Ông xã thần bí không thấy mặt - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Ông xã thần bí không thấy mặt (xem 5881)

Ông xã thần bí không thấy mặt

21; Anh không quên gọi theo bóng lưng Duy Nhất.


“Không cần!” Lời vừa dứt trong nặng nề đóng lại trong nháy mắt.


Lên tắc xi, điện thoại di động của Duy Nhất vang lên, cô vừa nhận, đã nghe được giọng nói dịu dàng của Dịch Hàn, “Duy Nhất, chuyện tối nay thật xin lỗi em, để cho em khó chịu.”


Phong thái của Dịch Hàn khiến Duy Nhất bình tĩnh lại, cô cũng dùng giọng nói dịu dàng giống vậy trả lời, “Không có việc gì, không liên quan đến anh.”


“Ha ha, anh chỉ lo lắng em không vui vẻ, nghe em nói không có việc gì anh yên tâm! Doãn Tử Nhiên chỉ quan tâm em, đừng tức giận cậu ta.”


Mỗi một câu một chữ của Dịch Hàn đều tỏ vẻ anh thành thục mà biết kiềm chế, đồng thời cũng thể hiện anh quan tâm Duy Nhất. Duy Nhất âm thầm cảm thấy, đàn ông già dặn đúng là đàn ông già dặn, thành thục chững chạc hơn nhiều!


Cô cười trả lời, “Em biết rõ, em thật sự không có chuyện gì, tốt nhất anh nên an ủi bạn của anh đi!”


“Được rồi! Bye bye!” Âm cuối dịu dàng trong giọng nói của Dịch Hàn dừng bên tai, có thể lưu lại tiếng ngân cho người ta.


Duy Nhất ngáp một cái, thật sự muốn ngủ, nhìn thời gian, mới hơn chín giờ, có thể gần đây mình quá mệt mỏi. Điện thoại di động trong túi xách rung, là ai?


Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, là bác sỹ Lục – bác sỹ tư của nhà họ Lãnh.


Nhà họ Lãnh có tổng cộng hai bác sỹ tư, từ sau lần Duy Nhất sinh non, Lãnh Ngạn lưu số của hai bác sỹ die endanl eêquuyd onn trong điện thoại di động của cô, sợ lỡ như cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, có thể tìm bác sỹ trước. Chỉ có điều cô không biết, bác sỹ Lục cũng có số của cô, trễ như thế, còn tìm cô có chuyện gì?


Chẳng lẽ Lãnh Ngạn bị bệnh?


Nghĩ tới đây, đột nhiên thần kinh cô khẩn trương, vội vàng nghe, “Alo, bác sỹ Lục, xin chào, tôi là Duy Nhất.”


“Thiếu phu nhân, Lãnh tiên sinh ở bên cạnh sao?”


Thì ra bác sỹ Lục còn không biết cô đã chuyển ra ngoài. Cô không biết trả lời sao, suy đoán hàm hồ, “Cái này… Anh ấy không ở đây.”


“Vậy mời thiếu phu nhân chuyển lời cho Lãnh tiên sinh, điện thoại di động của ngài ấy tắt máy.” Bác sỹ Lục cũng không để ý Duy Nhất có đồng ý chuyển lời hay không, nghĩ chắc phải vậy đã nói, “Ngài ấy muốn tối nay tôi đưa pethidine nhưng không có. Còn nữa, thiếu phu nhân, tôi không thể không nhắc nhở cô, hiện tại Lãnh tiên sinh rất lệ thuộc vào pethidine, gần như muốn nghiện, pethidine có tác dụng phụ rất lớn, tốt nhất ngài ấy nên dừng lại.”


(*) Pethidine Hydrochloride là thuốc giảm đau trung ương tổng hợp có tính chất giống morphin, nhưng pethidin có tác dụng nhanh hơn và thời gian tác dụng ngắn hơn so với morphin. Tác dụng phụ: gây nghiện (nguồn: thuocbietduoc)


“Pethidine? Anh ấy đang dùng pethidine sao?” Duy Nhất hoàn toàn không biết chuyện này.


“Cô không biết?” Bác sỹ Lục cũng rất kinh ngạc, “Nhiều năm trước tới nay Lãnh tiên sinh vẫn có hiện tượng mất ngủ nghiêm trọng, có thói quen uống thuốc ngủ. Vốn năm nay có vẻ khá hơn một chút, nhưng gần đây tái phát, hơ ưnã kèm thêm triệu chứng lo âu nghiêm trọng, uống thuốc ngủ dường như không có hiệu quả, không biết ngài ấy tiêm pethidine từ khi nào, tôi khuyên ngài ấy, ngài ấy cũng không nghe, hôm nay tìm tôi muốn thuốc…”


“Anh ấy ở đâu?” Trong lòng Duy Nhất vừa đau vừa tức, người đàn ông này, nhất định do Thượng đế phái tới hành hạ cô! Thì ra chuyện anh nói anh uống thuốc ngủ không phải nói giỡn, cô thật sự quá không cẩn thận!


“Bên bờ biển, ngài ấy muốn tôi đưa đến căn nhà bên bờ biển…” Không đợi bác sỹ Lục nói hết, Duy Nhất đã tắt điện thoại rồi, để lái xe đổi hướng ra bờ biển.


Đứng trước căn biệt thự xinh đẹp màu trắng, dù thế nào Duy Nhất cũng không thể ngờ mình lại lần nữa tự chui đầu vào lưới, người đàn ông này, là số kiếp trong mệnh của cô, là ma quỷ cô không trốn khỏi…


Móc chìa khóa ra, lại phát hiện cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy đã mở ra, trong phòng khách hoàn toàn tăm tối, không thấy bóng dáng anh, lên tầng trên tìm phòng ngủ trước, sau đó thư phòng, sau khi tìm xong từng gian phòng, vẫn không có bóng dáng người, cuối cùng cô nghĩ ra lên vườn hoa sân thượng.


Chạy thật nhanh lên sân thượng, đẩy cửa ra, dưới ánh sao trời, anh ngồi trên chiếu, nhưng bóng lưng dưới ánh sao nhàn nhạt càng thêm vẻ cô đơn, mà bên cạnh anh một đống chai rượu đổ nghiêng ngả.


“Bây giờ mới đưa tới?” Anh cũng không quay đầu, cầm bình uống một ngụm rượu lớn, lạnh lùng nói.


Ngực Duy Nhất kìm nén đến muốn nổ tung, tức giận và đau lòng rối rắm, hận không thể đánh tỉnh anh.


Cô xông lên trước đoạt lấy rượu của anh ném mạnh lên đất, nước mắt rơi như mưa.


Chương 160: Sống lại


Lãnh Ngạn mới phát hiện là cô, kinh ngạc không thôi, “Duy Nhất? Tại sao lại là em?”


Duy Nhất nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, còn quần áo xốc xếch không chịu nổi, quả thật không thể liên hệ tới Lãnh Ngạn tinh xảo hoàn mỹ ban ngày.


“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô lệ rơi đầy mặt, gào to với Lãnh Ngạn, “Anh dứt khoát giết em đi! Anh như vậy bảo em phải làm sao?”


Lãnh Ngạn cúi đầu, chỉ nhỏ giọng nói, “Xin lỗi!”


“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Anh định nói bao nhiêu lần xin lỗi? Em không muốn nghe anh nói xin lỗi! Dáng vẻ này của anh không phải là Lãnh Ngạn trong lòng em! Anh làm em quá thất vọng!” Duy Nhất đứng trước mặt anh kêu gào, liều mạng lau nước mắt.


Lãnh Ngạn giơ tay định ôm chân cô, cánh tay dừng lại giữa không trung hồi lâu, cuối cùng để xuống.


“Nói mau! Tại sao anh lại tiêm pethidine? Người nào tiêm cho anh? Anh không biết thứ đó sẽ nghiện giống như ma túy sao?” Duy Nhất than thở khóc lóc chất vấn anh.


Lãnh Ngạn chỉ cúi gằm mặt nhìn đất, trầm mặc không nói.


“Có phải anh định làm em sốt ruột đến chết không?” Duy Nhất đứng trước anh, lay anh, “Anh nói chuyện đi! Là ai nói, cho dù xảy ra chuyện gì đều phải yêu quý bản thân, không để cho em khinh bỉ anh, Lãnh Ngạn!”


Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn cô, “Duy Nhất, anh muốn xử lý tốt chuyện này, anh thường nghĩ nên làm gì mới phải, thường nghĩ đến ngủ không yên, anh vốn mất ngủ, vẫn uống thuốc ngủ, sau lại có em, không biết vì sao ngủ rất yên ổn, lần đầu tiên em rời đi, tật xấu thao thức của anh lại tái phát, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn ngày thường, uống thuốc cũng không làm nên chuyện gì, nhắm mắt lại sẽ nghĩ rất nhiều việc, thỉnh thoảng mơ hồ giống như cơn ác mộng, anh bắt đầu suốt đêm trợn tròn mắt không ngủ, nhưng không ngủ thì càng nghĩ đến, càng nghĩ càng không ngủ được, thành ác tính tuần hoàn, hơn nữa còn thường nghĩ đến nhức đầu khó chịu, anh cảm thấy mình sắp điên rồi, anh thật sự sợ thành kẻ điên giống như Tĩnh Lam.”


“Cho nên anh tiêm pethidine?R

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Làm dâu

Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Truyện Tôi Không Phải Là Công Chúa Full

Ngày mưa tôi lại thấy chông chênh

Nghe điện thoại rung, tôi chết điếng khi thấy chồng gửi clip đầy những âm thanh ám ảnh