Đậu Đậu đã mệt mỏi lắm rồi chỉ còn biết cố gắng vực lại tinh thần phục vụ cho con sói gian ác bị thương này.
Lý Minh Triết cầm cuốn sách, nhìn có vẻ như rất chuyên tâm đọc sách, nhưng mắt lại không ngừng lướt qua phía cô gái kia đứng, không bao lâu sau, Đậu Đậu đã mệt mỏi cả ngày liền nằm bò ra ngủ trên mặt bàn, hai cánh tay trắng nõn mềm mại vẫn đang cầm hai chiếc túi chờm đá dưới hai vòng mắt xuất hiện hai quầng mắt mờ mờ.
Lý Minh Triết đặt sách xuống, gỡ tay phải ra khỏi túi chườm đá, nhẹ nhàng ôm cô ấy đặt xuống giường, cô ấy mệt quá rồi, ngủ rất sâu, chỉ ậm ờ mấy tiếng rồi lại tiếp tục ngủ, Lý Minh Triết lần đầu tiên nhìn khuôn mặt cô ở cự li gần thế này, trong lòng không có một chút tạp niệm nào, chỉ cảm thấy hạnh phúc bình thản.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ không có một chút phiền não nào của cô.
Lý Minh Triết tắt đèn nằm xuống, nắm chặt cánh tay của cô gái nhỏ đang ngủ say, hôn khẽ lên chiếc trán mịn màng của cô, máu trong người đều đông cứng lại rồi.
“Này!”
Đậu Đậu chân tay luống cuống lay tỉnh Lý Minh Triết “Tỉnh lại, chuyện đó… chúng ta… tối qua…”
Lý Minh Triết dường như rất mệt mỏi, sắc mặt hơi xanh, lười nhác mệt mỏi mở hai mắt ra, cánh tay hở ra bên ngoài vẫn sưng rất to, dường như vẫn chưa phản ứng lại được “Chuyện gì?”
Đậu Đậu vỗ vỗ lên trái tim nhỏ bé đang đập loạn lên, cẩn trọng hỏi “Hôm qua, chúng ta chỉ là ngủ thôi phải không?”
Lý Minh Triết mệt mỏi thở dài “Đương nhiên không phải.”
Đậu Đậu kinh hoàng, xem anh ấy mệt như vậy, chẳng lẽ là… chẳng lẽ là tối qua! ! ! ! Nhưng chẳng có cảm giác gì cả, áo ngủ vẫn còn nguyên trên người, chắc là không xảy ra chuyện kia chứ, chẳng phải là nói lần đầu tiên sẽ rất đâu sao? Hu ~~(╯﹏╰)b… GV chẳng nói gì về chuyện này… tức giận nghĩ…
Đậu Đậu nuốt nước bọt đánh ực một cái “Vậy chúng ta…”
Lý Minh Triết chán nản xua xua tay, lộ ra vẻ mặt đẹp trai tiều tụy phẫn nộ “Đừng ồn nữa, cả đêm hôm qua không ngủ rồi, không ngờ em ngủ lại ngáy to như vậy, giày vò cả đêm, bị ức hiếp đến mức bị thương Đậu Đậu em thật giỏi đó!”
Đậu Đậu ngây mặt ra.
Mình đã lại làm cho Lý Minh Triết bị thương không còn sức phản kháng nữa ở… chỗ nào?! (trong đầu Đậu Đậu đầy là những hình ảnh Lý Minh Triết bị làm ~ nhục, nhưng cánh tay bị thương nặng kia ấn xuống đầy uy hiếp, cuối cùng cặp môi gợi cảm kia anh dũng cắn chết vì đạo… cảnh trẻ con không nên nhìn…)
Tuy Điền Tĩnh không chỉ một lần sỉ vả mắng chửi tư thế ngủ của mình còn khó coi hơn cả lợn, còn đặc biệt thích làm một số việc xấu nữa chứ, ví dụ như cướp chăn, ví dụ như đạp người, ví dụ như lấy mông làm tâm rồi lấy thân mình làm trục để vẽ vòng tròn, nhưng những hành động phức tạp như ‘ức hiếp’ người bệnh thế này thế này sau đó thế kia thế kia, thì vẫn là lần đầu tiên làm.
Toát mồ hôi…
Toát rất nhiều mồ hôi…
Mồ hôi nhễ nhại…
Lại có thể phát sinh quan hệ… trong lúc hồ đồ! ! ! !
“Rầm – – ! !”
Cửa phòng bị đạp ra chẳng chút khách khí, Lý Tiểu Lỗi xông nhanh vào trong phòng, mắt trợn tròn mái tóc đen rối bù, miệng nhếch nhếch lên cười “Quả nhiên là một người đàn ông không thể đủ được, cô xem cô đã làm anh cả bị giày vò đã không ra hình người nữa rồi.”
Đậu Đậu: = = ! ! ! !
Lý Minh Triết cũng không ngủ lại được nữa, bực dọc bứt bứt tóc bò xuống giường “Tiểu Lỗi, em được dạy dỗ kiểu gì vậy, sao vào phòng mà không gõ cửa?!”
Lý Tiểu Lỗi cười xấu xa “Gõ cửa làm gì chứ, em chính là đến bắt kẻ ‘thông dâm’ mà.”
Lý Minh Triết: … (Đứa trẻ này nói chuyện thật khó nghe)
Đậu Đậu:… (Bị bắt quả tang rồi…)
Lý Minh Triết: Bắt được cái gì chứ?
Đậu Đậu khóc: ‘Thông dâm’…
Lý Minh Triết:…
Chương 29: Vết Thương Nghiêm Trọng Hơn
‘Vận động kịch liệt’ cả một đêm, vết thương trên cánh tay Lý Minh Triết càng nghiêm trọng hơn, cả cánh tay sưng phồng lên, ngay cả gập tay lại cũng không được, chỉ có thể trưng ra bộ mặt miễn cưỡng để bác sĩ bó bột.
Bác sĩ rất thắc mắc “Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”
Đậu Đậu áy náy hổ thẹn ngồi bên cạnh, đầu cúi gằm xuống thấp.
Lý Minh Triết đưa mắt về phía Đậu Đậu, ngoắc ngón tay cảnh cáo Đậu Đậu “Tối qua bị người nào đó nắm chặt sống chết không chịu buông ra, ‘không cẩn thận’ vặn 5 lần, ‘không cẩn thận’ đạp 8 lần, bị gặm 2 lần như ‘móng giò’, thịt người khi bị làm ‘lớp phòng hộ’ chống bom đạn công kích, cuối cùng bị ai đó ôm chặt làm gối gối đầu cả một đêm…”
Đậu Đậu: Khe hở đâu rồi, có chỗ nào có khe hở cho tôi chui xuống cái không?”
Bác sĩ lau mồ hôi: Không cần nói chi tiết như vậy chứ, tôi thực sự không muốn nghe khung cảnh chiến trường của trận ‘đại chiến’ tối qua của hai người đâu…
Trong đáy lòng của Lý Minh Triết đang cười xấu xa: Tôi chính là muốn cô ấy áy náy hổ thẹn, chính là muốn để người thứ ba biết được.
Bác sĩ mặt không biến sắc ngồi bó bột cẩn thận, đưa mắt nhìn Đậu Đậu một cái vẻ khó hiểu, đẩy đẩy chiếc gọng kính bằng vàng chuyên nghiệp “Vốn dĩ một tuần là vết thương sẽ khỏi, bây giờ muốn khôi phục ít nhất cũng phải mất một tháng.” Cầm nhiệt kế xem rồi lại đặt vào trong hòm thuốc “Tổng giám đốc, ngài hơi sốt hiện tại không rõ là do bị nhiễm lạnh hay là do vết thương gây ra, cần phải làm xét nghiệm máu.”
Còn bị sốt nữa?
Đậu Đậu lo lắng hỏi “Còn hơi sốt… có phải là do hôm qua bị dính nước mưa?”
“Không phải” Lý Minh Triết chẳng biểu lộ cảm xúc gì chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô “Có người tối hôm qua đã giành hết cả chăn, còn đuổi tôi bắt tôi đi tắt điều hòa.”
Tổng giám đốc đại nhân đáng thương chính là để trần phần thân trên như thế này, nằm rúm ró trên giường chịu lạnh, mới sáng sớm nước mũi đã chảy ra ướt hết cả gối rồi.
Đậu Đậu kinh hãi rz.
Lý Tiểu Lỗi nhàn rỗi vô vị lại lẻn đến, dựa vào cửa nhìn cánh tay bị bó bột của Lý Minh Triết với cái vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, cười vô cùng hưng phấn, tuy nói những vết thương trên mặt đã gần khỏi rồi, chỉ còn lưu lại những vết mờ mờ tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, nhưng xem ra bộ mặt thay đổi hoàn toàn, chỉ còn đôi mắt to đen đảo từ bên nọ sang bên kia nhìn với dáng bộ ma quỷ khiến người ta không thể yên tâm.
Bác sĩ thu dọn xong hộp thuốc thì đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy Lý Tiểu Lỗi, con ngươi liền trồi ra “Lỗi thiếu gia, mặt của cậu…”
Lý Tiểu Lỗi sờ sờ mặt, ánh mắt trợn trừng căm giận nhìn Đậu Đậu đang đứng ở góc tường, nghiến răng nghiến lợi “Bị người ta đánh.”
Đậu Đậu tiếp tục cúi đầu áy náy hổ thẹn.
Trên đời này còn tồn tại người dám đánh Lý Tiểu Lỗi?
Bác sĩ mở to mắt nhìn theo hướng nhìn của Lý Tiểu Lỗi, hóa ra là cô gái nhỏ bé gầy gầy đang co rúm ở góc tường kia, cô ấy lại có thể đánh cho Lỗi thiếu gia sưng vù như đầu lợn mà vẫn có thể đứng đường hoàng trước mặt mọi người! ! Kì tích xuất hiện rồi….
Nghe nói mấy năm trước có một tên du côn chẳng biết sống chết đi cướp đồ của Lý Tiểu Lỗi, kết quả chưa đầy mấy