“Không có ai, có người canh ở bên ngoài.” Trình Mục Dương nhẹ giọng lừa gạt cô, “Bắc Bắc, mở to mắt.”
Là ánh nắng, không phải ánh đèn.
Cho nên thật là có độ ấm, độ ấm nóng rực.
Cô híp mắt, mơ hồ nhìn mắt hắn, đôi mắt nâu kia tràn đầy tình dục, xinh đẹp đến không thực. Cô đến bây giờ chưa từng nói cho hắn biết, lần đầu tiên nhìn ánh mắt hắn, cô cảm thấy hắn chính là một chàng trai đơn thuần.
Lạnh lùng, lại thiện lương.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống dính vào làn da hai người.
Trình Mục Dương đưa lưng về phía ánh mặt trời, đem hai tay của cô đặt trên vai hắn, nâng chân cô lên, chậm rãi tiến vào, môi lại ngăn chặn mọi rên rỉ của cô.
“Ôm chặt anh.” Hắn thấp giọng cầu cô, “Bắc Bắc, ôm chặt anh.”
Một khoảng thời gian, hắn ôm chặt cô, im lặng chờ đợi cô thích ứng hắn.
Thân thể hắn, bao vây mọi tư duy của cô. Nam Bắc giãy dụa không được, chỉ có thể chậm rãi quen với sự có mặt của hắn trong cơ thể cô.
Thích ứng với động tác xé rách của hắn, một lần lại một lần thân thể bị xỏ xuyên. Đau đớn lan tràn trong huyết mạch, cồn sáu mươi độ lại khiến cô không có sức lực giãy dụa, thân thể bởi vì hắn không ngừng chiếm giữ mà trở nên mềm mại.
Toàn bộ quá trình, Trình Mục Dương đều im lặng nhìn Nam Bắc, tay chưa bao giờ rời khỏi thân thể cô. Mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Hai người từ hành lang đến trên giường, hạ thân vẫn gắt gao kết hợp, thắt lưng cô gấp khúc thừa nhận sự chiếm hữu cùng với ra vào của hắn.
“Anh rất nhớ em.”
Hắn nặng nề mà thở hổn hển. Cuối cùng, dùng môi hôn lên ánh mắt nhắm chặt của cô, “Vẫn luôn nhớ em.”
Ánh mặt trời chói chang đốt cháy cô. Hai người nằm trên giường hỗn loạn, đồng thời đạt đến cao triều.
Cô thật sự là bị rượu của hắn làm say khướt.
Cuối cùng, trong cảm giác mông lung thấy hắn mang cô vào phòng tắm, dưới vào hoa sen giúp cô tẩy rửa. Ngón tay thon dài cẩn thận tỉ mỉ lau chùi toàn thân.
“Khát nước…” Nam Bắc cọ cọ thân thể hắn.
Tay Trình Mục Dương đang nâng thắt lưng cô, bởi vì động tác này của cô mà thân thể hắn lại có phản ứng.
“Khát…”
“Muốn uống nước?”
“Vâng.”
“Tắm xong rồi uống, được không?”
“Khát.”
Uống rượu nồng độ quá cao khiến cô khát nước nghiêm trọng.
Hơn nữa lại đang đứng dưới dòng nước, nghe tiếng nước chảy, khát càng khát hơn.
Cô chưa bao giờ biết, ở trạng thái này làm nũng, đối với Trình Mục Dương có bao nhiêu dụ hoặc. Hắn đem cô đặt trong bồn tắm lớn, nửa thân quỳ dươi đất hé miệng ngậm ngực cô.
“Trình Mục Dương, khát.” Nam Bắc vỗ vỗ lưng của hắn, bởi vì hắn chợt dùng sức mà run rẩy, “Em muốn uống nước…Uống nước trước, uống nước xong….Lại làm…”
Cô thật sự đã khát muốn chết.
Tóc dài phân tán trước ngực, tay hắn quấn quanh thắt lưng Nam Bắc, không để ý đến kháng nghị, tách hai chân cô ra lại đem chính mình đẩy vào.
Nam Bắc cúi đầu rên rỉ, cả miệng khô khốc, trong lòng lại bị hắn châm lửa.
Không gian nhỏ hẹp như vậy, cô bị hắn dồn vào một góc của bồn tắm, không ngừng thở hổn hển. Cuối cùng nhịn không được nghiêng đầu dùng lưỡi hứng lấy nước từ vòi sen.
“Ngoan, Bắc Bắc, ngoan.” Trình Mục Dương không ngừng ra vào, âm thanh khàn khàn dụ dỗ, “Không được uống.”
Hắn dùng tay xoay mặt cô lại, dùng môi mình nhẹ nhàng chạm vào môi cô, thân thể vẫn không ngừng lại.
Đợi đến khi hắn tắm rửa xong mang cô đến giường, Nam Bắc đã say khướt ngủ trong lòng hắn. Trong mơ hồ, Trình Mục Dương đã cho cô uống ba ly nước đá. Nhưng lúc tỉnh lại, miệng lưỡi vẫn khô như trước.
Trong phòng không có ai.
Đã là hoàng hôn. Cô ghé mặt vào vải bông mềm mại của ga giường, nhìn về chân trời xa xa trên mặt biển. Trong mũi tràn ngập hương vị của hai người, dù đã qua ba, bốn giờ nhưng nó vẫn nồng đậm như cũ.
Từ lúc sinh ra, cô đã biết có một số chuyện là không thể thay đổi.
Sinh ra trong một gia tộc đặc biệt như Nam gia, cô biết, đen là đen, vĩnh viễn không thể xóa thành màu trắng, đã bước vào thế giới này, cái tên của cô sẽ khiến mọi người e ngại. Vì thế, chỉ một cái nhíu mi của mình, chỉ một câu ngắn ngủi, sẽ liên lụy đến thù hận mấy đời, dây dưa vĩnh viễn.
Có lẽ trước mặt cô đơn giản chỉ là một ly nước.
Mà nguồn gốc của nó có thể là máu của ai đó.
Thời khắc gặp Trình Mục Dương, tuyệt đối sẽ nghĩ hắn là một chàng trai ôn nhu đơn thuần. Cô đã từng nghĩ, hắn chỉ phù hợp thuộc về nước Bỉ, quốc gia nhiều mưa kia, thuộc về phòng thí nghiệm, hay thuộc về các hạng mục nghiên cứu khoa học. Chưa bao giờ cô nghĩ đến, hắn thuộc về thế giới hắc đạo này.
Trên biển, mặt trời đã lặn, trời tối đen, đã gần tám giờ.
Đêm nay là ván bài thứ hai. Ban ngày chỉ ăn qua một chút đồ ăn, hắn bây giờ chắc đã ngồi trên chiếu bạc. Đối mặt với ai đây? Con trai lớn của Thẩm gia, hay người nào của Chu gia?
Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương.
Là ánh mắt trời chậm rãi lặn xuống, trong đầu cô vẫn mờ mịt, lặng lẽ ngồi xuống.
Màn đêm buông xuống, ván bài bắt đầu, có lẽ cô nên đi xem một chút. Dáng vẻ ngồi trên chiếu bạc của Trình Mục Dương.
—Hết chương 15—
Chương 16: Ván Bài Thắng Thua (1)
Ván bài tối nay được tổ chức bên trong rạp hát. Bởi vì trò khôi hài ban ngày, khi cô xuất hiện, rất nhiều người đã chú ý đến.
Trình Mục Dương mới từ chiếu bạc đứng dậy, mặc áo đơn giản màu rám nắng, quần tây, gương mặt phản xạ ánh đèn vàng càng trở nên anh tuấn cực kỳ, như là một nhà quân phiệt (người nắm sức mạnh về quân đội hay vũ khí) đi ra từ trong tranh thủy mặc (là tranh được vẽ bằng mực nước trên lụa).
Nam Bắc dựa vào lan can cầu thang gỗ, ánh mắt mềm mại nhìn hắn.
Nhìn cho đến khi hắn đến bên cạnh, lấy tay chạm vào gương mặt cô: “Vẫn còn khát sao?”
“Khát.” Cô nhẹ nhàng nhướng mày, “Còn có đau đầu.”
“Chỉ có đau đầu?” Trình Mục Dương tâm tình vô cùng tốt, cánh tay chống tại cầu thang, vui đùa cùng cô.
Nam Bắc không để ý tới hắn: “Thắng sao?”
“Thắng.” Trình Mục Dương nhẹ giọng nói, “Đại sát tứ phương.”
Cô liếc hắn một cái, khuôn mặt nóng bừng.
Hai người theo cầu thang gỗ uốn lượn đi đến lầu ba, vào căn phòng lớn nhất, cửa đóng kín.
Hai người ăn ý, duy trì khoảng cách thích hợp, mọi người khó có thể biết, bọn họ có quan hệ không bình thường.
Điều ngoài ý muốn là, đêm nay không có ông Thẩm.
Lúc này ngồi khoanh chân chơi cờ lại là người đàn ông trung niên của Chu gia. Hắn ngẩng đầu nhìn Nam Bắc, mời cô ngồi trước mặt: “Đến đây, chơi với tôi một ván.”
Nam Bắc quét mắt, cầm lên một quân trắng đặt lên bàn cờ.
“Nghe nói gần đây quân nổi dậy Myanmar liên minh cùng Nam gia, tuyên bố muốn tiêu hủy ma túy trên toàn thế giới?” Chu Sinh thuận miệng hỏi cô, bình thản đặt xuống một quân cờ màu đen.
Nam Bắc dạ, nâng cằm nhìn bàn cờ: “Đây là vì muốn tốt cho bọn họ. Quân nổi dậy này nằm đầu tiên trong d