Ông xã thần bí không thấy mặt - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ông xã thần bí không thấy mặt (xem 5765)

Ông xã thần bí không thấy mặt

ao không phải ông xã nhà cô thì là ai? Hương vị ấm áp nhất trên thế giới chính là hương vị món ăn người mình yêu tự làm cho mình…


“Lãnh Ngạn!” Cô khẽ gọi một tiếng, ôm lấy hông anh từ phía sau.


“Đừng huyên náo! Đi tắm nhanh lên, lập tức có thể dọn cơm!” Lãnh Ngạn vỗ lên bàn tay nhỏ bé quấn quanh thắt lưng anh.


“Ừm!” Duy Nhất nghe lời buông tay ra, tiến vào phòng tắm, gột rửa bụi bặm và mệt mỏi một ngày.


Trong phòng tắm đã sớm chuẩn bị áo ngủ to lớn, Duy Nhất khoác lên người, thả tóc còn ướt, đi lên boong thuyền tầng 2 trên du thuyền.


Âm nhạc đang nhẹ nhàng chậm rãi chảy ra, cả biển rộng đã hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, đầy trời lấp lánh ánh sao, ánh sao bị nước biển xanh đậm hấp dẫn, trong biển cũng hiện lên sao lốm đốm đầy trời, biển trời một màu, thật không biết đâu là bầu trời đêm, đâu là nước biển…


Dưới ánh sao, người đàn ông ngồi bên chiếc đàn dương cầm hình tam giác màu trắng chơi bản nhạc vĩnh viễn không thay đổi – “Duy nhất” – là vương tử của cô, trong bóng đêm tràn ngập, nụ cười ấm áp như ánh sáng bạc của mặt trăng.


Chậm rãi đến gần anh, nghiêng người tựa lên piano, lẳng lặng nghe anh chơi xong khúc nhạc, sau đó tự nhiên rơi vào trong ngực anh. Bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng vô hạn hóa thành cái hôn thâm tình.


“Duy Nhất, anh yêu em.” Anh đang thì thầm bên tai cô.


Duy Nhất ngạc nhiên vui mừng, đồng thời ngửa đầu nhìn vào mắt anh, hy vọng thấy lúc này anh chân thật mà tỉnh táo.


Cô lúc này, còn mang theo ướt át và sạch sẽ sau khi tắm xong, con ngươi trong trẻo sáng hơn sao dưới bóng đêm, cánh môi trơn bóng, cổ áo ngủ hơi mở rộng, đều là mê hoặc hết sức nguy hiểm đến tính mạng với anh mà nói. Anh nín nhịn rung động của mình xuống, lướt qua cánh môi cô, “Bảo bối, anh yêu em, cho nên anh vẫn không nói những lời này, bởi vì anh cho rằng em biết, bé ngốc!”


Duy Nhất không chịu, chu môi, “Em đương nhiên biết! Chỉ có điều, em thích nghe anh nói anh yêu em thôi!”


CHƯƠNG 115: DU THUYỀN LÃNG MẠN (2)


Vô số ánh sao lấp lánh, rơi đầy trên boong thuyền màu trắng, cũng rơi đầy trên thân hai người đang ôm nhau mà ngồi.


Duy Nhất xoa cái bụng phình to khẽ duỗi lưng, “Lãnh Ngạn, đầu bếp nhà chúng ta có thể sa thải rồi, món ăn anh làm còn tốt hơn dì ấy! Không ngờ đại thiếu gia như anh lại có thể nấu ăn!”


“Khi anh ở Nhật Bản học đều tự mình nấu ăn đó! Anh xuất sắc như vậy đương nhiên làm gì cũng xuất sắc!” Lãnh Ngạn tỏ vẻ rất đắc ý.


“Anh lớn lên ở Nhật Bản sao?” Duy Nhất hiểu biết quá ít về anh.


“Không phải, anh sang đó khi học trung học, học xong đại học trở về!” Có lẽ thiếu gia công tử nhà người ta đều là chúng tinh phủng nguyệt thiên chi kiêu tử *, chỉ có anh không phải…


(*) chúng tinh phủng nguyệt: sao sáng vây quanh trăng. Ý chỉ là người trung tâm.


Thiên chi kiêu tử: con cưng, đứa con của trời.


“Có phải… dẫn theo Đình nhi về đây không?” Duy Nhất nhẹ nhàng mà nhát gan hỏi.


Lãnh Ngạn hơi trầm mặc, không kiêng dè vấn đề của cô, “Đúng vậy. Duy Nhất, em để ý anh từng có Đình nhi sao? Khi anh còn nhỏ mẹ anh bị một bệnh di truyền, không thể chữa trị đã qua đời, người nhà họ Lãnh cũng không thích anh, trừ mẹ ra đều coi anh là… kẻ hèn mọn, cho nên, anh mới có thể ra nước ngoài học từ khi còn nhỏ, lúc ở Nhật Bản, Đình nhi đã cho anh rất nhiều ấm áp của gia đình, anh… Rất quý trọng cô ấy.”


Duy Nhất không ngờ quá khứ của anh khó chịu như thế, cô vốn cho rằng thiếu gia nhà giàu đều ngậm chìa khóa vàng trong miệng mà lớn lên, ương ngạnh vênh váo giống như Cầu Chí Dương, nhưng Lãnh Ngạn của cô lại khiến cho cô đau lòng…


“Ngạn!” Cô ôm chặt cổ anh, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, “Em không ngại, đương nhiên không ngại, em muốn cảm ơn chị ấy, trước kia đã chăm sóc anh tốt như vậy, em muốn giống như chị ấy, cho anh thật nhiều ấm áp, không, em cố gắng tranh thủ làm tốt hơn chị ấy.”


Lãnh Ngạn nâng mặt cô lên, con mắt đen như màn đêm mỉm cười, “Ngốc, phải là anh chăm sóc em mới đúng! Nuôi dưỡng em mập mạp trắng trẻo!”


Duy Nhất ngẩn ngơ, “Mập mạp trắng trẻo? Đó không phải heo sao?”


“Nếu như em đồng ý, không tồi!” Lãnh Ngạn đột nhiên cười lớn, nụ cười dưới ánh sao trong suốt mà thuần túy, hoàn toàn không chút lo lắng.


Cô tựa vào đầu vai anh không nói gì, nếu có thể như vậy khiến cho anh sáng sủa như thế, cô nguyện ý làm con heo nhỏ của anh…


“Má Tằng nói, trắng trẻo mập mạp dễ nuôi…” Cánh môi cực nóng của anh nhỏ giọng thì thào bên tai cô, lặng yên không một tiếng động, mặt cô đỏ bừng.


“Anh… Thật sự coi em là heo…” Cô thẹn thùng dúi đầu vào cổ anh.


“Heo không có gì không tốt! Ít nhất có thể sinh…” Tay anh đã trượt vào trong áo ngủ của cô, bên trong không có gì… “Bảo bối, em đang hấp dẫn anh… Bây giờ anh đạt yêu cầu sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ của anh càng lúc càng mơ hồ…


“Cái này à? Em còn muốn suy nghĩ một chút…” Duy Nhất dí dỏm đè lại khe rãnh của cô dưới tay thăm dò.


“Bảo bối, không cho phép không muốn, anh muốn làm cha…” Anh tăng thêm lực tay, cảm thấy nụ hoa lặng lẽ trong lòng bàn tay trở nên gắng gượng…


Nửa người tê dại nhanh chóng khuếch tán đến mỗi tế bào mạch máu, Duy Nhất rên nhẹ, ánh sao đầy trời dần trở nên mơ hồ. Chủ động gần sát môi anh, rất nhanh bị mềm mại cực nóng của anh bao phủ, nhắm mắt lại, chỉ còn một mảnh mơ màng…


Gió biển thổi qua, lướt qua thổi tung tóc dài của cô, như tảo biển, dây dưa ở đầu ngón tay anh, cổ, hơi thở ướt át mặn mặn của nhau truyền lại giữa răng môi, vẫn thấm đến tận đáy lòng. Anh nhiệt tình hôn dọc theo cổ trắng như tuyết của cô thẳng xuống dưới, da thịt mềm mại của cô giống như cũng có một hơi thở của gió biển lướt qua, mát mẻ mà ướt át, dụ dỗ anh hôn tiếp, chằng chịt mà lưu lại dấu ấn thuộc về anh. Đầu lưỡi lướt qua, đều gây ra từng cơn run rẩy, mà khi nụ hôn của anh lướt đến giữa đùi cô, cô giống như cá heo vui sướng mà kêu lên, móng tay đâm thật sâu vào lưng anh, cố gắng thả lỏng thân thể giống như con cá xinh đẹp nhất giữa biển trời…


Trời biển xanh đậm, ánh sao lộng lẫy xa hoa, sóng biển vỗ nhẹ mép thuyền, sóng gợn du thuyền chập chờn tấu lên khúc nhạc đẹp nhất mà kịch liệt của loài người, dáng vẻ dây dưa quay cuồng trên boong thuyền không biết mệt mỏi, cho đến khi bầu trời mờ mịt màu trắng xám, ánh sao dần mơ hồ…


Người trong ngực đã mệt mỏi đến tận cùng, anh thỏa mãn mỉm cười, vuốt ve mái tóc rối bời bị mồ hôi dính sát trên trán và cổ, hôn trán cô thật sâu, dùng áo ngủ bọc lấy thân thể cô trở lại phòng ngủ ở tầng một. Tỉ mỉ rửa sạch cho cô, lại ôm lấy cô mà ngủ, yên lặng cầu nguyện, mặt trời ngày mai không cần th

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Chị Quản Lý Dễ Thương Voz Full

Điều Ước Từ Biển Cả

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

Hủy hôn vì biết bạn gái không phải gái nhà lành rồi 3 tháng sau đau đớn nhận thiệp cưới cùng lời nhắn của thằng bạn thân…