i cháu mãi, nóng ruột muốn chết. Cứ nghĩ là cháu xảy ra chuyện gì rồi. Hôm nay Thế Phàm mua tương, định làm mỳ lạnh cháu thích đấy.” Tôi nghe mà trong lòng ấm áp, cảm giác hưởng thụ không nói nên lời.
Lẳng lặng ngồi trở lại bên cạnh anh, để tay lên chân anh: “Đã tốt hơn chưa?” Tôi chưa từng nghe thấy giọng mình mềm dịu đến thế.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Anh cúi đầu trả lời, dường như bị lây từ tôi, giọng nói không còn lạnh nhạt như trước kia.
Hôm ấy, tôi thật may mắn đã lạc đường, có thể biết Kỷ Thế Phàm lo lắng cho tôi, đừng nói là lạc mấy bước chân trong hẻm, cho dù bãi tha ma tôi cũng dám xông vào một lần. Hơn nữa tôi vui sướng phát hiện Kỷ Thế Phàm không phải không có nhược điểm, anh sợ nước mắt của tôi.
Dĩ nhiên nước mắt của tôi không phải nói đến là đến. Nên đại đa số thời gian tôi căn bản không có cách nào với anh, cò kè mặc cả với anh căn bản không có tác dụng. Tuy nhiên rất nhanh tôi phát hiện tôi còn có vũ khí khác, đó chính là “bà nội”. Ví dụ hôm đó ăn cơm, lại là trứng gà cách thủy, tôi không nói câu nào xúc cho anh mấy thìa lớn, anh đương nhiên không muốn nhận, tôi uy hiếp “Mình sẽ nói với bà cậu chỉ ăn cơm trắng không gắp thức ăn.” Anh tức giận trừng mắt với tôi, không thể làm gì hơn là đưa bát ra. Tôi đắc ý cười, nhìn anh ăn xong thức ăn trong bát tôi còn vui sướng hơn được phần thưởng.
Dưới sự kèm cặp của anh, thành tích môn Lý của tôi ngày càng cải thiện. Đầu tiên tiêu diệt hết hiện tượng không đạt chuẩn, sau đó 70 thường như cơm bữa, rồi lại nhiều điểm 80 hơn, tiếp sau đó, vật lý không còn là môn làm giảm thành tích của tôi nữa. Giống như đột nhiên tôi khai quật được khả năng học môn này vậy, tôi không còn thấy Vật lý khó nhằn nữa. Kỷ Thế Phàm nói rất đúng, thành tích của tôi càng ngày càng tốt lên, tôi cũng càng lúc càng tự tin hơn.
Trừ thành tích, bố mẹ phát hiện ra tôi cũng thay đổi rất nhiều. Tôi chủ động xin rửa bát, giúp một tay quét dọn vệ sinh, dọn phòng mình. Trước kia phòng tôi do mẹ dọn dẹp, khi bà không rảnh sẽ đóng cửa phòng tôi lại, nói là đừng có để khách nhìn thấy ổ chó của con, nếu không người ta lại cười nhà không biết dạy con gái.
Lúc ăn cơm, thậm chí tôi còn chủ động gắp đồ ăn ngon vào bát họ, họ đúng là “được yêu mà sợ”, vô cùng phấn khởi: “Lớn thật rồi, hiểu chuyện rồi. Ôi trời, sinh con gái vẫn là tốt nhất, bát canh cần* của bố mẹ.”
*nguyên văn: áo bông nhỏ
Mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến Thế Phàm, thấy tim mình nhói đau, từ nhỏ anh chỉ có bà nội để sống nương tựa lẫn nhau, vĩnh viễn không có tình thương của bố mẹ. Quả thật từ khi ở cùng anh, tôi đã hiểu biết hơn nhiều.
Không tiêu tiền bậy bạ nữa, bởi biết kiếm tiền không dễ, không mù quáng hâm mộ thần tượng, lúc rảnh rỗi đọc sách, biết quan tâm đến người khác, thấy trời mưa tôi sẽ lo cho quán đồ ăn sáng của họ. Thật ra tôi rất muốn đi giúp một tay nhưng Thế Phàm kiên quyết không đồng ý, tôi cũng sợ dậy sớm quá bố mẹ sẽ nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn đành cầu nguyện ngày nào trời cũng ráo đẹp.
Qua một thời gian, tôi hầu như không cảm giác thấy anh đi đứng bất tiện nữa. Trong mắt tôi, anh không khác gì một người con trai lành lặn, nếu có – chỉ tốt hơn. Thông minh hiểu biết mà chịu thương chịu khó, lương thiện tốt bụng mà tự trọng tự lập, kiên cường bền bỉ, hiếu thuận với bề trên quan tâm đến người khác, trước giờ không oán trách ông Trời bất công với anh.
Ngoài ra, tôi chưa từng thấy nam sinh nào biết nấu cơm, làm việc nhà, sửa chữa đồ đạc, chuyện gì anh cũng chỉ cần nhìn một lần là biết làm. Cây nạng của anh trong mắt tôi hoàn toàn vô hình, đi cùng với anh, tôi chỉ cảm thấy rất tự hào rất kiêu ngạo, bởi vì tôi thấy anh thực sự vô cùng ưu tú. Những nam sinh mà trước kia tôi cho là rất đẹp trai rất oách, bây giờ tôi chỉ cảm thấy vô cùng thiển cận.
Cuối kỳ một lớp mười hai, tôi đã thành công chen vào top mười của lớp. Lúc thầy chủ nhiệm đọc tên tôi, tôi lập tức quay lại nhìn anh, anh cũng mỉm cười khen ngợi tôi. Mặt tôi đỏ phừng, tim nhảy nhót, không biết là vì phấn khởi hay vì điều gì… Bố mẹ tôi còn vui mừng hơn, để khen ngợi biểu hiện tốt trong khoảng thời gian này của tôi, kỳ nghỉ đông đưa tôi đi Hải Nam chơi, còn định thưởng cho tôi một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Tôi không muốn máy ảnh mà muốn tiền, sau đó bỏ vào tài khoản tiết kiệm. Con số trên tài khoản của tôi không nhỏ, tiền mừng tuổi tôi tiết kiệm từ bé đến lớn đều cho vào đó, bố mẹ tôi không đụng đến, có đụng cũng là gửi thêm vào. Nhưng nhìn mấy chữ số này, tôi chỉ nghĩ có để làm gì đâu. Kỷ Thế Phàm chắc sẽ không muốn tôi giúp, con người này coi lòng tự trọng hơn mạng, ngay cả cơ hội mời anh ăn một que kem tôi cũng không có.
Chương 4: Ôn thi cho kỳ thi tốt nghiệp
Tôi mang theo tâm trạng háo hức mong chờ bước vào kỳ hai năm lớp mười hai. Nhưng tôi không thể nào ngờ ngày đầu tiên trên đường về sau khi tan học, anh đã hắt cho tôi chậu nước lạnh buốt từ đầu đến chân.
“Thành tích của cậu bây giờ đã rất tốt rồi, hơn nữa càng ngày càng tiến bộ.”
Tôi sửng sốt không biết anh có ý gì.
Anh do dự một chút, nói tiếp: “Tôi cảm thấy cậu không cần người dạy kèm nữa, cậu thông minh như thế, chỉ cần cố gắng thì thi đại học không vấn đề gì.
Mà dạo này tôi cũng bận nhiều việc, quả thật không rảnh.”
Tôi khóc không ra nước mắt. Đúng thế, người ta cũng lớp mười hai, cũng muốn thi đại học, làm sao tôi muốn người ta hi sinh thời gian của mình giúp tôi?
Dọc đường tôi không nói nửa lời. Có lẽ anh cũng không quen thấy tôi im lặng, muốn nói điều gì nhưng lại không cất thành lời.
Nửa học kỳ cuối cùng là giai đoạn tăng tốc, ai cũng vội vã như được lên dây cót, thời gian dường như cũng trôi nhanh hơn với những đề thi thử. Trong khi giúp thầy chủ nhiệm tổng hợp phiếu ghi nguyện vọng của lớp, tôi kinh ngạc phát hiện– không có Kỷ Thế Phàm.
“Kỷ Thế Phàm không nộp, trò ấy không định thi đại học.”
“Tại sao ạ?” Miệng tôi há thành hình chữ O.
“Thầy đã gặp cậu ta, quả thật rất khó khăn. Có học bổng đi chăng nữa, học đại học vẫn là gánh nặng lớn. Ai sẽ chiếu cố cho bà cậu ta? Ai, chân cậu ta còn bị tật, rất nhiều chuyên ngành không đồng ý nhận đâu, cho dù tốt nghiệp đại học xin việc cũng là vấn đề lớn.” Thầy chủ nhiệm lắc đầu thở dài.
Tôi không sao hiểu được, người có thành tích xuất sắc như thế sao có thể không vào được đại học. Người như anh không vào thì người như thế nào mới đáng vào kia chứ? Anh không định thi đại học sao không nói lời nào? Anh không vào đại học thì chuẩn bị làm gì? Tôi không hiểu, không thể hiểu nổi. Sau giây phút không thể hiểu nổi ấy, tôi bắt đầu tức giận, nhưng không biết nên giận ai? Mình, Kỷ Thế Phàm, thầy chủ nhiệm hay là… ông trời? Ngày nào tôi cũng giận dữ, tan học hết sức tránh chạm mặt anh, trong lớp nhất định không quay đầu lại, không hỏi bất cứ câu nào, không nói với anh một câu. Tôi cũng không biết mình đang giận dỗi ai, anh không vào đại học thì có lỗi gì với tôi chứ?
Cuối cùng có một hôm tôi thấy anh đứng đầu ngõ đợi tôi, không biết đã bao lâu. Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy
Lẳng lặng ngồi trở lại bên cạnh anh, để tay lên chân anh: “Đã tốt hơn chưa?” Tôi chưa từng nghe thấy giọng mình mềm dịu đến thế.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Anh cúi đầu trả lời, dường như bị lây từ tôi, giọng nói không còn lạnh nhạt như trước kia.
Hôm ấy, tôi thật may mắn đã lạc đường, có thể biết Kỷ Thế Phàm lo lắng cho tôi, đừng nói là lạc mấy bước chân trong hẻm, cho dù bãi tha ma tôi cũng dám xông vào một lần. Hơn nữa tôi vui sướng phát hiện Kỷ Thế Phàm không phải không có nhược điểm, anh sợ nước mắt của tôi.
Dĩ nhiên nước mắt của tôi không phải nói đến là đến. Nên đại đa số thời gian tôi căn bản không có cách nào với anh, cò kè mặc cả với anh căn bản không có tác dụng. Tuy nhiên rất nhanh tôi phát hiện tôi còn có vũ khí khác, đó chính là “bà nội”. Ví dụ hôm đó ăn cơm, lại là trứng gà cách thủy, tôi không nói câu nào xúc cho anh mấy thìa lớn, anh đương nhiên không muốn nhận, tôi uy hiếp “Mình sẽ nói với bà cậu chỉ ăn cơm trắng không gắp thức ăn.” Anh tức giận trừng mắt với tôi, không thể làm gì hơn là đưa bát ra. Tôi đắc ý cười, nhìn anh ăn xong thức ăn trong bát tôi còn vui sướng hơn được phần thưởng.
Dưới sự kèm cặp của anh, thành tích môn Lý của tôi ngày càng cải thiện. Đầu tiên tiêu diệt hết hiện tượng không đạt chuẩn, sau đó 70 thường như cơm bữa, rồi lại nhiều điểm 80 hơn, tiếp sau đó, vật lý không còn là môn làm giảm thành tích của tôi nữa. Giống như đột nhiên tôi khai quật được khả năng học môn này vậy, tôi không còn thấy Vật lý khó nhằn nữa. Kỷ Thế Phàm nói rất đúng, thành tích của tôi càng ngày càng tốt lên, tôi cũng càng lúc càng tự tin hơn.
Trừ thành tích, bố mẹ phát hiện ra tôi cũng thay đổi rất nhiều. Tôi chủ động xin rửa bát, giúp một tay quét dọn vệ sinh, dọn phòng mình. Trước kia phòng tôi do mẹ dọn dẹp, khi bà không rảnh sẽ đóng cửa phòng tôi lại, nói là đừng có để khách nhìn thấy ổ chó của con, nếu không người ta lại cười nhà không biết dạy con gái.
Lúc ăn cơm, thậm chí tôi còn chủ động gắp đồ ăn ngon vào bát họ, họ đúng là “được yêu mà sợ”, vô cùng phấn khởi: “Lớn thật rồi, hiểu chuyện rồi. Ôi trời, sinh con gái vẫn là tốt nhất, bát canh cần* của bố mẹ.”
*nguyên văn: áo bông nhỏ
Mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến Thế Phàm, thấy tim mình nhói đau, từ nhỏ anh chỉ có bà nội để sống nương tựa lẫn nhau, vĩnh viễn không có tình thương của bố mẹ. Quả thật từ khi ở cùng anh, tôi đã hiểu biết hơn nhiều.
Không tiêu tiền bậy bạ nữa, bởi biết kiếm tiền không dễ, không mù quáng hâm mộ thần tượng, lúc rảnh rỗi đọc sách, biết quan tâm đến người khác, thấy trời mưa tôi sẽ lo cho quán đồ ăn sáng của họ. Thật ra tôi rất muốn đi giúp một tay nhưng Thế Phàm kiên quyết không đồng ý, tôi cũng sợ dậy sớm quá bố mẹ sẽ nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn đành cầu nguyện ngày nào trời cũng ráo đẹp.
Qua một thời gian, tôi hầu như không cảm giác thấy anh đi đứng bất tiện nữa. Trong mắt tôi, anh không khác gì một người con trai lành lặn, nếu có – chỉ tốt hơn. Thông minh hiểu biết mà chịu thương chịu khó, lương thiện tốt bụng mà tự trọng tự lập, kiên cường bền bỉ, hiếu thuận với bề trên quan tâm đến người khác, trước giờ không oán trách ông Trời bất công với anh.
Ngoài ra, tôi chưa từng thấy nam sinh nào biết nấu cơm, làm việc nhà, sửa chữa đồ đạc, chuyện gì anh cũng chỉ cần nhìn một lần là biết làm. Cây nạng của anh trong mắt tôi hoàn toàn vô hình, đi cùng với anh, tôi chỉ cảm thấy rất tự hào rất kiêu ngạo, bởi vì tôi thấy anh thực sự vô cùng ưu tú. Những nam sinh mà trước kia tôi cho là rất đẹp trai rất oách, bây giờ tôi chỉ cảm thấy vô cùng thiển cận.
Cuối kỳ một lớp mười hai, tôi đã thành công chen vào top mười của lớp. Lúc thầy chủ nhiệm đọc tên tôi, tôi lập tức quay lại nhìn anh, anh cũng mỉm cười khen ngợi tôi. Mặt tôi đỏ phừng, tim nhảy nhót, không biết là vì phấn khởi hay vì điều gì… Bố mẹ tôi còn vui mừng hơn, để khen ngợi biểu hiện tốt trong khoảng thời gian này của tôi, kỳ nghỉ đông đưa tôi đi Hải Nam chơi, còn định thưởng cho tôi một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Tôi không muốn máy ảnh mà muốn tiền, sau đó bỏ vào tài khoản tiết kiệm. Con số trên tài khoản của tôi không nhỏ, tiền mừng tuổi tôi tiết kiệm từ bé đến lớn đều cho vào đó, bố mẹ tôi không đụng đến, có đụng cũng là gửi thêm vào. Nhưng nhìn mấy chữ số này, tôi chỉ nghĩ có để làm gì đâu. Kỷ Thế Phàm chắc sẽ không muốn tôi giúp, con người này coi lòng tự trọng hơn mạng, ngay cả cơ hội mời anh ăn một que kem tôi cũng không có.
Chương 4: Ôn thi cho kỳ thi tốt nghiệp
Tôi mang theo tâm trạng háo hức mong chờ bước vào kỳ hai năm lớp mười hai. Nhưng tôi không thể nào ngờ ngày đầu tiên trên đường về sau khi tan học, anh đã hắt cho tôi chậu nước lạnh buốt từ đầu đến chân.
“Thành tích của cậu bây giờ đã rất tốt rồi, hơn nữa càng ngày càng tiến bộ.”
Tôi sửng sốt không biết anh có ý gì.
Anh do dự một chút, nói tiếp: “Tôi cảm thấy cậu không cần người dạy kèm nữa, cậu thông minh như thế, chỉ cần cố gắng thì thi đại học không vấn đề gì.
Mà dạo này tôi cũng bận nhiều việc, quả thật không rảnh.”
Tôi khóc không ra nước mắt. Đúng thế, người ta cũng lớp mười hai, cũng muốn thi đại học, làm sao tôi muốn người ta hi sinh thời gian của mình giúp tôi?
Dọc đường tôi không nói nửa lời. Có lẽ anh cũng không quen thấy tôi im lặng, muốn nói điều gì nhưng lại không cất thành lời.
Nửa học kỳ cuối cùng là giai đoạn tăng tốc, ai cũng vội vã như được lên dây cót, thời gian dường như cũng trôi nhanh hơn với những đề thi thử. Trong khi giúp thầy chủ nhiệm tổng hợp phiếu ghi nguyện vọng của lớp, tôi kinh ngạc phát hiện– không có Kỷ Thế Phàm.
“Kỷ Thế Phàm không nộp, trò ấy không định thi đại học.”
“Tại sao ạ?” Miệng tôi há thành hình chữ O.
“Thầy đã gặp cậu ta, quả thật rất khó khăn. Có học bổng đi chăng nữa, học đại học vẫn là gánh nặng lớn. Ai sẽ chiếu cố cho bà cậu ta? Ai, chân cậu ta còn bị tật, rất nhiều chuyên ngành không đồng ý nhận đâu, cho dù tốt nghiệp đại học xin việc cũng là vấn đề lớn.” Thầy chủ nhiệm lắc đầu thở dài.
Tôi không sao hiểu được, người có thành tích xuất sắc như thế sao có thể không vào được đại học. Người như anh không vào thì người như thế nào mới đáng vào kia chứ? Anh không định thi đại học sao không nói lời nào? Anh không vào đại học thì chuẩn bị làm gì? Tôi không hiểu, không thể hiểu nổi. Sau giây phút không thể hiểu nổi ấy, tôi bắt đầu tức giận, nhưng không biết nên giận ai? Mình, Kỷ Thế Phàm, thầy chủ nhiệm hay là… ông trời? Ngày nào tôi cũng giận dữ, tan học hết sức tránh chạm mặt anh, trong lớp nhất định không quay đầu lại, không hỏi bất cứ câu nào, không nói với anh một câu. Tôi cũng không biết mình đang giận dỗi ai, anh không vào đại học thì có lỗi gì với tôi chứ?
Cuối cùng có một hôm tôi thấy anh đứng đầu ngõ đợi tôi, không biết đã bao lâu. Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy