Duy Nhất đánh một quyền mạnh lên người anh, “Anh còn không biết xấu hổ mà ghen! Lúc anh bệnh có em lqd ở bên cạnh, mà khi em bệnh anh đang ở đâu? Nếu không phải có Dịch Hàn, nói không chừng em đã chết rồi! Anh còn muốn nhìn thấy bà xã của anh?”
Anh khẽ cười, bóp mũi của cô, “Thấy em còn nhớ rõ là bà xã của anh nên nể mặt tha cho em! Tiếp tục phục vụ anh! Đến đây tắm cho anh!”
“Em không! Anh nên hầu hạ em!” Duy Nhất nằm bất động trên người anh.
Nhưng anh lại đồng ý sảng khoái, “Được! Anh hoàn toàn vui lòng!” Nói xong đưa tay luồn vào trong quần áo của cô, tay khác vén vạt áo của cô lên, cố gắng cởi áo sơ mi của cô ra.
“Đừng!” Duy Nhất bị dọa sợ đến mức ngồi dậy, “Em không muốn anh hầu hạ!”
“Anh vẫn thích em phục vụ anh…” Lãnh Ngạn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, khẽ mỉm cười, trong lòng khẽ dâng lên chút đau thương, anh tình nguyện để cô phục vụ anh, không phải bởi vì sợ khổ cực, mà bởi vì anh đã từng ước nguyện, anh và cô ở chung một chỗ, nếu có báo ứng, nhất định phải báo ứng trên người anh, từ tình huống hiện nay, xem ra chịu khổ trên thân thể vẫn là anh, như vậy rất tốt, anh tình nguyện như vậy…
Đôi mắt Duy Nhất chợt đỏ, “Lãnh Ngạn, em không sợ hầu hạ anh, nhưng mà, em không muốn, em chỉ muốn anh thật tốt… Anh quả dưa ngốc này, lại không giải thích với em…”
“Anh giải thích, có phải em không muốn nghe.” Anh nhẹ nhàng cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hốc mắt đỏ ửng của cô là vì anh sao? Nếu như vậy, anh thật sự rất cảm động.
Giải thích? Duy Nhất cẩn thận nhớ lại, dường như đúng là anh đã nói, nhưng mình lại nổi giận đùng đùng cắt đứt anh…
“Khoản phụ của điều thứ hai trong hiệp ước, sau khi phát sinh chuyện gì đều không được kích động, nhất định phải nghe đối phương giải thích.” Duy Nhất hăng hái gật đầu tỏ vẻ nhấn mạnh.
Lãnh Ngạn cưng chiều cười một tiếng, “Bé ngốc, chỉ em mới có thể kích động, tuổi của anh cũng có thể làm chú của em, còn có thể kích động sao?”
Duy Nhất không tỏ rõ ý kiến mà mếu máo, “Thật sao? Vậy lần trước ai vác em từ tập đoàn Doãn thị về nhà! Còn… em” Cô chợt ngừng lại.
“Em thế nào?” Anh nhìn cô cười xấu xa.
“Em không nói! Anh cố ý!” Duy Nhất đỏ mặt, cúi đầu.
“Anh biết lỗi! Lần trước do anh không đúng, quá thô lỗ!” Anh chợt bật cười, “Vậy lần này để cho em báo thù đi!”
“Báo thế nào?” Duy Nhất ngơ ngác nhìn anh.
“Không bằng… Anh để cho em cưỡng bức một lần?” Chân mày quyến rũ của anh giật giật liên tục.
“Anh… Đồ háo sắc!” Mặt Duy Nhất đỏ bừng lên, nhìn anh chằm chằm, nũng nịu ngượng ngùng.
Nhưng anh lại nhấp nháy hai hàng chân mày, “Nếu không phải em muốn báo thù, sao lại ngồi trên người anh như vậy?”
Được anh nhắc nhở, Duy Nhất mới cúi đầu nhìn mình, cô đang vô cùng bất nhã ngồi trên hông anh, mà chỗ nào đó của anh đã phát ra tín hiệu…
“A!” Duy Nhất hét to một tiếng, không hiểu sao mình lại trở thành tư thế như vậy, hấp tấp nhảy xuống khỏi người anh, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội vàng bỏ lại câu nói, “Chú, nếu chú đã tỉnh thì không cần em hầu hạ nữa, em đi trước, bye bye!” Cô nhanh chân bỏ chạy.
Lãnh Ngạn nắm chặt lấy tay cô, “Đi đâu?”
“Em về phòng bệnh của em!” Duy Nhất cười hì hì, muốn giãy giụa khỏi nắm tay cứng như sắt của anh, không ngờ tuy anh bị bệnh, nhưng hơi sức vẫn lớn như thế…
“Không cho phép! Chúng ta ở chung một phòng bệnh!” Lãnh Ngạn có chết cũng không buông tay.
“Không được! Phòng này chỉ có một cái giường!” Duy Nhất kéo cánh tay ra, vẫn phí công.
“Chẳng lẽ em định ngủ khác giường với anh?” Anh nhíu mày lại, là tín hiệu nổi giận…
Thức thời mới là trang tuấn kiệt! Cô chắc chắn sẽ không nói muốn chia giường ngủ với anh, trừ phi đầu óc cô bị hư! “Không phải, bác sỹ… Bác sỹ chắc chắn không cho phép…”
“Yên tâm, không có gì ông xã em không làm được! Tới đây, ngủ với anh một lúc, anh có lời muốn nói với em!”
Ánh mắt anh sáng lấp lánh như nước, dịu dàng như nước, hóa ra bốn chữ đó chính là đến từ đây sao… Cô hiểu…
CHƯƠNG 107 THEO ĐUỔI EM LẦN NỮA
Cô kỳ kèo mè nheo nằm bên cạnh anh, lập tức bị anh cuốn vào trong ngực.
“Bảo bối, mấy ngày nay em đã chịu khổ rồi!” Anh ấn đầu cô vào trong lòng, hôn sợi tóc mềm mại của cô. “Nhớ về sau có uất ức nhất định phải chạy về bên cạnh anh, anh đã nói, nước mắt của em chỉ có thể chảy về phía anh.”
“Em cho rằng… Anh không quan tâm em!” Thật sự rất thích nghe anh gọi cô là bảo bối, nhưng mà, cô thật sự là bảo bối của anh sao? Tới bây giờ anh vẫn chưa từng nói từ “Yêu”, anh cũng chưa từng nói với vợ trước của anh sao?
“Không cho em nói càn! Em là người anh quan tâm nhất!” Anh giận tái mặt, bất mãn nhìn cô.
Chỉ là quan tâm nhất… Cũng không phải yêu sao? Cô thật sự không định so sánh với Đình nhi, nhưng dù vô tình hay cố ý rốt cuộc vẫn tiến hành so sánh.
Cuối cùng, không nhịn được, nhẹ giọng hỏi, “Lãnh Ngạn, em … Và Đình nhi, anh… Quan tâm người nào hơn?”
Giờ phút này, cô thật sự rất hồi hộp, dù vô ý hay cố ý cô đã tiến hành so sánh tương đối với Đình nhi ở trong lòng. Đình nhi dịu dàng, cô xảo trá; Đình nhi do anh cưới hỏi đàng hoàng, mà mình chẳng qua chỉ là hiệp ước thay thế; Đình nhi có gia thế tốt đẹp, cô dù sao cũng chỉ là một cô bé lọ lem…
Cô hồi hộp và lo sợ nghi ngờ nhưng chờ được chỉ là một tiếng thở dài sâu kín, “Xin lỗi, Duy Nhất, em vẫn tức giận chuyện đêm thất tịch sao? Anh thật sự không cố ý trái hẹn, làm như thế nào thì em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Lòng Duy Nhất dần dần chìm xuống, anh đang né tránh vấn đề…
“Duy Nhất, bảo bối…” Hình như anh biết cô rất thích nghe anh gọi bảo bối, lại gọi thành nghiện, vùi đầu vào cổ cô, khẽ cắn cổ của cô.
Mà quả thật là Duy Nhất nghe tới nghiện, khẽ rụt cổ trốn tránh ngứa ngáy này, đáy lòng dần bình thản lại, ngọt ngào xông lên đầu, quay người, đưa lưng về phía anh, “Anh gọi ai là bảo bối? Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!”
“Vậy em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?” Anh dựa sát vào người cô, cuốn lấy cô.
“Trừ phi, anh theo đuổi em lần nữa!” Duy Nhất cong môi lên, giống như cả đời này chưa được nếm thử mùi vị được người theo đuổi, người ta còn chưa tặng hoa cho cô, ngay cả Doãn Tử Nhiên ngốc nghếch đó cũng đã đưa bánh ngọt cho cô mà chưa