Duy Nhất nhìn hai người đàn ông này cợt nhả, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, trầm mặt nói, “Chỗ tốt? Là chỗ tốt! Không biết chỗ này có lực hút gì, lại hấp dẫn hai vị đại tổng giám đốc đến rồi!”
Cô cố ý nói lớn tiếng mấy chữ đại tổng giám đốc, cũng nhón chân nhìn vào trong nhà, không biết Dung Tư Lam có nghe thấy không.
“Dừng dừng dừng!” Doãn Tiêu Trác ra hiệu cô, “Anh đầu hàng, ngàn vạn lần đừng nói, anh cung khai, anh nhận sai!”
Đóa Nhi ở bên cạnh bọn họ chạy lên trước kéo tay Duy Nhất, “Chị Duy Nhất, chị không thích nhà em sao? Tại sao lại nói như vậy chứ?”
Duy Nhất ý thức được mình nói sai, cô bé nhạy cảm này có cách nghĩ, cô ngồi chồm hổm xuống hôn lên mặt Đóa Nhi, “Ngoan, Đóa Nhi, chị không có ý này, nhà của Đóa Nhi là nơi ấm áp nhất thế giới!”
Lúc này Đóa Nhi mới cười hài lòng, ôm cổ cô, hôn lại lên mặt cô một cái hôn vang dội, trong đôi mắt lộ ra nét hưng phấn, “Chị, chú Lãnh mới tới hôm nay mua cho em một con búp bê thật to, em rất thích, em đi ôm tới cho chị nhìn!”
“Được! Đi nhanh!” Duy Nhất vỗ mông nhỏ của cô bé, bé con sôi nổi chạy vào nhà.
Doãn Tiêu Trác đột nhiên phá ra cười to, cười đến Lãnh Ngạn và Duy Nhất không giải thích được.
Duy Nhất liếc nhìn trên người mình, dường như không có gì đặc biệt?
“Xưng hô này thật có ý tứ! Chị Duy Nhất, chú Lãnh! Lãnh Ngạn, cậu yêu trẻ con à?” Doãn Tiêu Trác nhìn vẻ mặt nghi ngờ không hiểu của hai người cười lớn giải thích.
Duy Nhất nghe cũng cười nghiêng ngả trước sau, sắc mặt Lãnh Ngạn càng ngày càng khó coi.
“Tôi đi bưng thức ăn!” Doãn Tiêu Trác co cẳng chạy, lúc này không chạy lấy người là ngu!
Bóng bay hồng nhạt khắp thế giới, chỉ còn lại hai người, Lãnh Ngạn tội nghiệp nhìn Duy Nhất, thốt ra một câu, “Anh thật sự ghen tỵ với Đóa Nhi!”
“Hả? Tại sao?” Duy Nhất nghe không hiểu lời của anh.
“Em vừa về đã hôn con bé… Con bé cũng có thể hôn lại em…” Lãnh Ngạn vừa nói vừa chậm rãi đến gần cô.
Duy Nhất bước nhỏ lui về sau, đỏ mặt, “Anh định làm gì? Không thể!”
“Một tuần lễ anh cùng Only chạy bộ mười lần, trong đó có ba ngày sáng chiều gì cũng chạy; lúc Only uống sữa tươi, anh uống với nó, nhưng nó không nghe lời, muốn cướp trong ly của anh, kết quả làm vỡ năm cái ly; buổi tối anh ăn hạt mè rang, Only ăn thức ăn của chó, nó có ý kiến, anh cũng chỉ có thể biến thức ăn của chó thành bột nhão… Ngầy hôm qua anh và Only cùng kiểm tra cân nặng, Only nặng thêm 0,6 cân, anh nặng thêm sáu cân; anh có biểu hiện tốt hơn Only, nó len lén chạy ra ngoài tìm em gái chó đẹp, mà anh không có… Như vậy còn không có phần thưởng sao?” Lãnh Ngạn chạy tới trước mặt Duy Nhất, quần áo thoải mái màu xanh dương mới toanh tỏa ra mùi hương dễ ngửi.
Duy Nhất hé miệng cười, “Em cũng không ngại anh đi ra ngoài tìm em gái chó đẹp.”
Lãnh Ngạn đã ôm cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp nặng nề vây lấy cô, cô khẽ đẩy anh ra, nói thầm, “Đã nói chỉ làm bạn…”
Lời nói còn sót đã Lãnh Ngạn ngăn lại, lực lượng cự tuyệt có vẻ yếu kém như vậy, tay vốn đặt trên ngực anh chuyển sang vòng lấy hông anh…
Chính là cảm giác này, cảm giác giống như muốn hòa tan cô, dây dưa giữa răng môi khiến cho lệ nóng của cô bắt đầu tuôn rơi, có thể không, tham lam một lần, không quan tâm quan niệm thế tục, không để ý đến đau lòng ẩn núp nơi đáy lòng, tập trung tinh thần triền miên một lần?
“Chị! Nhìn búp…” Đóa Nhi ôm búp bê lớn ra ngoài, nhìn thấy cảnh trong sân lập tức bụm miệng. Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam mỗi người một tay kéo con bé về.
“Suỵt -” Thật là đẹp, thật là đẹp; đừng quấy rầy, đừng quấy rầy…
Chương 165: Hạnh phúc chính là…
Duy Nhất có thể nói bữa cơm tối này đặc biệt nhất rồi, hai vị đại tổng giám đốc tự mình xuống bếp, thay nhau ra trận, cô và Dung Tư Lam với Đóa Nhi ở trong sân chơi bóng bay.
“Duy Nhất, người kia là bạn trai em? Còn là ông xã? Hai người cãi nhau, em mới chuyển ra?” Dung Tư Lam hỏi.
Tâm sự tràn đầy trong lòng Duy Nhất, không biết nên nói như thế nào, “Tư Lam, em hỏi chị một chuyện. Nếu chị rất thích một người, có thể để ý đến ánh mắt người khác không?”
“Dĩ nhiên sẽ không! Yêu nhau là chuyện của hai người, có liên quan gì đến người khác?” Dung Tư Lam ôm Đóa Nhi nhặt bóng bay trên đất.
“Nhưng… Nếu như anh ấy không thể cưới chị thì sao?” Duy Nhất lo sợ nghi hoặc nâng quai hàm.
“Tại sao không thể cưới? Có bà xã? Duy Nhất, chẳng lẽ anh ta…?” Dung Tư Lam sợ hãi kêu lên.
“Suỵt -” Duy Nhất ra dấu bảo cô ấy nhỏ giọng một chút, “Không phải! Em chỉ muốn biết, hai người yêu nhau rốt cuộc quan tâm trái tim đối phương, hay quan trọng hình thức?”
Dung Tư Lam mê muội nhìn cô, “Chị không biết em nói cái gì, chỉ có điều, chị cảm thấy trái tim và hình thức đều rất quan trọng! Yêu nhau phải chắp tay, nếu không lấy cái gì chứng minh tấm lòng của anh ta?”
Cảm xúc của Duy Nhất xuống thấp, “Đốp” một tiếng, bóng bay nổ tung…
Đảo mắt, Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác đã bưng thức ăn lên, kêu ba người phụ nữ lớn nhỏ, “Có thể dọn cơm!”
Duy Nhất không muốn phá hư không khí, lên tinh thần ngồi cạnh bàn ăn.
Doãn Tiêu Trác lấy ra hai ly rượu, đưa một ly cho Lãnh Ngạn, “Đã lâu chúng ta không uống rượu? Hôm nay không say không dừng!”
Lãnh Ngạn trả lại ly, cười nói, “Tôi đã kiêng rượu!”
Doãn Tiêu Trác giảo hoạt nhìn Duy Nhất, “À hiểu? Chị dâu có cách dạy dỗ!”
“Em không quan tâm đến anh ấy! Thích uống hay không, không liên quan đến em!” Duy Nhất trợn mắt nhìn Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn không e dè mà đưa tay vòng lấy eo cô, “Hưởng ứng kế hoạch của bà xã, vì sinh bé cưng chất lượng tốt, cai thuốc kiêng rượu, cai tất cả các thói quen không tốt!”
“Em nói sinh bé cưng với anh khi nào?” Trong lòng Duy Nhất có lưu lại bóng ma lúc vừa rồi nói chuyện với Dung Tư Lam, giọng nói hơi hấp tấp, vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận, sợ trong lòng Lãnh Ngạn không vui, vội vàng đổi lời nói, nhỏ giọng oán trách, “Nhiều người như vậy, còn có trẻ chưa thành niên, nói lung tung!”
Lúc đầu Lãnh Ngạn bị lời nói của cô ngơ ngẩn, bây giờ vừa nghe, tự giải thích là xấu hổ, cười cười, không hề để ý nữa.
Dung Tư Lam đoán được mấy phần, vội giảng hòa, “Nhiều món ngon như vậy, bày trên bàn không ăn rất lãng phí! Duy Nhất, chúng ta mau nếm thử tay nghề của hai người đàn ông