“Có thể!” Lãnh Ngạn kiên định gật đầu, “Cho dù xảy ra chuyện gì, phải nhớ anh yêu em! Em là người yêu duy nhất của anh!”
Duy Nhất nhìn ánh mắt anh, sáng lấp lánh bên trong là chân thành sao? Đúng không…
Chí ít cô yêu anh, bởi vì yêu anh, có lẽ có thể tin tưởng anh thêm một lần…
“Lãnh Ngạn, em cảm nhận thấy dlqd em không nhìn thấu anh, thật sự không an tâm với anh.” Duy Nhất nói ra lo lắng của mình
Lãnh Ngạn hôn lên trán cô, “Duy Nhất, có một số việc anh không nói cho em, bởi vì không muốn làm em lo lắng, anh chỉ muốn nói cho em biết, trời có sập xuống cũng có anh đỡ lấy, em chỉ cần thanh thản ổn định làm bảo bối của anh là được!”
Duy Nhất lắc đầu một cái, “Em không muốn như vậy, em là bà xã của anh, em muốn chia sẻ với anh tất cả, vui vẻ của anh, áp lực của anh, còn có đau buồn của anh, em cảm thấy đây mới là yêu!”
“Anh hiểu rõ! Anh hiểu rõ Duy Nhất là người phụ nữ quan tâm anh nhất thế giới, về sau nếu có việc gì anh sẽ thương lượng với em.” Lãnh Ngạn gật đầu một cái, sau đó bóp mũi cô, “Bây giờ mây tan trăng sáng rồi sao? Không tức giận?”
“Sao lại không tức giận?” Duy Nhất nhìn anh chằm chằm, sắc mặt đã chuyển hồng, vẻ thẹn thùng nổi lên hai gò má.
Lãnh Ngạn cười một tiếng, “Tốt! Vậy anh lập công chuộc tôi, hôm nay đưa bà xã đi dạo phố!”
“Đi dạo phố? Anh lại có thể muốn đi dạo phố?” Duy Nhất mở rộng tầm mắt, người cuồng công việc không đi làm đã là chuyện thái quá rồi, còn đi dạo phố với cô! Không sợ bị bắt cóc? Không sợ ách tắc giao thông?
“Đúng vậy! Chúng ta đi mua chút quà tặng cho cục cưng!” Tay anh dịu dàng vuốt ve bụng cô.
Duy Nhất cảm thấy buồn cười, “Bây giờ đã mua đồ? Quá sớm rồi! Lại nói, không phải anh thích đặt hàng sao? Cần gì phải tự mình đi dạo phố mua, chẳng lẽ đi dạo phố thành nghiện!” Duy Nhất nhớ tới cảnh ngày đó ở Cầu Thế.
Sắc mặt Lãnh Ngạn trầm xuống, há mồm cắn mũi cô, “Còn nói anh sẽ dùng sức cắn!”
Duy Nhất phì cười một tiếng, “Anh không sợ em còn chưa rửa mặt?”
“Em tắm rồi! Chỉ có điều, coi như chưa rửa anh cũng không sợ!” Anh lại có thể đưa lưỡi liếm da mặt cô.
Duy Nhất chỉ cảm thấy từng cơn tê ngứa, đẩy anh ra, “Đừng làm rộn! Muốn di dạo phố thì đi sớm chút! Đợi lát nữa sẽ nóng!”
Lúc ra cửa, Lãnh Ngạn đeo cặp kính mát lớn, chọc cho Duy Nhất cười to, “Giống con cóc!”
“Thật sao? Con cóc anh đây ăn thịt thiên nga là em rồi!” Lãnh Ngạn ôm cô đặt vào trong xe, không đặt ở ghế trước mà để cho cô ngồi ghế sau, lý do ngồi ghế sau an toàn hơn ghế trước, có đứa bé mọi chuyện phải cẩn thận.
Duy Nhất không vui mừng, “Sao lại cảm thấy anh thương bé cưng nhiều hơn một chút?”
Lãnh Ngạn quay đầu cười một tiếng, “Điều này cũng ghen? Chỉ có điều, anh thích dáng vẻ ăn dấm của em!”
“Ai thích ăn giấm!” Duy Nhất nhìn phía ngoài cửa xe, không che giấu được nụ cười trên khóe môi.
Thật ra, cuộc sống như thế rất tốt đẹp, nếu như có thể tiếp tục như vậy.
Nhưng mà, cuộc sống luôn có quá nhiều nhưng mà…
Lãnh Ngạn lái thẳng xe đến cửa hàng chuyên bán đồ dùng trẻ sơ sinh, dắt tay Duy Nhất đi vào cửa hàng tràn đầy đồ thú vị.
Lần đầu tiên để ý đến những trang phục nhỏ bé này, Duy Nhất cảm thấy chúng thật dễ thương, sờ đông sờ tây, mỗi một món đều không để xuống được, Lãnh Ngạn đẩy xe mua hàng lớn, bỏ những món đồ nàng đụng tới vào trong xe.
Duy Nhất tặc lưỡi hít hà, “Mua nhiều như vậy sao? Hơn nữa đồ nam đồ nữ đều mua? Anh biết là thai long phượng?”
Lãnh Ngạn dính vào bên tai cô nói nhỏ, “Chồng em dũng mãnh như vậy, sinh thai long phượng không thành vấn đề!”
Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhìn chung quanh, bấu mạnh lên cánh tay anh
Bỗng nhiên có người phát hiện ra bọn họ, kêu to, “Nhìn xem! Đó không phải là bà xã của Lãnh Ngạn sao?”
Thật ra thì đã sớm có một đám chó săn đi theo bọn họ, lúc này đồng loạt xông lên, “Xin hỏi vì sao Lãnh tiên sinh và phu nhân xuất hiện ở cửa hàng bán đồ trẻ em, có phải phu nhân có tin vui không?”
Lãnh Ngạn lo lắng đám người die~nda’nlequy’don sẽ chen lấn đến chỗ Duy Nhất, ôm chặt cô, mỉm cười trả lời, “Không có, chỉ có tính toán vậy, cho nên mới đi dạo một vòng, cảm nhận chút không khí.”
“Hóa ra là như vậy! Lãnh tiên sinh muốn thai thứ nhất là con trai hay con gái?” Phóng viên lại hỏi.
“Điều này sao, thuận theo tự nhiên, tôi đều thích! Xin lỗi, nhường một chút! Chúng tôi không còn thời gian!” Lãnh Ngạn che chở Duy Nhất đi xuyên qua đám người, vốn nói định tới mua đồ kết quả một món cũng không mua được tới tay!
Trên xe, Lãnh Ngạn áy náy cười cười, Duy Nhất thở dài, “Thôi! Ai bảo em gả cho ông xã bắt mắt như vậy! Gả cho gà theo gà, gả cho cóc sẽ theo cóc thôi!”
Lãnh Ngạn cười to, “Vẫn nên về nhà kéo con cóc ngồi đáy giếng nhìn trời thôi!”
Chương 126: Đứa bé…
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ngồi đáy giếng nhìn trời? Duy Nhất không ngờ sẽ là tình hình cuộc sống tốt đẹp. Nếu thế giới của anh là một cái giếng, vậy sau này Duy Nhất nghỉ ngơi trong miệng giếng hưởng thụ ân huệ ánh mặt trời, lúc nào cũng cảm nhận quan tâm và thương yêu của anh, thời gian đột nhiên tuyệt vời đến mức làm người khác khó có thể tin.
Bọn họ bị phỏng vấn ở tiệm đồ trẻ em đã bị thổi phồng lên, tin tức Lãnh phu nhân có thai lập tức đồn đại ra.
Duy Nhất ném tờ báo xuống trách cứ anh, “Đều tại anh! Đi dạo phố cái gì chứ!”
Lãnh Ngạn thờ ơ cười cười, “Cái này thì có gì! Toàn thế giới biết mới phải đấy! Chỉ có điều, về sau không nên tùy tiện ra ngoài, không an toàn!”
“Buồn bực! Ngay cả chút tự do này cũng không có, thật không biết gả cho nhà giàu nhất có gì tốt!” Duy Nhất cau mày oán trách.
Lãnh Ngạn nằm trên ghế sa lon, đầu gối lên bắp đùi cô, tay di chuyển trên bụng cô, “Nghe lời! Mấy tháng là tốt rồi! Chờ bé cưng sinh ra em có thể đi chơi khắp nơi! Chúng ta mang theo con đi du lịch! Em định đi đâu?”
Duy Nhất suy nghĩ một cút, “Thật ra em chưa từng nghĩ tới sẽ đi du lịch ở đâu, du lịch là chuyện xa xỉ đối với em. Trước kia nguyện vọng lớn nhất của em chính là kiếm nhiều tiền một chút, để mẹ không còn khổ cực như vậy nữa…”
Lãnh Ngạn nghe xong, đứng dậy ôm cô vào ngực, “Chưa từng nghĩ thì không cần nghĩ nữa, để anh nghĩ, cuộc sống sau này anh sẽ thay em và con nghĩ kỹ, không hề khổ cực nữa, không hề lưu lạc nữa.” Duy Nhất như vậy, khiến cho anh đau lòng…
Duy Nhất ôm chặt eo anh, vô cùng lưu luyến bả vai rộng rãi như núi của anh, giờ phút này, thế giới yên tĩnh…
Chỉ có điều, tiếng chuông đi