Lương Đồng tuyệt đối không lo lắng đối phương sẽ làm gì mình, không thèm để lời uy hiếp đó vào mắt. Không nói đến thân phận thị ủy, nơi này là địa bàn của bang Thần Long, cho dù bọn họ có bản lĩnh bằn trời cũng không dám làm gì ở đây. Hắn suy nghĩ theo lối mòn của người bình thường, nhưng hắn lại không biết, vị đại gia trước mặt hắn hoàn toàn khác biệt với người bình thường!
Vì thế, một giây kế tiếp, hắn đã phải trả một cái giá thật lớn cho sự cuồn vọng của mình. Lãnh Tâm Nhiên không phải là thục nữ, đương nhiên, đây là những khi cô không muốn đóng giả thục nữ. Hơn nữa, ở trước mặt cô, không có khái niệm nam nữ khác biệt. Cho nên, sau khi chống lại ánh mắt khiêu khích của Lương Đồng, cô bắt đầu trực tiếp đưa ta sờ mó trên người đối phương.
Cô sờ khắp một lượt từ trên xuống dưới, không chút e ngại, căn bản không hề ý thức được chuyện mình đang sàm sỡ một người đàn ông. May mà mấy người Trương Khải vốn biết tính cách hung hãn của cô, nhìn thấy một màn như thế cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Lúc này, Lăng Vũ được xem là tương đối tỉnh táo, cậu đưa tay chỉ về phía người đàn ông bị đè xuống đất, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, thuốc ở trên người tên kia, là hắn ép Kỳ Nhi uống thuốc”. Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe, lập tức rút tay về, sau đó xoay người đi về phía người đàn ông kia.
Rõ rang là một thân thể nhỏ yếu, nhưng nhìn cô gái bước từng bước về phía mình, tên cận vệ của Lương Đồng lại không nhịn được mà cứng người.
Quả nhiên, một màn vừa xảy ra trên người Lương Đồng đã được lặp lại lần nữa, Lãnh Tâm Nhiên lười phải lãng phí miệng lưỡi, bước tới sờ mó khắp nơi, sau đó tìm được một cái túi được giấu trong quần áo của người đàn ông.
Nhưng mà, cô lại phải thất vọng,, những viên thuốc trong đó đều cùng một màu. Nếu cô đoán không lầm thì những thứ này đều không phải thuốc giải.
Lương Đồng đăc ý cười. Hắn vẫn tin chắc, dựa vào thân phận của mình, mấy người trước mắt này sẽ không dám thực sự làm tổn thương tới mình. Lãnh Tâm Nhiên càm túi thuốc nghiêm túc quan sát, một lúc lâu sau, khóe miệng cô cong lên, ngẩng đầu nhìn về phia Lương Đồng, trong mắt mang theo vẻ sáng tỏ: “God?”
Nụ cười trên mặt Lương Đồng cứng đờ, không dám tin nhìn cô gái thần bí: “Mày…” Sao có thể? Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất, thậm chí còn chưa tàn vào Yến Kinh, sao cô lại biết? Người này, là ai được chứ? Hiện giờ, ở trong mắt hắn, sự tồn tại của Lãnh Tâm Nhiên đã kinh khủng tựa như ma quỷ.
“Không ngờ anh lại có liên quan đến thứ này”, God, loại thích kích dục mới nhất. Người vô cùng có hứng thú với ma túy như Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức này, lúc thì nhìn túi thuốc, lúc lại nhìn vẻ mặt hốt hoảng trên mặt Lương Đồng, bình tĩnh đưa ra kết luận.
Nhìn cô gái lạnh lùng như nước, trong mắt Lương Đồng lóe ra sát ý độc ác. Người này, quá đáng sợ. Cô biết quá nhiều chuyện, giữ lại chỉ làm tăng thêm hệ số nguy hiểm cho mình – tất phải diệt trừ!
Trong lúc hắn đang chăm chú giết người bằng mắt, Lãnh Tâm Nhiên lại làm một chuyện khiến cho mọi người hận không thể thét chói tai. Cô lấy ra một viên thuốc, canh ngay lúc hắn không chú ý nhét thẳng vào miệng hắn: “Anh cũng nên nếm thử mùi vị của cái này đi”.
Lương Đồng còn chưa đoán được tâm tư của cô, Lãnh Tâm Nhiên lại xoay người đi về phía đám hộ vệ đang bị khống chế. Sau đó, chuyện xảy ra trên người Lương Đồng lại được tái diễn, ép tất cả bọn họ uống thuốc. Sau khi làm xong, cô mới vỗ vỗ tay: “Trương Khải, dẫn hai người bọn họ đi, những người khác cứ để lại. Lát nữa chắc chắn sẽ có một chuyện rất đặc sắc”.
Trương Khải không biết Lãnh Tâm Nhiên đang tính toán điều gì, nhưng bản chất của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Lăng Vũ cũng thấy mình có ở lại cũng không giúp ích được gì, nhanh chóng đỡ Lam Kỳ Nhi đã mất đi ý thức ra ngoài.
“Tiểu Vũ, sau khi ra ngoài lập tức gọi điện cho anh Thẩm, giao Kỳ Nhi cho anh ta”. Lãnh Tâm Nhiên không quên dặn dò.
“Thủ trưởng, làm sao bây giờ?”
“Chuyện này đừng nói cho người khác biết. Nhiệm vụ của các cậu đã hoàn thành, những chuyện khác không cần phải xen vào nữa.”Cuối cùng, Trần Anh chỉ khoác tay kết thúc cuộc nói chuyện.
Người nọ đi rồi, Trần Anh mới lấy di động ra gọi cho Lãnh Tâm Nhiên. Sau khi điện thoại kết nối, ông không nhịn được mà khiển trách: “Nhóc con, sao cháu lại vọng động như thế? Thân phận của Lương Đồng không tầm thường, nếu có chuyện gì xảy ra, vậy cháu…”
Bên kia điện thoại vẫn là giọng điệu nhàn nhạt trước sau như một của Lãnh Tâm Nhiên: “Cháu không sợ. Cháu chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Nếu ngay cả người bên cạnh mình mà cháu cũng không bảo vệ được, vậy cháu thật sự quá vô dụng rồi. Cháu không muốn người cháu quan tâm phải chịu uất ức.”
Câu trả lời của Lãnh Tâm Nhiên khiến Trần Anh bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi, chuyện lần này chú sẽ giúp cháu ép xuống. Nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành rất tốt, bên kia điều tra cũng sắp xong rồi, đang trong giai đoạn sửa sang lại chứng cớ. Nhiều nhất là một tuần nữa, cha người bạn kia của cháu sẽ được thả ra.”
Lãnh Tâm Nhiên nói cảm ơn. Sau khi cúp điện thoại, cô ngước nhìn Dương Lâm trước mặt, cùng với tấm thiệp mời trên bàn, mắt hơi nhíu lại.
Thái Thiên Tư, ông ta muốn cái gì?
Nếu nói ở bữa tiệc trước Lãnh Tâm Nhiên còn muốn chung sống hòa bình với Thái Thiên Tư một thời gian, thì những chuyện gần đây đã thay đổi hoàn toàn ý định của cô, đạc biệt là sau khi biết bang Thần Long có cấu kết với Lương Đồng thì càng chắc chắn với quyết định đó. Cuộc chiến giữa Tung Hoành và Thần Long đã không cách nào tránh khỏi, còn việc khai chiến lúc nào chỉ cũng là sớm hay muộn thôi.
“Ông đi điều tra xem trong đám thủ hạ của Thái Thiên Tư có ai qua lại với Lương Đồng, hoặc là, xem coi gần đây có ai liên hệ với nhà Đông Phương hay không.”
Lãnh Tâm Nhiên xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, nói với Dương Lâm
Dương Lâm gật đầu, hiện giờ ông đã bỏ việc suy đoán ý định mỗi lần hành động của Lãnh Tâm Nhiên. Ông biết, dựa vào sự thông minh của ông, muốn đoán được ý định của Lãnh Tâm Nhiên, không khác nào tự tìm đường chết. Ông biết, đối với quyết định của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ cần im lặng phục tùng là được, là nguyên nhân là gì thì không cần phải hỏi. Tuy nhiên, dù có hỏi thì đối phương cũng không giải thích.
“Tiểu thư, thiệp mời lần này cô có muốn đi không?”
Sau khi Dương Lâm nhận được thiệp mời thì cũng rất ngạc nhiên, ông không có chút thiện cảm nào với bang Thần Long cả. Ông không biết, lần này Thái Thiên Tư mời tiểu thư qua đó, rốt cuộc là có ý gì.
Lãnh Tâm Nhiên tiện tay ném thiệp mời sang bên, thoải mái tựa người vào ghế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Đi, sao lại không đi? Nếu đã mời, sao lại không đi được chứ?”
Lãnh Tâm Nhiên nhận lời mời của Thái T