Nếu Không Phải Là Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Nếu Không Phải Là Anh (xem 2925)

Nếu Không Phải Là Anh

ọc còn dang dở nên Nhi ở lại Việt Nam cùng người dì họ.” Cao Nguyên nhanh nhẩu trả lời hộ, vì anh biết người con gái đang đứng sau lưng anh sẽ không thể giữ vững tinh thần để nói mạch lạc những điều này.
Bà Xuân khoanh tay lại, ngồi mạnh xuống ghế. “Bắt đầu từ bây giờ, cô nghỉ học đi. Dù sao gia đình tôi cũng không cần cô phải ra ngoài kiếm tiền, tôi thừa sức nuôi thêm cô.”
“Không được…không được đâu ạ…” Gia Nhi hốt hoảng phản kháng.
“Mẹ tôi đã nói, cô có quyền phản đối à?” Ngọc Hân đặt mạng cuốn táp chí xuống bàn, hất hàm nói.
“Em im lặng đi!”
Cao Nguyên quay sang quát Ngọc Hân, cô ta ấm ức, hậm hực chạy đến bên mẹ, một điển hình của việc được nuông chiều từ nhỏ.
“Mẹ!!!!!!!!!!!”
“Được rồi, được rồi! Đi cả ngày mệt lắm phải không, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai muốn đi đâu chơi, mẹ cho tiền!”
“Woa! Con cám ơn mẹ! Chỉ có mẹ thương con nhất thôi!” Ngọc Hân hôn “chụt” lên má Lệ Xuân một cái. Trước khi đi, cô ta không quên thè lưỡi chọc tức Cao Nguyên và “hứ” Gia Nhi một tiếng. Nếu không phải có mẹ ở đây, anh đã dạy dỗ Ngọc Hân một bài học.
“Mẹ à, Nhi đang học hành dở dang, không thể bỏ ngang được.”
“Vậy con định khi nào làm đám cưới?”
“Con…chắc là…đợi Nhi học xong…” Anh ấp úng.
“Là khi nào?”
“Khoảng một năm nữa.”
Bà quắc mắt nhìn anh, có vẻ như đã không còn kìm nén được cơn giận. “Đầu óc của con đã bị nó làm mê muội rồi sao?” Bà chỉ chỉ tay vào thái dương của anh.
“Bà à, đừng nóng giận thế chứ! Thời buổi này có đám cưới hay không cũng chẳng còn quan trọng, chỉ cần hai đứa nó làm giấy tờ đăng ký kết hôn là được rồi.” Ông Cường lên tiếng khuyên can.
“Tôi biết chứ! Nhưng vì con trai ông nó đâu phải là người nghiêm túc như người ta, ỷ mình nắm chức Chủ tịch rồi thì lại chẳng thèm quan tâm đến công ty, suốt ngày đem tiền lo cho bọn đàn bà con gái. Con hiểu được nó bao nhiêu? Con có nghĩ nó vào nhà này cũng vì tiền của con không?” Bà chỉ tay thẳng vào mặt Gia Nhi.
“Thôi đủ rồi!” Cao Nguyên giận dữ, nhìn thẳng mặt mẹ mình, nói giọng nghiêm túc. “Chẳng phải suốt mấy năm qua con đã bỏ sức lo cho công ty sao? Nhưng con cũng cần có cuộc sống của riêng con chứ? Tại sao mẹ cứ nghĩ mọi người đều vì tiền của gia đình mình? Gia Nhi là vợ con, là mẹ của Nguyên Dương, con tin tưởng cô ấy. Chuyện đi học của Nhi vẫn tiếp tục, còn đám cưới có tổ chức hay không, con đã lớn rồi, con sẽ quyết định sau.”
“Bốp!”
Cảm thấy bên má đau rát, Cao Nguyên đưa tay sờ mặt. Gia Nhi thất thần nhìn anh, rồi nhìn người phụ nữ đối diện gương mặt đã nổi gân xanh.
“Mẹ…”
“Chưa chính thức cưới hỏi, tôi cấm cô gọi tôi là mẹ!”
“Lên phòng đi em!” Cao Nguyên không nói gì thêm, anh nắm tay Gia Nhi đi lên phòng.
“Ba mẹ đã quyết định về đây ở luôn. Con liệu mà tính toán mọi chuyện đi nhé!” Lệ Xuân nói với theo, ánh mắt vẫn còn hằn học. Ông Cường bên cạnh chỉ biết vỗ vai bà khuyên nhủ.
Chương 7: NỤ HÔN
“Trời hiu hiu bấp bênh cánh diều làm dâu mới dăm ba chiều, rồi đêm nay mắt lệ tuôn trào thở than số kiếp làm dâu…”
Bài hát này trước đây Gia Nhi thường được nghe dì hát. Dì kể, ngày xưa mẹ cô rất vất vả vì mẹ chồng. Khi ba mẹ cô còn ở chung với nhau, mẹ thường xuyên bị bà nội mắng nhiếc. Bà nội cô bảo hai người không môn đăng hộ đối. Ba là con trai độc nhất của gia đình, mẹ sinh ra trong gia cảnh khó khăn, lại là chị cả, họ hàng thì đông đúc, bà lo khi ba mẹ cưới nhau ba sẽ phải mang thêm gánh nặng. Thế nhưng, vì ba quyết liệt kết hôn với mẹ, đòi sống đòi chết, bà nội đành miễn cưỡng chấp nhận. Về làm dâu bao năm, mẹ không có được một ngày vui vẻ trọn vẹn, lại thêm việc sinh con gái đầu lòng, thân phận làm dâu của mẹ càng chật vật hơn.
Khoảng thời gian Gia Nhi hai tuổi, mẹ sinh em trai, cứ ngỡ mẹ sẽ được lòng bà nội thì lại là lúc bà mắc căn bệnh đãng trí nặng. Bà không còn đủ minh mẫn nhận ra người thân xung quanh, cũng chẳng còn bận tâm đến việc gì, trí óc và sức khỏe càng ngày càng suy giảm. Thế là, mẹ phải đảm nhận thêm việc chăm sóc từ chuyện ăn uống đến việc vệ sinh hằng ngày của bà. Ròng rã gần hai năm, căn bệnh trở nặng, bà qua đời.
Nhưng dường như Thượng đế đã bỏ quên sự hạnh phúc của mẹ, không lâu sau mẹ phát hiện ra ba đã có người đàn bà khác trong suốt thời gian mẹ vật vã chăm sóc bà, nuôi dạy hai đứa con thơ. Mẹ ngậm ngùi trong đau đớn đưa hai chị em Gia Nhi về quê sống cùng người em họ. Nỗi đau và tủi nhục hóa thành bệnh, mẹ bị chứng trầm uất hành hạ dai dẳng sau một thời gian dài. Đến khi Gia Nhi lên bảy, mẹ cô đã tìm đến con đường quyên sinh. Mẹ chuẩn bị sẵn lò than trong phòng, nhốt cả em trai cô, khi đó may mắn là Gia Nhi đang cùng dì bán rau ngoài chợ. Gia Tuấn may mắn thoát khỏi bàn tay tử thần nhưng cũng vì thế mà ảnh hưởng đến thần kinh, sống trong sự ngớ ngẩn.
Ký ức tuổi thơ của Gia Nhi là những chuỗi ngày bất hạnh. Nhưng hiện tại, cô không nghĩ bản thân mình lại giẫm chân vào bước đường tương tự như mẹ.
Một là im lặng “chịu đấm ăn xôi”, chấp nhận là người con dâu ngoan hiền đứng sau lưng chồng chịu sự đay nghiến của mẹ chồng; hai là chống trả quyết liệt, đứng lên tranh cãi đến cùng để giữ lấy tình yêu. Nghĩ đến đây, Gia Nhi cảm thấy thật nực cười. Mình làm sao có quyền chọn lựa. Huống gì nói đến tình yêu, tình yêu của mình đã tan vỡ vì người chồng hờ kia rồi.
Gia Nhi ngồi co ro trên chiếc giường trong phòng của Cao Nguyên, chìm trong những suy nghĩ mông lung, rồi sẽ ra sao những ngày sắp đến?
“Gia Nhi…” Cao Nguyên ngồi xuống bên cạnh, chạm nhẹ vào vai cô.
“Đừng đụng vào người tôi!” Cô hất tay anh ra, hai tay ôm lấy đầu, mắt nhắm nghiền, có giọt nước mắt khẽ rơi.
“Em không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi.
“Không…Tôi chỉ không ngờ là mẹ anh còn đáng sợ hơn cả anh.”
Anh thở dài, tựa đầu vào thành giường, mắt ngước nhìn trần nhà. “Thật ra ngày xưa mẹ anh không như thế đâu. Trong mắt anh, mẹ là người phụ nữ dịu hiền nhất trên đời. Chỉ vì thời gian sau khi ba anh qua đời, gánh thêm trách nhiệm lãnh đạo công ty, em cũng hiểu mà, một người phụ nữ nắm quyền hành cao sẽ không dễ dàng, lần lượt từng người cứ muốn lật đổ mẹ anh, tìm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn tranh giành. Khi đó, mẹ đã gặp ba sau này. Ba đã giúp đỡ mẹ vượt qua mọi khó khăn, tấn công ngược lại những âm mưu xấu xa của những cổ đông khác. Đến khi anh thật sự có năng lực, mẹ mới trao cho anh nắm giữ công ty. Anh hiểu tất cả mọi việc mẹ làm đều vì con cái, mẹ chỉ muốn những điều tốt hơn cho anh, muốn anh nên người. Dù sao mẹ cũng không ngăn cản chuyện của anh và em, chỉ là…” Anh ngập ngừng. “Chỉ là mẹ mong hai chúng ta tổ chức đám cưới để danh tiếng của anh không bị mọi người đàm tiếu…”
“Danh tiếng của anh? Vậy anh có nghĩ cho cảm giác của tôi lúc này không? Ngay từ đầu anh chỉ nói thuê tôi trong vòng hai tuần, giờ thì muốn tôi phải làm đám cưới. Không được! Không được! Tôi không ở đây nữa! Tôi phải đi, tôi phải đi!” Gia Nhi xúc động, đứng dậy bước về phía cửa phòng.
“Gia Nhi!” Cao Nguyên vội vàng chạy đến ngăn cản. “Em không thể đi. Em đã hứa sẽ giúp anh mà!”
“Tôi không thể, thật sự không thể! Tôi đã đánh mất đi người tôi yêu thương, vì cái gì chứ? Tôi sẽ tự kiếm tiền bằng cách khác, chứ không phải khổ sở ở đây!”
“Nhưng nếu em bỏ đi, anh sẽ giải thí

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con gái còn trẻ còn lắm ước mơ

Biệt Thự Hoàng Tử

Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

Facebook gái xinh Hà Nội: Quỳnh Nguyễn (Quỳnh kool)

Lấy vợ, phải lấy người như em