Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo) (xem 1571)

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

ì bởi tôi không nghĩ anh sẽ hỏi vậy. Từ khi mẹ mất, tôi vẫn về nhà vào cuối tuần, có đôi lúc tôi thấy ngại ngần và e sợ nhưng chưa từng ai hỏi tôi về điều ấy, và cũng tôi cũng chưa từng nói với Tiếu Vũ rằng tôi ở một mình. Có chăng, có một lần anh theo tôi đến mộ của mẹ. Thấy tôi im lặng, Tiếu Vũ lại nói:
– Nếu khi nào thấy sợ quá mà cần người bên cạnh thì em gọi anh nhé, anh sẽ có mặt ngay tức khắc!
– Có anh còn đáng sợ hơn. – Tôi nguýt dài – Anh nấu cơm đi.
– Ừ ừ, nấu ngay đây. Em thật là ghê gớm. Mà anh nấu cơm thì em làm gì? Ngồi chơi à?
– Dọn nhà!
Sau khi lấy đủ loại dụng cụ nấu ăn cho Tiếu Vũ, tôi sắp xếp bớt những đồ chưa cần dùng vào tủ lạnh rồi đi ra phía ngoài để dọn dẹp nhà cửa. Quả thật căn nhà này không khác nhà trống là mấy, trên bàn ghế vẫn còn vết bụi mờ. Bình thường cứ cuối tuần tôi lại về nhà lau dọn nhưng hai tuần gần đây bận ôn thi và lịch thi dày đặc nên tôi đành ở lại trường, tối qua vừa về đến nhà tôi đã bới tung cả nhà lên mà quên mất việc dọn dẹp nó. Tôi cặm cụi lau từng ly từng tý, nhiều ký ức hiện về trong tôi. Chiếc bàn gỗ này là nơi tôi hay ngồi học. Hồi nhỏ tôi luôn lấy cớ không hiểu bài để chạy ra đây học bài thay vì ngồi trong phòng nhàm chán. Chiếc bàn này cũng là nơi tôi với mẹ ngồi ăn cơm, những món ăn do mẹ nấu, hương vị của tình mẫu tử luôn là hương vị ngọt ngào nhất, nhớ hương vị ấy quá. Mẹ có nhớ tôi như tôi nhớ mẹ không, mẹ có luôn ở bên tôi, hay chí ít là ngay lúc này, linh hồn mẹ có ở đây không? “Mẹ à, Tiếu Vũ đến nhà mình này, mẹ có vui không?” Tôi đang mơ màng nghĩ vẩn vơ thì một tiếng hét trong bếp khiến tôi giật mình, cầm nguyên chiếc giẻ đầy bụi bẩn tôi chạy vào bếp, Tiếu Vũ đang nhảy như giẫm phải đinh, không ngừng rên rỉ.
– Anh sao thế? Đứt tay hay bị làm sao à? – Tôi luống cuống hỏi.
– Hành, cay quá. Thái hành, cay.
– Thế mà anh cứ kêu như bò rống ấy! – Tôi bực tức đi ra ngoài tiếp tục dọn dẹp.
Nói là bực tức nhưng tôi lại nhanh chóng hạ hoả bởi Tiếu Vũ là một chàng công tử bột chính hiệu, gia đình gia thế như vậy, lại là quý tử chẳng ai để anh phải động tay động chân vào những việc ấy. Còn tôi, tôi cứ xem như mình chưa từng nghe, chưa từng biết điều gì về anh để xem anh sẽ “diễn” đến đâu. Nhếch môi cười nhạt, tôi cười cho chính trái tim dần trở nên toan tính của mình. Ba phút sau, thì trong bếp lại vang lên những tiếng hét khó chịu, tôi vẫn cầm nguyên chiếc giẻ chạy vào bếp. Tiếu Vũ thấy tôi mặc dù khó chịu, mắt nhoè nhoẹt nước nhưng vẫn lộ vẻ sợ hãi. Có vẻ như anh đang sợ tôi.
– Sao anh lớn đầu thế này mà lại sợ củ hành bé tý thế kia vậy nhỉ, để đấy em làm cho. – Giọng tôi hơi gắt lên.
– Anh có sợ đâu. Tại nó cay quá! – Tiếu Vũ nói, một tay không ngừng quệt nước mắt, tay kia mở vòi nước lấy một ít nước cho lên mắt.
– Để em làm cho.
– Không, anh làm! – Tiếu Vũ ngoan cố – Em nói làm thế nào để không bị cay nữa đi.
– Anh nhúng hành vào nước đi, thái chậm thôi, bớt cay đi đấy. – Tôi dịu giọng.
Anh vụng về cầm dao và thái tiếp. Củ hành bé tý không vừa với bàn tay anh khiến bàn tay anh trở nên cồng kềnh hơn. Cứ khi nào định đặt dao xuống, anh lại lúng túng như thể sợ cắt vào tay mình vậy, tôi muốn ở đó để xem anh sẽ tiếp tục như nào, nhưng hình như Tiếu Vũ thấy ngại khi tôi cứ chằm chằm nhìn anh như vậy. Anh nói mà không quay lại:
– Cái giẻ em đang cầm trên tay là hơi bị bẩn đấy nhé, đừng có dây vào thức ăn anh làm đấy. Em chưa dọn dẹp xong thì làm tiếp việc của mình đi. Nhà có con gái mà loạn không khác nhà của đàn ông li dị vợ ấy.
– Em là đàn ông li dị vợ đấy.
(bạn đang đọc truyện tại BigBang3G.SextGem.Com ,chúc các bạn vui vẻ)
Sau khi tôi đi ra thì không gian lại im ắng. Sau khi lau dọn nhà xong, tôi đi vào phòng kiểm tra lại một lần nữa. Tôi muốn chắc chắn rằng sẽ không lộ ra điều gì khiến Tiếu Vũ tò mò. Tôi cất bức ảnh hồi nhỏ của anh vào tủ quần áo, cả những giấy tờ của mẹ tôi. Nhưng khi tôi để những vật ấy vào đáy tủ, tay tôi bỗng nhói đau. Tôi rút vội tay ra và thấy tay mình bị chảy máu, một nốt nhỏ như là đầu kim khâu. Linh cảm trong tôi nói rằng, có một bí mật gì đó ẩn giấu ở đây. Tôi bới vội những bộ quần áo được gấp gọn gàng, ở phía dưới hiện ra những cây kim con con nằm rải rác. Nhưng thủ phạm khiến tôi chảy máu lại là một cây kim gắn ở mặt trong của tủ. Nhìn kĩ thì đấy là một miếng gỗ rời với chiếc tủ. Tôi chạy qua nhìn mặt ngang bên ngoài của chiếc tủ và thật lạ, khoảng cách từ mặt trong đến mặt ngoài của tủ còn dư mười centimet. Vậy khoảng trống ở giữa là gì?
Tôi dùng tay cậy thử miếng gỗ ở giữa ấy ra nhưng ở bên trong có vật gì đó cản lại. Tôi đang chưa biết làm cách nào để cạy miếng gỗ ấy thì tiếng động trong bếp khiến tôi giật mình.
Xoảng… xoảng… xoảng! Tiếng đồ vật rơi vỡ liên tiếp vọng ra từ bếp. Tôi phủ vội quần áo che miếng gỗ kia đi, đóng tủ quần áo rồi chạy ra ngoài.
– Sao thế Tiếu Vũ? – Tôi hỏi khi chưa chạy đến bếp. Anh không trả lời, nhưng cảnh trước mắt tôi đã thay anh nói lên tất cả.
Trong bếp đang diễn ra cuộc chiến hoang tàn giữa Tiếu Vũ và món sườn xào chua ngọt. Trên bếp ga, chiếc chảo đang nằm ngoan ngoãn không ngừng nổ lách cách và bắn lên những giọt dầu, phía dưới, lửa không phải màu xanh mà trở thành màu vàng khi la liếm những giọt dầu ở bên ngoài và ở cả miệng chảo. Thế là đủ để tôi hiểu tình hình, Tiếu Vũ chắc chắn đã cho thịt quá ướt vào chảo dầu. Nhưng hình ảnh của đối thủ của món ăn kia, tôi bị giật mình thực sự.
Tiếu Vũ không ngừng nhảy nhót theo tiếng nổ của dầu mỡ. Chiếc áo khoác ngoài được kéo kín tận cổ, che kín cả cằm. Còn trên tay Tiếu Vũ, một bên là đôi đũa đưa ra dũng mãnh, một bên là chiếc vung nồi khá lớn còn đang rỏ nước tong tong. Thấy anh như vậy tôi vừa giận vừa buồn cười, chạy vào tắt bếp. Trên tay Tiếu Vũ vẫn cầm chắc đôi đũa, anh dùng cánh tay đưa lên trán lau những giọt mồ hôi đang lăn. Có vẻ như trong cuộc chiến này, Tiếu Vũ đã trở thành kẻ bại trận, còn tôi, có lẽ là vị cứu tinh của anh ấy.
– Anh ra ngoài nghỉ đi, em làm nốt cho.
Nhìn ánh mắt có chút giận dữ của tôi, Tiếu Vũ ngoan ngoãn hạ vũ khí và đi ra ngoài. Tôi rót cho anh một cốc nước, và không quên trấn an tinh thần “cậu bé”:
– Chắc anh đói rồi. Chờ một lát, em làm xong ngay.
Dù cũng khá mệt sau khi dọn nhà, nhưng tôi không muốn chiều nay phải dọn dẹp thêm bãi chiến trường nào nữa. Tôi bắt tay vào công việc của mình, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra ngoài để xem Tiếu Vũ có động tĩnh gì lạ không. Tuyệt nhiên không, anh ngồi trên ghế, tay cầm bịch bim bim mua ban nãy và đang xem Vua Hải Tặc, miệng cười ngoác.
Khoảng ba mươi phút sau, tôi gọi Tiếu Vũ vào bếp.
– Anh lấy bát đũa đi, rồi mang nồi cơm với đĩa rau này ra ngoài hộ em. – Tôi chỉ vào đĩa rau bên cạnh – món ăn với cái tên cầu kỳ – Hà Đường Nguyệt Sắc. Món ăn có màu xanh của đỗ Hà Lan, súp lơ; màu trắng của củ sen và màu da cam của cà rốt. Tiếu Vũ thấy vậy nhìn tôi ngạc nhiên.
– Em biết làm món này à? Anh thí

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nghe điện thoại rung, tôi chết điếng khi thấy chồng gửi clip đầy những âm thanh ám ảnh

Cuộc sống vốn dĩ rất đẹp, đừng nhấn chìm bản thân trong những nỗi buồn

Cuộc đời có bao nhiêu ngày vui?

Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 3