Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo) (xem 1575)

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

n đặc cổ họng nhưng không thấy cô bạn trả lời. Tôi loạng choạng lùi về sát tường rồi ngồi thụp xuống.
Á… Tôi hét ầm lên. Ở phía cuối giường Lưu Linh đang nằm đó, đầu tóc rũ rượi, miệng nhỏ máu và đôi mắt không nhắm nhìn sâu vào tôi. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Nhịp thở của tôi tăng nhanh dần, tim không ngừng đập loạn xạ trong lồng ngực.
Bộp… thêm một vết năm ngón tay dán vào cửa kính. Vệt nước nhoè đi khiến bàn tay trở nên dị dạng. Trong đầu tôi chỉ còn suy nghĩ phải trốn thoát, phải trốn thoát khỏi nơi này. Tôi nhìn Lưu Linh rồi run rẩy đứng dậy, mồ hôi rịn khắp người. Tôi bước ngang theo bờ tường, tay chạm vào tay vặn cửa. Cửa khẽ mở nhưng lại bị gió hút vào khiến cánh cửa đóng rầm lại một lần nữa. Tôi tự nhủ phải thật nhanh kéo cánh cửa ấy ra và chạy đi, nếu không tôi sẽ không thể nào thoát được.
Tôi đưa tay ra mở cửa. Bộp… tiếng động ở phía cửa kính khiến tôi giật mình, mái tóc đen xù cùng với bộ mặt kì dị của một người đàn ông làm tôi hét ầm lên. Nước mắt nhoà cả khuôn mặt tôi, tôi thực sự hoảng loạn. Gã kia bám vào thành cửa sổ và đang cậy tấm lưới mỏng manh để vào trong phòng. Môi gã không ngừng mấp máy, gã nói kèm theo âm thanh của tiếng gió rít ngoài kia khiến tôi như bất động. Tôi đứng như trời trồng nhìn gã đàn ông lạ mặt kia bước vào phòng, tiến dần về phía tôi, hai tay thõng thượt dần đưa lên như muốn bóp cổ tôi. Tôi hoảng hốt dùng hết sức lực mở bung cửa, tôi quay lưng tháo chạy, nhưng… rầm! Toàn thân tôi nhẹ bỗng rồi rơi xuống sàn nhà đau đớn. Tôi ngoái đầu nhìn về phía sau, bàn tay Lưu Linh đang túm gọn lấy cổ chân tôi. Cô bạn cười một tràng dài. Tiếng cười man rợ. Mắt tôi nhắm nghiền vì sợ hãi, cảm giác đau buốt khiến tôi không thể thở được. Cảm giác như có thứ gì đó đang kề sát rất gần rất gần mặt tôi. Tôi mở mắt.
– Mơ thấy gì mà ư ử ư ử như chó con thế? – Lưu Linh nhìn tôi, cười sằng sặc, tay cô bạn đang bóp chặt mũi tôi. Thấy tôi đã tỉnh, Lưu Linh mới bỏ tay ra.
Tôi đưa tay lau trán mướt mồ hôi. May mà chỉ là mơ.
– Ác mộng! Mơ thấy cái gã quái dị kia ấy.
– Thì ban ngày mày nghĩ đến nhiều, ban đêm mơ là chuyện bình thường mà. Dậy đi để tao còn về. Mẹ tao vừa gọi điện bảo về nhà mẹ tao nhờ việc gì đó.
– Ăn sáng đã!
– Thôi! Có việc gì gấp ấy. Tao đi nhé. – Lưu Linh nói rồi chạy ra ngoài như một cơn gió. Cánh cửa đóng rầm lại phũ phàng.
Tôi cũng rời khỏi giường và nhìn sang nhà đối diện, chỉ có tấm rèm kéo kín mít che kín tất cả mọi thứ bên trong. Có lẽ do tôi tự tưởng tượng mà ra thôi. Tôi cho hai lát bánh mỳ vào lò vi sóng và tự pha cho mình một tách café và quyết định rằng sau khi ăn sáng tôi sẽ tìm cách để cạy miếng gỗ trong tủ quần áo ra.
Sau bữa sáng, tôi tìm một chiếc dao dọc giấy, một đôi đũa inox và một chiếc búa nhỏ để bắt đầu công việc của mình. Tôi nhìn sang căn hộ ở toà nhà đối diện một lúc lâu rồi mới cẩn thận kéo rèm và bắt tay vào việc của mình. Tôi cẩn thận để từng chồng quần áo đã được gấp gọn gàng lên trên giường. Mảnh gỗ lại hiện ra đầy ngạo mạn. Nhưng dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải mở được nó ra bằng được bởi có thể sau phía sau mảnh gỗ ương bướng là sự thật mà tôi tìm kiếm.
Tôi lấy dao dọc giấy chọc qua khe hở, khi tôi đâm sâu chiếc dao vào có chạm vào vật gì đó nhưng chưa phải chạm đến miếng gỗ chắn lưng của tủ quần áo. Điều ấy càng khiến tôi chắc nịch rằng ở phía trong có vật gì đó quan trọng. Di chuyển lên xuống chiếc dao, những tiếng cạch cạch khi dao chạm vào hai đầu của miếng gỗ báo hiệu bên trong có sự nối liền của mảnh gỗ nhỏ với chiếc tủ quần áo này bằng thanh kim loại. Cả bốn cạnh của miếng gỗ đều có những thanh kim loại như vậy.
Tôi chợt nhớ ra là tôi bị kim châm, nghĩa là đầu kim ở phía ngoài mà cây kim không thể tự dưng có thể cắm vào miếng gỗ như vậy. Miết tay trên miễng gỗ, chỉ là cảm giác gợn gợn do mảnh gỗ không được mài nhẵn. Vị trí cây kim được cắm vào lần trước là ngay tâm của miếng gỗ nên tôi cố tìm lại vị trí ấy và dùng dao dọc giấy đâm vào nhưng chưa được một centimet thì chiếc dao của tôi bị khựng lại.
Tôi đoán là bên trong có một ổ khoá nên chạy ra bếp lấy dao gọt hoa quả, dù bé nhưng đủ cứng để khiến khoảng gỗ ở trung tâm bung ra, ổ khoá hiện ra rõ mồn một. Tôi nhìn ổ khoá rất lâu. Ổ khoá có kết cấu lạ, lỗ khoá bên trong là những miếng kim loại xếp so le dày đặc. Tôi chưa từng thấy chiếc chìa khoá nào có thể tra vào ổ khoá này, tôi cũng không có khiếu phá khoá nên cách phá hỏng miếng gỗ xung quanh ổ khoá khả quan hơn nhiều.
Ngẫm nghĩ một lúc tôi mở máy tính và vặn loa hết cỡ list nhạc ầm ỹ tôi vừa chọn. Với âm thanh ồn ã này thì chẳng ai có thể nghe được tiếng búa chan chát bổ vào tủ gỗ. Nhưng mọi việc không đơn giản như vậy. Ban đầu tôi đặt chiếc đũa kê chạm vào miếng gỗ và gõ búa, chiếc đũa cũng lún dần vào miếng gỗ nhưng được khoảng hai phút sau thì nó không di chuyển thêm chút nào. Tôi ngừng tay rút chiếc đũa ra, hoá ra ở bên trong còn một lớp kim loại che chắn, và miếng kim loại ấy không hề bị lõm vào chút nào bởi chiếc đũa.
Tôi ngồi bệt xuống đất trước tình huống oái oăm này. Mi mắt tôi tự động cụp xuống vài giây lại mở ra. Tôi cầm dao dọc giấy và dò thử lại độ dày của miếng gỗ. Cả miếng gỗ và kim loại ấy dày khoảng một centimet. Miếng kim loại tuy chỉ dày khoảng hai ba centimet nhưng là thách thức lớn với tôi. Khó mà có thể phá nó ra được.
Tôi buộc phải chuyển hướng sang bốn miếng chốt ở các góc cạnh. Kê chiếc đũa vào góc của miếng gỗ và ra sức gõ búa. Năm phút. Mười Phút. Hai mươi phút. Chỉ là tiếng kim loại chạm vào kim loại mà không có sự chuyển biến nào khác. Tay tôi đỏ bừng, nóng rần rật. Mồ hôi vã ra ướt tóc mái. Tôi ra ngoài rửa mặt, rửa tay để bớt nóng và nghĩ xem có cách nào để gỡ được miếng gỗ ra không.
Cuối cùng thì vẫn chỉ còn cách kiên trì với búa và đũa. Tôi lấy chiếc gối trên giường xuống kê đầu gối. Từ nãy giờ quỳ gối dưới sàn nhà khiến đầu gối tôi đỏ hết cả. Tôi dùng hết sức gõ mạnh nhất có thể. Gõ liền chừng năm phút mà không được. Quá bực tức, tôi dùng búa đập thẳng vào mặt trong của tủ, bỗng từ phía trên một vật kim loại rơi sượt qua đầu tôi. Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy vật ấy. Là một chiếc chìa khoá. Tôi hết nhìn lên lại nhìn xuống rồi tôi đứng hẳn lên ngăn trên của tủ quần áo, khi tôi với tay lên thì mới biết ở gần nóc tủ có một khe nhỏ và chìa khoá đã ngoan ngoãn nằm trong đó.
Chiếc chìa khoá làm bằng bạc rất đẹp. Ở thân khoá những cạnh lồi ra lõm vào như một con nhìm xù lông. Đầu khoá được chạm trổ cầu kỳ. Tôi háo hức tra khoá vào ổ. Trong tích tắc, cửa khoá mở ra và hiện ra mắt tôi không chỉ là bí mật tôi tìm kiếm. Mắt tôi hoa đi.
CHAP 7
Tôi nhẹ nhàng lấy từng chiếc hộp ra và đặt nhẹ nhàng chúng xuống nền nhà. Có tất cả ba chiếc hộp, chúng đều được chạm trổ tinh tế và có đính những viên đá sáng lấp lánh. Khi lấy những chiếc hộp ra, tôi dùng điện thoại để soi vào bên trong hốc tủ và thấy một màu vàng chói. Lấy tay miết những cạnh phía trong hốc tủ, cảm giác mát lạnh khiến tôi rùng mình. Sau rùng mình, tôi lấy dao dọc giấy miết trên mặt kim loại vài lượt, rồi vài chụ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Êh….HotBoy , Đừng Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha

Lý do người mẹ già làm mâm cơm cúng chỉ toàn rau má khiến ai cũng khóc

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Năm ngày 09/03/2017

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full

Chồng tức tốc bế đứa con mới sinh đi xét nghiệm ADN để rồi nhận về kết quả còn khủng khiếp hơn