Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Một đời một kiếp (xem 2480)

Một đời một kiếp

g không chán ghét lá bạc hà thì rất kinh ngạc.


“Vợ tôi thích ăn bạc hà.” Trình Mục Dương đơn giản trả lời.


Ả Rập Saudi là quốc gia rất coi trọng gia đình. Nghe Trình Mục Dương nói như vậy thì thấy thú vị, không ngừng hỏi đủ loại vấn đề. Chủ yếu là muốn biết trên thế giới có nơi nào lại thích là bạc hà như vậy.


Giọng Trình Mục Dương rất bình tĩnh: “Vân Nam Trung Quốc, xã Thụy Lệ, thị trấn Uyển Đinh.”


Người dẫn đường lập tức lấy laptop ra, muốn google tìm nơi này.


Ninh Hạo ho khan, đổ vào miệng một hỗn hợp nước kì quái, nước trái cây trộn với nước bạc hà: “Hướng dẫn viên a, thứ này uống thật ngon, có phải là đặc sản Ả Rập Saudi không? Chỉ có ở Trung Đông mới có sao?”


Lời nói này đánh bay đề tài lúc nãy.


Bọn họ ở tại một khách sạn gần sa mạc. Vì bão cát nên bốn phía đồi núi đều có hình thù kì quái, ban đêm cũng có âm thanh thê lương.


Trình Mục Dương nghe tiếng gió, dưới ánh trăng, đồi núi này như một bức tượng Phật, lặng yên không tiếng động, khiến người ta thấy thanh thản. Ở nơi của tín đồ Hồi giáo lại nghĩ đến rượu, hắn thật có chút thất lễ. Nhưng hắn cần rượu, cần rất nhiều. Nhiều khi hắn muốn bản thân không còn tỉnh táo nữa.


Hắn không ngừng tự nói với mình, Nam Bắc còn sống.


Bắt đầu từ hai năm trước, hắn vẫn luôn theo dõi Nam Hoài. Hai năm, người đàn ông kia đến rất nhiều nơi, duy nhất chỉ không đến Bỉ, điều này làm hắn phải suy nghĩ. Dù Nam Hoài có ngụy trang giỏi thế nào đi nữa thì hắn biết Nam Bắc vẫn chưa chết. Bởi vì, người điên kia cũng rất giống hắn, đều coi trọng Nam Bắc.


Nếu cô thật sự đã chết, Đông Nam Á nhất định không bình yên thế này.


Trình Mục Dương đi vào phòng tắm, mở nước, vọt vào tắm nước lạnh.


Tháng 11, Ả Rập Saudi đã tiến vào mùa đông.


Ban ngày, từ sân bay đi ra còn chảy mồ hôi, bây giờ, nhiệt độ là xuống chỉ còn 10 độ. Tuy rằng nhiệt độ trong phòng luôn ấm áp nhưng dù sao cũng là mùa đông, nước tưới vào người sẽ rất lạnh.


Khi hắn đang lau khô tóc thì nghe tiếng đập cửa.


Mở cửa ra, Ninh Hạo đang cầm máy tính quơ quơ.


“Ông chủ, Tiểu Phong đã tìm được thứ anh muốn ở Bỉ rồi.”


Trình Mục Dương trong chớp mắt liền phản ứng lấy máy tính. Dưới ngọn đèn đêm rõ ràng là một bức ảnh, có một cô gái cùng một bé gái. Nơi này hắn rất quen thuộc, là City Hall Plaza cách Brussels 80km về phía Đông Nam, nhà hàng Trung Quốc quen thuộc kia.


Không phải bức ảnh nào cũng chụp rõ được khuôn mặt.


Toàn bộ nhà hàng chỉ có cô mang theo cục cưng, từng động tác đều nhìn ra được cô rất cẩn thận. Từ việc chọn món đến đút ăn, sau đó lau miệng, cô còn ngẫu nhiên nắm nhẹ quần áo hôn lên trán cục cưng.


Hắn chưa từng thấy qua một Nam Bắc dịu dàng như vậy.


Ngay cả khi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, hắn vẫn biết đó là cô.


Tay Trình Mục Dương lau chưa khô nên có chút trơn, hơi khó cầm máy tính.


Hắn phải dựa vào cửa toilet, không ngừng xem hơn bốn mươi tấm ảnh.


Xem đi xem lại, rất nhiều lần.


Hắn không nghĩ tới cô có cục cưng.


Trình Mục Dương nhẹ nhàng phun ra một hơi.


Vừa nãy khẩn trương nên ngực có hơi đau.


Hắn vươn tay nắm chặt lấy bả vai Ninh Hạo, khó khăn nói: “Tôi làm ba ba.”


Ninh Hạo cũng cười rất vui sướng, còn nói giỡn: “Ông chủ, làm sao biết đây là con gái ông?”


Trình Mục Dương bỗng nhiên ôm lấy cổ Ninh Hạo làm bộ như muốn chặt đứt.


“Tuyệt đối đúng.” Ninh Hạo không giỏi công phu, chủ yếu chỉ dựa vào mấy ngón tay cùng đầu óc nên cũng không dám chọc giận Trình Mục Dương: “Nhưng mà Tiểu Phong nói hắn đã để mất dấu họ.”


“Ba ngày.” Trình Mục Dương vươn ba ngón tay, “Nói với Tiểu Phong, trong ba ngày phải tìm cho được vợ cùng với con gái của tôi.”


—Hết chương 37—


Chương 38: Gặp Lại Bên “Tượng Phật” (2)


Bỉ.


Nam Bắc tay cầm cái xẻng chăm sóc hoa trong chậu. Cô đội cái mũ rất to, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, bé gái ngồi bên cạnh cũng đội mũ giống cô như đúc, ngồi xổm xem động tác của cô.


Nhiệt độ trong nhà trồng hoa rất ổn định.


Vì đang là mùa đông nên rất khi có được mặt trời.


“Ba ba đâu?”


“Ba ba ở Trung Quốc.” Nam Bắc nhẹ nhàng nói.


“Ba ba ở Trung Quốc làm cái gì?”


Giọng của cục cưng vừa nhẹ vừa thanh hỏi lại.


Cô cười: “Công tác a.”


“Ba ba vì sao phải công tác?”


“Mua sữa bột cho con ăn a.” Nam Bắc tươi cười tháo bao tay xuống sờ sờ mặt cục cưng.


Cô nhìn ánh mắt cục cưng, màu đen giống hắn, nhưng lông mi rất dài, chớp mắt một cái cô nhớ quá khứ. Trong giấc mơ ở Philppines, thiếu niên Trình Mục Dương cũng im lặng thế này.


“Mẹ.” Cục cưng bỗng nhiên học Nam Bắc, vươn tay nhỏ bé, sờ sờ mặt của cô.


“Sao?” Nam Bắc cũng che mặt mình, đem tay cô phủ lên tay bé.


“Cục cưng ăn không nhiều lắm.” Bé nhỏ giọng nói, “Mẹ kêu ba ba không cần đi công tác.”


Nam Bắc nghe được không biết nên khóc hay cười, chỉ biết gật đầu đáp ứng.


Nam Hoài không thường xuyên đến đây, hắn chỉ ở đây khoảng nửa tháng khi cục cưng vừa mới biết nói. Bình thường, con gái thường rất thích dựa vào cha, cho nên cục cưng rất thích hắn. Thậm chí, sau khi nói được từ ba ba thì chuyện đầu tiên bé làm mỗi ngày chính là đến phòng kêu Nam Hoài rời giường, hơn nữa phải tự tay bé xếp dép lê dưới giường chờ Nam Hoài xuống giường mang vào.


Kỳ thật, anh trai chỉ có một ngày ngủ dậy trễ do mệt mỏi.


Hơn mười ngày còn lại hắn đều ngoan ngoãn nằm trên giường giả bộ ngủ, chờ cục cưng xuất hiện.


Có lẽ lúc cục cưng còn nhỏ, cô cần phải giải thích với bé, ba ba này không phải là “ba ba” thật sự. Nhưng mà thấy dáng vẻ hiện tại của cục cưng cô nghĩ có thể không cần nói đến việc này. Để cục cưng có ba ba, có mẹ, mỗi ngày bé đều hỏi vấn đề kì quái, thật sự là việc hạnh phúc nhất.


Buổi tối khi Nam Hoài gọi điện đến, cô cùng hắn nói chuyện này.


Giọng Nam Hoài vẫn dịu dàng, hắn nói hắn sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện, tết âm lịch sẽ đến. Hai người trao đổi về tình hình cục cưng gần đây, nói đến hơn nửa giờ. Nam Hoài đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua em mang theo cục cưng đến Brussels sao?”


Cô chỉ muốn trộm ra ngoài một chút, nhưng vẫn biết không thể giấu diếm được Nam Hoài.


Vì vậy thản nhiên thừa nhận: “Em bỗng muốn ăn đồ ăn ở đó.”


Nam Hoài trầm mặc một lát, cười rộ lên: “Có chút phiền toái nhỏ, ngày mai anh sẽ đổi chỗ ở cho hai người, được không?”


Cô dạ: “Được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”


Trước kia khi đi học, Nam Bắc ở tại khu nói tiếng Pháp, nhưng khu ở hiện nay của cô, đa số người dân lại nói tiếng Hà Lan. Nhiều khi mang cục cưng ra ngoài phải cần một người phiên dịch. Chỉ có một ít thời gian riêng tư, cô mới dẫn theo cục cưng đến những nơi cô từng đi qua với Trình Mục Dương.


Sau khi chuyển nhà không lâu đã đến tết âm lịch.


Nam Hoài không đến đúng giờ, người đến lại là khách ngoài ý muốn. Thẩm Gia Minh.


Cực cưng tuy rằng lễ phép nhưng có địch ý rất rõ ràng với Thẩm Gia Minh. Bé luôn dựa vào người Nam B

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Bị nhà chồng coi như osin vợ tức giận bỏ đi, chồng vẫn còn lên mặt dọa đuổi luôn nào ngờ bị vợ đáp trả tơi bời

Mẹ chồng lôi cả họ đi bắt con dâu ngoại tình

Facebook gái xinh Bắc Giang: Nguyễn Khánh Linh (Linh Thỏ)

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 03/04 – 09/04/2017