Dịch Hàn bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc cô, “Đừng ngây người! Mau đi đi!”
“À!” Duy Nhất cúi đầu đáp một tiếng, nghĩ đến phải đi đối mặt với Lãnh Ngạn, tâm tình lại phức tạp.
Một nửa là oán hận anh, một nửa còn lại là sợ. Anh coi trọng đứa nhỏ này như vậy, anh sẽ tha thứ cho cô đã không cẩn thận mà sinh non sao? Trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Đi tới cửa, cô lại nghĩ ra cái gì, quay đầu lại, “Dịch Hàn, anh còn chưa cho em biết số di động của anh! Em muốn trả tiền thuốc cho anh!”
Dịch Hàn cười cười, “Đừng ngốc vậy! Chỉ có điều, anh không muốn trả tiền thuốc cho em nữa, cho nên em phải thật tốt, đừng ngã bệnh! Đừng xảy ra sự cố!”
Duy Nhất chỉ có thể cười ngây ngô để đáp lại.
Dịch Hàn lại nói, “Về số điện thoại di động, cũng không cần nói cho em biết đâu! Điện thoại di động của em đã mất! Yên tâm, khi em nhớ tới anh thì anh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em, giống như mấy lần này!”
Duy Nhất cau mũi, cô quả thật không nghĩ ra vì sao Dịch Hàn có thể xuất hiện chính xác đúng lúc…
“Lãnh phu nhân, bây giờ có thể đi sao?” Cảnh sát nho nhã lễ độ thúc giục, Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là lên xe theo bọn họ.
Khiến Duy Nhất kinh ngạc hơn chính là cảnh sát di e~ndanle^quuydonn không đưa cô đến nhà họ Lãnh, mà đến nơi gọi là khu nhà nhỏ màu trắng mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở!
Liên lạc qua điện thoại, Lãnh Ngạn biết đã tìm được Duy Nhất, cho nên, từ xa xa, Duy Nhất đã nhìn thấy anh đứng chờ ngoài cửa.
Khi xe cảnh sát chậm rãi dừng trước mặt Lãnh Ngạn thì Duy Nhất bỗng nhiên không dám xuống xe, cô không biết là không dám đối mặt hay không mong đối diện với Lãnh Ngạn, hoặc cả hai đều có.
“Xuống!” Anh mở cửa xe, ấm áp mà mệt mỏi.
Duy Nhất rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, hình như giữa hai chân mày đều là mệt mỏi nồng đậm, mà trong giọng nói yếu ớt mềm mại như có sức hút, dẫn dắt tư duy của Duy Nhất, khiến cho cô không tự chủ mà xuống xe.
Lãnh Ngạn chỉ thở dài thật sau, sau đó nói cảm ơn với cảnh sát, ôm lấy cô vào nơi xuân về hoa nở của bọn họ.
Sau khi sắp xếp yên ổn cho cô, Lãnh Ngạn giải thích, “Duy Nhất, anh muốn lắp đặt thiết bị ở nhà cũ trong một khoảng thời gian, chờ sau khi bé cưng sinh ra có thể tới ở phòng mới, cho nên, trong khoảng thời gian này tạm ở nơi này!”
Đứa nhỏ? Trái tim Duy Nhất lại đau đớn, anh còn không biết chuyện đứa nhỏ…
“Duy Nhất, có thể nói cho anh biết hai ngày nay đã đi đâu không? Anh thật sự quá mức mệt mỏi, cuối cùng hết cách rồi, anh chỉ có thể báo cảnh sát!”
Duy Nhất cười lạnh, “Anh còn nhớ rõ chúng tôi? Còn nhớ rõ đứa nhỏ? Vậy anh có thể nói cho tôi biết, mấy ngày nay anh bỏ mặc mẹ con tôi, đêm không về ngủ đã đi đâu! Đáng tiếc, đứa nhỏ vĩnh viễn không biết bé có một người cha như vậy, cho đến bây giờ tôi mới hiểu, có một số việc, sai rồi sẽ không còn đường quay về nữa!”
“Duy Nhất, em có ý gì, vì sao đứa nhỏ vĩnh viễn không biết có anh là cha…” Lãnh Ngạn nghe như tiếng bên ngoài vọng vào.
Chương 129: Chúc phúc…
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Bởi vì…” Duy Nhất nói không nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ, “Đứa nhỏ… Không còn…” Đau nhức trong ngực bành trướng trong nháy mắt, chặn lại làm khàn giọng cô, khóc không thành tiếng.
Lãnh Ngạn lập tức ngẩn người tại chỗ, rất lâu sau, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc nhỏ nhẹ của Duy Nhất, hình như tim của anh cũng chia năm xẻ bảy theo tin tức này…
Chẳng lẽ trời cao không nghe thấy anh khẩn cầu sao? Nếu như có gian khổ nhất định phải giáng xuống người anh, tại sao lại để cho Duy Nhất chịu khổ? Tại sao muốn dính líu lên đứa bé? Theo thói quen, ngón tay luồn sâu vào mái tóc, sợi tóc dây dưa trên ngón tay, khiến da đầu đau từng cơn…
Duy Nhất nhẹ nhàng đứng lên, lau nước mắt, đi qua trước mặt Lãnh Ngạn, mang theo chút gió có hơi thở đặc biệt của cô, kinh động Lãnh Ngạn đang đắm chìm trong đau khổ.
“Em không nằm nghỉ ngơi cho tốt, đi đâu?” Anh ngẩng đầu lên hỏi khẽ.
Duy Nhất không trả lời, lấy giỏ xách trong tủ quần áo ra, từ từ thu dọn đồ của mình.
Cô đột nhiên phát hiện, mình lại không di.e enda nle,eq uuy/donn có thứ gì có thể mang đi, thứ thuộc về cô chỉ có con gấu tiểu Bố kia, còn thất lạc ở nhà cũ rồi…
Cô cười khổ, cứ như vậy đi, tất cả đều không mang, kể từ đó chính là bắt đầu mới tinh…
Vuốt ve sợi tóc mai rơi rớt, cô đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Lãnh Ngạn ở phía sau kêu to.
Cô dừng bước, lạnh nhạt trả lời, “Đứa bé không còn, tôi cũng nên đi…” Cô không quay đầu lại, bởi vì sợ rằng dũng khí toàn tâm toàn ý mình rất vất vả mới có sẽ bị ánh mắt của anh làm tan rã…
“Không cho phép!” Anh kêu to một tiếng, xông lên trước ôm lấy cô từ phía sau, mặt vùi trong tóc cô, thì thầm giống như cầu khẩn, “Không được đi, không được rời khỏi anh…”
Nước mắt Duy Nhất chợt rơi, từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay anh, “Nếu tôi tiếp tục sống ở đây, rốt cuộc coi là gì? Không sai, tôi đã từng đáp ứng làm người đẻ giùm cho nhà họ Lãnh, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, tôi hối hận có được không? Lãnh Ngạn, thả tôi đi, được không?”
Mùi hương thơm ngát trên tóc cô theo hô hấp của anh thấm vào trong lòng, từng sợi tơ quấn quanh tim anh, bó chặt từng chút một khiến lòng anh đau.
“Không, anh không cho em đi! Duy Nhất, anh không thể không có em!”
“Thật sao? Tôi chưa bao giờ phát hiện mình quan trọng với Lãnh tiên sinh như vậy!” Giễu cợt trong lời nói của Duy Nhất giống như lưỡi đao khắc vào trong ngực anh.
“Duy Nhất, anh biết rõ anh có lỗi với em! Đứa bé không còn, là lỗi của anh, anh không nên rời khỏi em, nhưng mà, anh thật sự…” Anh hơi nghẹn ngào, “Anh không biết nên làm gì, Duy Nhất, cho anh chút thời gian, có được không? Chúng ta có thể sẽ có đứa nhỏ…”
Duy Nhất cố lau khô nước mắt trên mặt, ép mình hạ quyết tâm, “Biết, anh có thể sẽ có đứa bé, lấy hào quan nhà giàu nhất di~endaanl.eequy^don của Lãnh tiên sinh sẽ có vô số phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh, không phải một trò chơi đẻ giùm sao? Người nào chơi với anh chẳng giống nhau? Cho nên, lại đi tìm người phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh đi, chúc anh nhiều may mắn!”
“Duy Nhất! Em muốn anh phải làm thế nào thì em mới hiểu được!” Anh nắm bả vai cô, ép cô xoay lại đối diện với chính mình, “Trên thế giới chỉ có một Duy Nhất, em là Duy Nhất anh có. Em có biết khi anh bận rộn một ngày một đêm trở lại không thấy em thì có cảm nhận gì không? Anh điên rồi, dường như tìm em khắp thế giới, đến lúc tìm được anh cũng sắp tan vỡ!”
“Vậy một ngày một đêm anh bận rộn cái gì?” Duy Nhất ngẩng đầu lên, đối diện với tròng mắt đen của anh.
“Anh…” Lãnh Ngạn muốn nói lại thôi, cuối cùng tránh ánh mắt của Duy Nhất.
Duy Nhất cười, nước mắt lăn xuống, “Lãnh Ngạn, tôi tin tưởng anh, tôi tin anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, nhưng mà, hai người ở chung một chỗ chỉ có yêu