Nụ Hôn Đầu Tiên - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Nụ Hôn Đầu Tiên (xem 1296)

Nụ Hôn Đầu Tiên

này em đừng tắm nắng bừa bãi, mũi em hơi tẹt, có làn da trắng tương đối đẹp hơn. Nếu mũi em cao, da đen một chút sẽ đẹp hơn”.
Nhờ chị PhácTuệ chỉ bảo, con vịt xấu xí như tôi dần dần biến thành một con thiên nga.
Nhưng tuyệt chiêu mà chị Phác Tuệ dạy cho tôi để đối phó với bọn con trai đáng ghét hình như không công hiệu lắm! Bùi Kỷ Trung vẫn là một mối lo lớn trong lòng tôi.
Hết chương 3
Chương 4: 59 lần phản kháng thất bại
Chị Phác Tuệ luôn bảo với tôi, đối với hạng người như thế thì không nên mềm lòng, thái độ lúc nào cũng phải cứng rắn.
Đừng để cậu ta thấy em là đứa con gái dễ dãi, trước khi chưa hiểu bộ mặt thật của cậu ta thì không để mình rung động bởi những lời ngon tiếng ngọt đó, cần phải biết từ chối không khoan nhượng.
Nhưng sau vài lần, tôi đành bó tay với Bùi Kỷ Trung, tôi cảm thấy cậu ta đúng là đã giở hết mọi trò, hình như cậu ta muốn chiến đấu lâu dài, huống chi bây giờ chúng tôi ngồi cùng bàn, mỗi ngày đều phải gặp bộ mặt đáng ghét ấy.
Nhưng theo tạp chí nội bộ của nhóm Hip Hop mới xuất bản sau này, tôi mới biết thật ra thủ đoạn của Bùi Kỷ Trung chính là: bám riết không tha.
Đáng tiếc lúc đó tôi ngây thơ, chẳng có kinh nghiệm chiến đấu, vì thế lần phản kháng nào tôi cũng thất bại.
Từ sau khi cậu ta phát lệnh truy bắt cấp một trên mạng, hầu như lúc nào tôi cũng như sắp lâm vào tình trạng rối loạn nội tiết tố.
Bởi vì dù tôi đi đến đâu cũng có người báo cáo hành tung của tôi cho Bùi Kỷ Trung biết.
Hễ tôi nói chuyện với chàng trai nào thì cũng sẽ bị cậu ta ghi lại rồi hành hạ tôi.
Nhưng cũng chính vì thế mà tình cảm giữa tôi với Triết Dân ngày càng nồng ấm hơn.
Để đối phó với Bùi Kỷ Trung, chúng tôi có cảm giác như đứng cùng một chiến tuyến.
Có một lần trường học tổ chức thi đấu thể thao, bọn con gái ăn mặc thật đẹp để cổ vũ.
Nhờ chị Phác Tuệ chỉ dẫn, tôi mặc váy jean ngắn màu lam và áo thun trắng.
“Gần đây Y Nghiên càng ngày càng đẹp, hôm nay mặc đồ trông rất dễ thương và xinh đẹp!” Tôi vừa mới xuất hiện, Triết Dân đã nói với tôi như thế.
Tôi nghe thấy mà lòng lâng lâng. Tâm huyết của tôi thật không uổng phí! Chị Phác Tuệ quả nhiên tinh mắt!
“Tóc xoăn, hôm nay đi đâu thế?” Không quay đầu cũng biết Bùi Kỷ Trung đến.
“Tôi đi đâu mặc kệ tôi!”.
“Hôm nay trời lạnh, cô ăn mặc như thế cho ai xem?”
Tôi vừa nghe đã nổi cáu. Tôi ghét nhất là hạng người này. “Tôi ăn mặc thế nào đâu có liên quan đến cậu.”
“Là tôi bảo bạn ấy mặc như thế, cậu muốn thế nào? Cậu không thấy đẹp sao?” Triết Dân bước tới, cố ý đặt tay lên vai tôi.
“Bỏ cái tay bẩn của cậu ra, nếu không đừng trách tôi trở mặt! Còn nữa cô ăn mặc hở hang thế này mà chạy lông nhông ngoài đường, người ta sẽ tưởng Bùi Kỷ Trung này quản giáo không nghiêm!” Cậu ta ăn nói ngang ngược không thể chịu nổi.
Tôi hơi hoài nghi: Chắc là cậu ta muốn trả thù tôi.
Từ đó về sau, mỗi khi tan học về nhà, Bùi Kỷ Trung đều phái anh em trong nhóm Hip Hop đi theo sau tôi.
Mấy hôm nay tôi nghĩ, không biết mình có cần báo cảnh sát hay không, tôi chưa bao giờ thấy ai như cậu ta cả.
Vì thế tôi chạy đến lớp 12 – 2 tìm gặp chị Phác Tuệ.
“Chị Phác Tuệ, em phải làm thế nào? Em chịu không nổi nữa rồi!” Tôi than thở với chị.
Chị Phác Tuệ vỗ vai tôi, ra vẻ đàn chị.
“Theo chị thấy, cách duy nhất là chấp nhận làm bạn gái của cậu ta, mọi chuyện chẳng phải sẽ ổn cả sao?”
“Trời ơi, chị Phác Tuệ, chị còn lòng dạ nào đùa nữa, em lo muốn chết đây!”.
“Vậy em nói xem, rốt cuộc em thích loại con trai nào, ghét loại con trai nào?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Thật ra cả bản thân em cũng không biết em thích con trai nào, chắc là vừa bảnh trai vừa cao lớn, nhưng em có thể biết rõ ràng, em ghét loại con trai gia trưởng như thế, chuyện gì cũng muốn quản người khác”.
“Thực ra với kinh nghiệm của chị, nếu có một người con trai để ý từng li từng tí đến em, điều đó cho thấy anh ta đang mến em, đúng là muốn cũng không được, nhưng nếu em không thích thì đành bó tay. Chuyện này không ai ép được.”
“Nhưng em rất nghi ngờ động cơ của Bùi Kỷ Trung, có thể đó là một cách trừng trị em, chị Phác Tuệ, em phải làm sao đây?”
Tôi kéo áo chị Phác Tuệ.
“Vậy… nếu em không thích dây dưa với cậu ta, em phải tỏ thái độ chán ghét rõ ràng. Chị biết trên đường Kim Chính có một tiệm bán đồ phòng thân, em có thể đến đấy xem, phải cho bọn chúng biết tay, xem thử sau này nhóm Hip Hop có dám theo em nữa không!”
“Được đấy, tại sao lúc trước em không nghĩ đến vậy kìa?”.
Tôi sáng mắt lên.
Tôi đứng ở cửa lớp 12 – 2, bắt đầu tưởng tượng cảnh Bùi Kỷ Trung và đồng bọn của cậu ta bị tôi trừng trị rồi co giò tháo chạy.
Ha ha! Chờ đó đi, Bùi Kỷ Trung, tôi nhất định sẽ cho cậu nếm mùi khổ sở.
Vì thế, nhân ngày nghỉ cuối tuần, tôi cùng Bảo Nhi đến tiệm đồ phòng thân, tôi mua rất nhiều loại về nhà, bởi vì đàn em của cậu ta quá nhiều, mua vài món chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Có điều tôi đã dùng hết số tiền lẻ hai tháng nay.
Nhưng nếu dùng số tiền này để đổi lại cuộc sống bình yên, phân tích từ góc độ triết học bản thể, tôi thấy rất đáng giá.
Hôm sau, sắp đến giờ tan trường, Bùi Kỷ Trung nghiêng người thì thầm vào tai tôi: “Lát nữa tan học, mau đi về nhà, một mình không nên la cà bên ngoài, nhóm Hip Hop chúng tôi sắp mở đại hội cổ đông, không ai bảo vệ cho cô được đâu!”.
Gần đây cậu ta thường như thế, cứ tự nói một mình, tôi chẳng thèm nói chuyện với cậu ta, cũng chẳng cần cậu ta đưa đón, vả lại đại hội cổ đông thì có liên quan gì đến tôi?
Triết Dân đưa tay đẩy cậu ta ra.
“Này, trước mặt tôi mà làm gì thế…”
Tôi vừa thấy hai người có vẻ như muốn đánh nhau, vì thế vội vàng can ngăn: “Thôi được, hết giờ rồi, về thôi!”.
Thế là tôi vội vàng thu dọn đồ đạc cùng Bảo Nhi về nhà trước.
Theo lệ thì có một người của nhóm Hip Hop đi theo tôi và Bảo Nhi.
Tôi và Bảo Nhi giả vờ không biết có người theo dõi, nên dọc đường cứ cười nói tíu tít, làm ra vẻ rất thoải mái.
Đột nhiên, tôi quay đầu lại, mỉm cười với anh chàng của nhóm Hip Hop.
Tôi giơ thứ trong tay cho cậu ta xem: “Có đẹp không?”
Cậu ta không ngờ tôi quay đầu, nên hơi sững người.
“Cái gì thế? Tôi không thấy rõ!”.
“Đáng tiếc cậu không có cơ hội nữa rồi!” Tôi không đợi cậu ta nhìn rọ, đã tưới thứ đó vào đầu cậu ta.
Sau đó tôi và Bảo Nhi co giò bỏ chạy.
Tôi đoán hai tháng sau, cậu ta cũng chưa rửa sạch thứ đó!
Hô, sau tan học, vẫn có người theo sau tôi, nhưng lại là một người khác.
Tên này đã rút kinh nghiệm, trên đầu đội một cái mũ thật to.
Nhưng lần này tôi đã thay đổi sách lược.
Khi chúng tôi sắp đến đường Nhân Nghĩa, tôi tiếp tục bất ngờ quay đầu lại, nhoẻn miệng cười: “Anh thấy cái này có đẹp không?”
Xem ra người đó đã nghe bài học của người anh em mình, vì vậy dù đã đội chiếc mũ thật to nhưng vẫn đưa tay che mặt.
Ha ha, vô ích thôi! Tôi nhân lúc cậu ta không để ý, tôi vạch áo khoác của cậu ta ra, nhét vật đó vào.
Chạy mau! A! Tôi vừa chạy vừa nghe tiếng cậu ta kêu rú lên.
Tuy tôi bỏ vào một con rắn giả, nhưng trông rất thật, chắc là sau này tên ấy sẽ mắc chứng sợ rắn.
Ha ha!!!
Ngày hôm sau, một tên khác đi theo tôi. Lần này hắn biết khôn

hơm, đầu đội mũ thật lớn, trên người mặc áo giáp chống đạn dày cộm.
Vì thế tôi diễn lại trò hôm trước, có đ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tôi Không Phải Là Công Chúa Full

Yêu qua mạng 7 ngày, gặp mặt được anh cho 50 triệu cô gái liền dâng hiến để rồi cuộc ân ái vừa kết thúc thì…

Hôn Ước Đáng Yêu

Anh Không Đủ Tự Tin Để Yêu Vì Tôi Đen Và Gầy

Sống chết gả con gái vào nhà giàu nhưng 1 lần bất ngờ lên thăm thì thấy con gái đang ngồi cạnh 2 con chó cùng ăn 1 tô cơm