Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Một đời một kiếp (xem 2470)

Một đời một kiếp

chín gia tộc không thể khinh thường.


Ngô thị chính là một trong số đó.


Trải qua nhiều năm lột xác, bọn họ phần lớn tham gia vào tầng lớp chính trị, lợi ích kiếm từ sòng bạc cũng không ít. Thế giới lớn như vậy bọn họ buôn bán ở đâu cũng kiếm lời vô số.


Nhưng sòng bạc ở khu Tam Giác Vàng của Myanmar là trường hợp đặc biệt.


“Hai, ba năm trước, Tam Giác Vàng mới có sòng bạc, anh có biết, những khách chơi bào rất mê tín việc “gặp hồng” [1'>.” Nam Bắc dán môi bên tai hắn nhẹ giọng nói. “Bọn họ tin tưởng, chỉ cần “gặp hồng” là có vận may tràn lan, đại sát tứ phương (đánh đâu thắng đó). Nếu lúc đó anh đến khu Tam Giác Vàng sẽ nhìn thấy rất nhiều nơi dán biển hiệu “xung hỉ” tại ngã tư đường, phòng ốc đơn sơ dơ bẩn. Có người sẽ chuẩn bị cho anh một ít thuốc phiện thấp kém cùng với một cô gái.”


Cô không thích những nơi này, lúc nào cũng nghe được những tiếng vang đáng sợ phát sợ từ tấm vách tường làm bằng gỗ, còn có những tiếng khóc kháng cự.


Giữa những tiếng vang của xúc xắc, Trình Mục Dương cúi đầu trả lời cô: “Anh biết, em không thích.”


Tay Trình Mục Dương vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, tựa như là một thứ mà hắn rất yêu thích, cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy để xác nhận là nó vẫn tồn tại.


Tâm tư hai người sớm đã không còn ở trong này.


Có một điều gì đó lặng yên lan tràn trong mạch máu, hết sức căng thẳng.


Đại sảnh truyền đến tiếng hoan hô, còn có âm thanh nguyền rủa, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đồng thời, có một bóng người từ cửa ngã nhào vào trong.


Sau một lát im lặng, cô từ khe hở của bức rèm có thể nhìn thấy người đang nằm rạp dưới mặt đất.


Là một cô gái.


Chương 14: Sòng Bạc Myanmar (2)


Bốn phía càng lúc càng ồn ào, ai cũng không biết người nào mang cô gái này vào đây. Nhưng tất cả đều biết ở Đông Nam Á thịnh hành thói quen mê tín “gặp hồng”. Hôm nay, trên chiến thuyền này, tại sòng bạc này, không ai có thể công khai làm chuyện này, chỉ tưởng tượng cũng khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.


Nam Bắc nhăn mi.


Cô đưa tay vén bức rèm lên, muốn nhìn một chút người nào trên chiếc thuyển này có lá gan như vậy.


Rất nhanh từ cửa vào có một đôi chân, sau đó cả người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Có người nhận ra người tới, thấp giọng bàn tán.


Nam Bắc cũng nhẹ nhàng mà phun ra một hơi, thấp giọng thì thào một câu.


“Cái gì?” Trình Mục Dương thấp giọng hỏi cô.


“Lúc trước, khi làm Ngô gia nhượng lại sòng bạc, người này chính là người không chịu phối hợp.” Nam Bắc cười cười: “Em có ấn tượng với hắn rất sâu.”


“Có nghe qua một chút. Cuối cùng, chính phủ phải lấy tội đánh bạc mà niêm phong gia sản của Ngô thị tại đại lục, cùng với đình chỉ việc làm ăn của sòng bạc Ngô gia tại khu Tam Giác Vàng, đây là phương pháp xử lí ngoài ý muốn.” Trình Mục Dương nhìn cô. “Nhưng mà, xử lý như vậy cũng rất hợp lý.”


“Có ý gì?” Nam Bắc cười dài nhìn hắn.


Trình Mục Dương vuốt cằm: “Anh trai em cùng với quân nổi dậy Myanmar liên minh, chính phủ niêm phong sòng bạc.”


Cô ừ một tiếng: “Chính phủ cùng với quân nổi dậy cũng không hoàn toàn đối lập với nhau, tựa như…” Cô nhẹ giọng nói với hắn, “Tựa như chính phủ Nga cùng với các thế lực hắc bang, xương cốt hợp với thịt, không chia cắt.”


Khi bọn họ trao đổi, Ngô thiếu gia kia đã đi đến trước mặt ôm lấy cô gái. Thân hình nho nhỏ lại bị người khác kẹp nách như thế, trông như một con búp bê vải.


Hắn dùng hai ngón tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Đừng chạy, chốc nữa sẽ khiến em thoải mái.” Vừa nói chuyện vừa vẫy tay gọi nhân viên sòng bạc, “Nơi này có thuê phòng không?”


Cô gái phục vụ không nghĩ tới sẽ có người yêu cầu thế này: “Có, nhưng nơi này không cho phép…”


“Không cho phép cái gì?”


Cô gái khẽ cười, ôn nhu nói: “Chu gia có nói qua, thuyền này có khách quý nên phải kiêng kị, không cho phép “gặp hồng” xung hỉ. Chúng tôi có quy tắc của mình, nếu quý khách không thể chấp nhận, xin mời rời thuyền.”


“Gặp hồng xung hỉ?” Ngô Thành Phẩm cười, dùng tay phải xé váy làm bằng vải bố của cô gái kia, “Cô ấy là bạn gái của tôi, bạn gái nhỏ.”


Bởi vì vải bố rất cứng nên xé hai ba lần mới rách, hắn ném mấy tấm vải rách xuống đất.


Hắn làm rất thản nhiên, lấy cớ cũng rất khéo.


Cô gái phục vụ trầm mặc không biết nói gì.


Lúc này, tất cả các bức rèm đều bị người xốc lên, những cô gái bưng nước phục vụ cũng dừng bước, tránh xa nơi Ngô Thành Phẩm đứng.


Cuối cùng, Nam Bắc vén rèm đi ra.


Cô lên thuyền này là việc ngoài ý muốn, tham dự chuyện lần này cũng là ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều nghĩ người Nam gia sẽ không xuất hiện. Cho nên, khi cô cùng Trình Mục Dương xuất hiện trên tàu, trừ những người biết rõ, tất cả còn lại chỉ nghĩ cô là người phụ nữ của Trình Mục Dương. Là người phụ nữ của vua chiến tranh Moscow.


Cô xuyên qua từng bức rèm ngăn cách, ánh sáng mờ ảo dừng trên người cô, từng bước đến gần. Người xung quanh Ngô Thành Phẩm đều rời đi, hắn đã đem một con dao cắt từng nhát lên y phục của cô gái.


Giọng nói rất nhỏ phát ra từ cái miệng lẩm bẩm không ngừng của cô gái kia.


“Đã lâu không gặp, Nam đại tiểu thư.”


Ngô Thành Phẩm nhìn thấy cô, động tác trong tay cuối cùng cũng ngừng lại. Hắn không chút ngạc nhiên.


Xưng hô dữ dội kính cẩn cùng với động tác như vậy đã quá rõ ràng, hắn chính là muốn nói với cô: Nam Bắc, tôi vì cô, vì bị quân chính phủ Myanmar thôn tính tiêu diệt mấy trăm triệu đô la Mỹ mà đến.”


“Bao nhiêu năm rồi?” Nam Bắc đem tầm mắt chuyển qua trên người hắn, “Hai năm? Hai năm trước, chúng ta có gặp qua tại Tam Giác Vàng.”


“Đại tiểu thư còn nhớ rõ?”


Ngô Thành Phẩm cổ tay dừng một chút, con dao màu bạc trong tay liền phản xạ ánh sáng.


Dao của hắn hướng về người cô, vươn cánh tay là có thể đâm vào.


Trình Mục Dương cùng Thẩm Gia Minh đồng thời đứng dậy, Thẩm Gia Minh vẫy tay với người bên cạnh, mà Trình Mục Dương đã từ trong người hắn lấy ra một khẩu súng màu bạc, nhắm ngay mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) Ngô Thành Phẩm.


Đồng thời, có âm thanh lên đạn, xung quanh hắn khoảng mười bước có hơn hai mươi người, đồng thời giương súng lên.


Không ai biết những người này xuất hiện thế nào.


Tất cả bọn họ chỉ yên lặng nâng súng, ngoài việc lên đạn thì không có động tác dư thừa nào.


Nam Bắc không chú ý đến con dao kia, nâng một tay lên: “Tại khu Tam Giác Vàng, anh nên biết tôi là người thế nào, kiêng kị những cái gì.”


“Tốt, ha ha, tốt! Đại tiểu thư, xin hãy tiếp tục.”


Ngô Thành Phẩm liếm miệng mình, cổ tay đã muốn đâm xuống.


Ánh mắt Nam Bắc tối đen, thực bình tĩnh: “Lúc trước tại biên giới có hơn mười mấy gia tộc, vì sao bây giờ chỉ còn có bốn?” Cô từng bước đến gần, dùng hai ngón tay nắm lưỡi dao của hắn. “Bởi vì người Trung Quốc luôn mê tín, số 4 là một con số rất đẹp. Cho nên chúng tôi tự mình đào thải, người thắng làm vua, thua thì bị tiêu diệt, cuối cùng chỉ còn lại bốn dòng họ.” Nói cũng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bé lại anh nói nè! Anh yêu em!

Đừng Khóc Ngốc Nhé

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

Tôi là tất cả của tên ấy

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 4