Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo) (xem 1572)

Nước Mắt Của Nắng – Nụ Cười Của Mưa (Cát Thảo)

bà ấy – mẹ Tiếu Vũ nói nhưng tôi không hiểu sao chính tôi lại có linh cảm rằng, trong những lời nói ấy có một phần sự thật. Lại thêm một đêm mất ngủ, nước mắt không ngần ngại rơi ướt đẫm gối.
“Bác không biết mẹ cháu đã kể với cháu thế nào về câu chuyện khi trước, về mối liên hệ của bà ấy với Tiếu Vũ nhưng đôi khi cháu nên nghe sự việc từ nhiều chiều. Mẹ cháu nhận cháu về nuôi, tất nhiên với cháu bà ấy là người tốt nhất, nhưng đôi khi hành động của một người đều có mục đích và sắp đặt sẵn.
Tiếu Vũ đang theo đuổi cháu phải không? Cháu có nghĩ rằng Tiếu Vũ thật sự thích cháu không hay bởi lý do khác? Hôm cháu đến nhà bác dự tiệc mừng Tiếu Vũ, đêm hôm ấy bác và bác trai đã tranh luận một chút về việc mẹ đẻ của Tiếu Vũ, có lẽ Tiếu Vũ đã nghe được một phần nào đó câu chuyện. Bác không biết tình cảm của cháu với Tiếu Vũ đến đâu nhưng cháu nên suy nghĩ kỹ bởi có thể cháu sẽ là người chịu tổn thương sau này.
Và một điều này nữa, bác không muốn xúc phạm người đã mất hay khiến cháu phải áy náy về việc mẹ cháu đã làm, nhưng mẹ cháu là người muốn phá vỡ gia đình vốn hạnh phúc của bác nhưng khi điều đó không thể và cái thai trong bụng cũng quá lớn nên khi sinh xong Tiếu Vũ, mẹ cháu để thằng bé trước cổng nhà và bỏ đi. Và cháu, cũng đã từng không phải là người phụ nữ tử tế, mà mẹ nào thì con đấy, bác không nghĩ việc cháu và Tiếu Vũ yêu nhau là một quyết định đúng đắn. Cháu nên nghĩ kỹ, dù sao bây giờ cuộc sống của cháu chỉ có mình cháu, hạnh phúc hay đau khổ là do cháu lựa chọn thôi.”
(bigbang3g.sextgem.com)
Những lời nói ấy dày vò tôi trong từng giây của giấc ngủ, chúng vặn vẹo chút bản lĩnh con con trong tôi. Tôi muốn biết sự thật nhưng tôi cũng sợ chịu phải đau đớn, dù thực sự, giờ đây, tôi cũng chịu đựng đủ đớn đau rồi. Những cơn ác mộng dồn dập ùa về, vần vò trái tim nhỏ bé. Tôi mơ thấy cảnh một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa tuyết giá lạnh, khuôn mặt nó từ đỏ chuyển sang trắng bệch rồi tím tái. Nó khóc ngặt mà không có một ai ôm lấy nó vào lòng, dỗ dành, truyền hơi ấm. Tay tôi với ra, với ra nhưng gió bão cuốn phăng đứa bé đi, chỉ còn xót lại mảnh tã mỏng.
Sáng dậy, tôi mệt mỏi nhìn mọi thứ xung quanh. Kỳ thi đã kết thúc, bây giờ còn tôi với kỳ nghỉ đông và những việc không tên. Và tôi cần một tinh thần thoải mái để có những suy nghĩ sáng suốt nhất. Tôi lười biếng chui ra khỏi chăn và quyết định sẽ đi mua một ít đồ để nấu ăn. Nhưng khi tôi bước ra ngoài được một đoạn thì tôi gặp anh.
– Em về nhà sao không nói với anh? – Anh bước đến bên tôi, và hỏi.
– Em nghĩ là, em không phải nói với anh… – Tôi ấp úng trả lời.
– Em đừng trốn tránh anh nữa, được không?
Anh vẫn mỉm cười với tôi bằng những gì ngọt ngào nhất, chỉ có tôi là gượng gạo.
– Giờ em đi đâu thế? – Anh vẫn kiên nhẫn hỏi.
– Em đi mua ít đồ về nấu ăn. – Tôi miễn cưỡng trả lời.
– Anh đưa em đi. – Anh nói rồi kéo tôi lên xe.
Lâu rồi tôi cũng không gặp và hầu như phớt lờ anh có lẽ vì vậy mà tôi thấy anh có chút gì đó khác khác. Lời nói của người phụ nữ ấy lại vang lên bên tai tôi, nếu Tiếu Vũ tiếp cận tôi chỉ vì muốn tìm hiểu câu chuyện dở dang của ba mẹ anh ấy, hay còn bởi những nguyên do đáng sợ hơn.
– Anh thi thế nào? Ổn chứ? – Tôi hỏi.
– Ừ, cũng bình thường. Em biết lớp anh mà, các thầy cô có bao giờ gây khó khăn cho sinh viên đâu. – Anh nói, kèm theo một nụ cười tươi.
– Thi xong anh về nhà chưa? Bố mẹ anh dạo này thế nào? – Tôi hỏi một câu xã giao nhưng thực ra là để thăm dò xem thái độ của anh thế nào. Anh nở một nụ cười kém tươi trả lời tôi:
– Anh chưa, gần đây anh không muốn về nhà, đang định qua nhà bạn ở.
– Tết mà anh cũng không về à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– À có, nhưng trước tết chắc anh qua nhà bạn ở, thỉnh thoảng anh đến nhà em chơi được chứ?
Tôi không nói gì, chỉ cười. Khi đến siêu thị thì Tiếu Vũ lại như một con người khác, mắt anh ánh lên một niềm vui hiếm gặp. Dù tôi đã nói rằng tôi chỉ mua một ít đồ, lấy giỏ xách nhỏ được rồi nhưng Tiếu Vũ nằng nặc đòi đẩy xe, anh còn bắt tôi ngồi lên xe để anh đẩy nhưng tôi to như con voi còi làm sao mà dám ngồi lên, tôi lườm mãi Tiếu Vũ mới chịu để yên cho tôi được đi bằng đôi chân của mình, còn anh ấy thì vui vẻ với chiếc xe đẩy. Đi qua gian hàng nào Tiếu Vũ cũng cố nán lại một tí, cầm cái này lên, đặt cái kia xuống, trông anh ấy không khác một cậu bé tham lam chút nào.
– Lệ Dương! Mua sườn! – Tiếu Vũ reo lên thích thú. Tôi nhìn anh với vẻ mặt có dán dấu hỏi to tướng trên trán, thấy vậy anh nói tiếp:
– Anh muốn ăn sườn xào chua ngọt!
– Anh tự nấu nhé! – Tôi hơi bực mình, tự dưng anh xuất hiện khi tôi đang cố trốn anh còn anh thì cứ ngây thơ vô số tội.
– Ừ, anh nấu cho.
Nói rồi anh không thèm để ý đến tôi mà đi nói chuyện với cô bán thịt lợn. Cũng rảnh, tôi đỡ phải bị những cử chỉ của anh khiến tôi rối trí. Và tôi chọn sự đối mặt. Chỉ có đối mặt mới dễ dàng tìm được câu trả lời chính xác nhất, nhanh nhất và cũng đau đớn nhất.
Tiếu Vũ mua xong sườn thì đẩy xe về phía tôi và kéo tôi sang hàng bán rau, mặc kệ tôi đang xem mấy loại hoa quả.
– Hành, tỏi, dấm, đường… – Tiếu Vũ lẩm nhẩm trong miệng, đủ để tôi nghe thấy.
– Anh định nấu thật đấy à? – Tôi hỏi.
– Anh đùa em làm gì? Đây là lần đầu tiên anh được đi siêu thị thế này, phải kỉ niệm chứ?
Tôi thừ người ra vài giây, chẳng trách anh vui đến vậy. Rồi một suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi.
– Thế anh nấu ăn bao giờ chưa? Có vào bếp được không đấy?
– Chưa nấu bao giờ, nhưng em yên tâm đi, anh có Baidu rồi. – Anh trả lời đầy tự tin, có lẽ người nghi ngại chỉ là tôi.
Sau khi thanh toán xong tiền tôi và anh khệ nệ mang đồ ra xe. Với lượng đồ mua hôm nay chắc một tháng tôi mới ăn hết. Trên đường về tôi im lặng, còn anh thì mở những bản nhạc vui nhộn. Tôi thì còn đang mải suy nghĩ nhớ lại xem ở nhà có đồ đạc gì anh không thể nhìn thấy hay không. Nếu như anh nhìn thấy bức hình hồi nhỏ của anh thì anh sẽ nghĩ gì, hỏi gì nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi ngập ngừng nói:
- Tiếu Vũ!
– Gì em?
– Nhà em hơi bừa bộn một chút, tí anh đứng ngoài một lúc để em dọn dẹp nhà trước khi anh vào được không?
– Lộ rồi nhé! Hoá ra em là một cô gái không mấy gọn gàng. Anh thấy em không tự nhiên nên cứ nghĩ là em ghét anh không muốn cho anh vào nhà cơ, hoá ra là do bừa bộn.
Tôi cười trừ, liệu trong anh có toan tính gì hay không? Ai mà biết được!
Khi chúng tôi về đến nhà đã là mười giờ hơn. Tôi để Tiếu Vũ đứng ở ngoài chờ, còn tôi thì vào nhà kiểm tra lại một lần nữa xem có nơi nào in bóng dáng của anh hay không. Gần hai mươi phút sau tôi mới mở cửa cho Tiếu Vũ vào.
– Em dọn dẹp cũng nhanh quá nhỉ! – Tiếu Vũ đùa.
– Tại có một con cá sấu hầm hè ngoài cửa ấy mà. – Tôi đùa lại, có vẻ như làm vậy thì anh sẽ không nghi ngờ gì. Tiếu Vũ để đồ vào bếp và ngó nghiêng quanh nhà.
– Ở một mình em có sợ không?
Tôi không nói g

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Nhật ký lấy chồng

Tôi coi tình cảm vợ chồng đã chết rồi, vì mẹ vì chị tôi chấp nhận ngủ trong cái nhà kho đầy chuột bọ hôi hám

“chạy Mất Dép” Vì Bạn Gái Hotgirl… 5 Ngày Đánh Răng 1 Lần

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full

Nhìn con dâu đấm đá con con trai mình túi bụi, tôi lao vào tát con dâu chảy máu mồm nhưng sững sờ khi biết sự thật