay:
– Uả! Chị ơi, cái anh ban nãy đi cùng em đi đâu rồi ạ?
– Cậu ấy dặn là em cứ ở đây, cậu ấy đi lấy xe rồi quay lại ngay.
– À vâng! – Tôi gật đầu rồi cầm bộ váy màu hồng, quay sang con bé: – Em thích không?
– Thích. – Con bé đáp rồi chợt bụm miệng chỉnh lại. – Dạ thích ạ!
Tôi đưa tay xoa đầu con bé:
– Ừ. Ngoan lắm! Em thích bộ đồ nào thì cứ lựa đi nhé, lát nữa “anh đẹp trai dữ dằn” sẽ mua cho em.
Con bé nhìn quanh rồi chợt hỏi với điệu bộ ngây thơ lắm:
– Chị là người yêu của ảnh hả?
Tôi ngơ ngác:
– Ơ! Em còn nhỏ mà cũng biết “người yêu” nữa hả?
– Biết chứ ạ!
Con bé vừa dứt lời thì tôi nghe thấy tiếng kéo cửa.
– Thế nào rồi? Lựa được đồ chưa?
Thấy hắn, tôi cười rạng rỡ:
– Đến rồi đấy hả? – Nói rồi tôi cầm bộ váy tôi đã lựa lên. – Anh xem, bộ váy này có dễ thương không?
– Ừ. – Hắn gật đầu, quay đến săm se. – Nhưng em định cho nó mặc bộ đồ diêm dúa này tới trung tâm bảo trợ trẻ em chắc?
Chẳng hiểu sao khi nghe Khắc Long nói vậy, con bé lại bước đến nắm lấy tay tôi:
– Thôi chị ạ! Em không cần mua đồ nữa đâu.
Tôi chưa kịp nói gì thì Khắc Long đã nhăn mặt:
– Ai bảo là không mua chứ?! – Hắn hạ giọng. – Lựa thêm đồ nữa đi, bộ này để dành khi khác mặc.
Nói rồi hắn bước vào trong, ngắm nghía một hồi. Sau đó đưa ra một bộ quần áo trông rất đơn giản mà dễ thương lắm.
– Thích không? – Hắn nhìn con bé, hỏi.
Con bé không dám đáp, chỉ gật đầu. Thấy nó có vẻ sợ sệt trước Khắc Long, tôi vội đưa con bé vào phòng thay đồ.
– Em thay đồ rồi mình đi nhé!
Tôi đứng ngoài đợi con bé thì Khắc Long bước lại.
– Cưng có mua đồ thì lựa luôn đi kìa! – Hắn cười khanh khách.
Đúng là đáng ghét! Biết rõ đây là shop quần áo trẻ em, làm gì có đồ cho người lớn như tôi. Thế mà còn giở giọng ra đùa cho được. Tôi không thèm nhìn hắn mà đưa mắt đi chỗ khác, khẽ trề môi:
– Đừng có chọc em!
.
Mua đồ xong, Khắc Long dẫn tôi và con bé đi ăn sáng ở một nhà hàng sang trọng.
– Em ăn gì nào? – Tôi nhẹ nhàng hỏi.
– Bánh mì thịt.
Hắn bỗng gắt lên:
– Ở đây làm gì có bánh mì lề đường cho mày ăn chứ?!
Tôi khẽ nhíu mày nhìn hắn:
– Anh phải gọi nó là “em” chứ, sao lại “mày”?
– Rắc rối! – Khắc Long lùng bùng nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Có lẽ hắn đang hối hận lắm vì quyết định cùng tôi đưa con bé ấy tới Trung tâm bảo trợ trẻ em. Nghĩ vậy nên tôi cố gắng không làm hắn phiền lòng thêm.
Tôi dỗ dành con bé:
– Em ăn sandwich nhé?! Hay là phở?
Con bé lắc đầu. Hình như nó chỉ thích mỗi bánh mì thôi thì phải, còn những món khác, nó chẳng ưng.
– Lắm chuyện quá đấy! – Khắc Long bực bội đẩy ghế ra, đi ra ngoài như chạy.
– Anh đi đâu đấy? – Tôi nhón người lên, vọng theo.
– Còn đi đâu nữa?! Mua bánh mì.
Tôi mỉm cười. Khắc Long nóng tính thế thôi chứ coi bộ cũng biết quan tâm phết nhỉ?
– Cho hai phở bò kobe đi chị.
Gọi món xong, chốc chốc tôi lại trông ra cửa mà không để ý rằng con bé ăn xin đang rất… trầm tư.
– Em sao vậy?
– Em lo…
– Lo gì cơ?
– Em lo “anh đẹp trai dữ dằn” giận.
– Ui! – Tôi nói rồi nắm lấy tay con bé. – Không phải đâu! Anh ấy đi mua bánh mì cho bé con đấy! Không phải là giận đâu!
– Thật không ạ?
– Thật.
– Vậy thì em yên tâm rồi! – Con bé nói, đôi môi khô ráp nở một nụ cười rạng ngời nhất.
Nói chuyện với con bé lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết con bé tên là gì, thế nên tôi lại hỏi tiếp:
– Bé con tên gì nhỉ?
– Xíu.
Khẽ nhíu mày, tôi hừ giọng:
– “ Dạ, em tên Xíu.” chứ không phải là “Xíu”.
– Dạ vâng… – Xíu ỉu xìu nói. – Em xin lỗi, em quên ạ! – Xíu vừa dứt lời là ngay lập tức lại reo lên: – A! “Anh đẹp trai dữ dằn” về rồi kìa!
Để rồi ngay sau đó, con bé lại méo xệch mặt đi.
– Em tưởng là có bánh mì…
Khắc Long ngồi vào chỗ, thấy cái điệu bộ thất vọng của Xíu, hắn liền cốc đầu con bé:
– Chỉ chờ có bánh mì thôi phải không? – Hắn chìa bì bánh mì được giấu sau lưng ra. – Đây này! Mua mấy ổ luôn đấy, ráng mà ăn cho hết.
Xíu đón lấy ổ bánh mì, tươi hơn hớn:
– Em cảm ơn “anh đẹp trai dữ dằn”!
Thấy Khắc Long nhăn mặt, tôi vờ chỉnh lại nhưng thực chất là cố tình trêu hắn.
– Xíu này, em không được gọi anh ấy là “anh đẹp trai dữ dằn” nữa, nghe không?!
– Sao vậy ạ? – Con bé ngơ ngác. Chắc là nó thấy khó hiểu khi ban nãy tôi còn hào hứng ủng hộ cái tên gọi tuy dài dằng dặc nhưng rất chi là hay ấy, mà bây giờ đã nhăn mày, nhăn trán không đồng ý rồi.
– Gọi “anh đẹp trai dữ dằn”, nghe kì quá, anh ha!
Khắc Long gật gù:
– Chính xác! Gọi là…
– Là… “anh dữ dằn” được rồi, chị thấy ảnh đâu có đẹp trai đâu, bé Xíu ha!
– Ha, ha cái gì mà ha! Em không được nói dối con nít. Anh đẹp trai, phải bảo là đẹp trai chứ!
– Thế bé Xíu có thấy anh Long đẹp trai không?
Tưởng rằng con bé sẽ về phe tôi mà nói: “Không ạ!”, nhưng nào ngờ đâu, con bé thật thà quá.
– Đẹp ạ! – Xíu hồn nhiên.