Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Một đời một kiếp (xem 2485)

Một đời một kiếp

yện ngoài ý muốn xảy ra.”


Nam Bắc thực kinh ngạc.


Phải nói là rất kinh ngạc.


Ông Thẩm đối với Trình Mục Dương có điểm tán thưởng, vì sao Thẩm Anh lại nói như vậy?


“Ông Thẩm của cháu cũng có ý này.” Thẩm Anh rất nhanh bổ sung thêm một câu.


Trên màn hình lớn, có thể nhìn thấy những thẻ bạc được ném trên bàn. Giống như mọi người muốn chơi đêm nay là đêm cuối cùng, nhất là Thẩm Gia Minh cùng Trình Mục Dương. Cô nghe nói, tối hôm qua, Thẩm gia thắng.


Chỉ cần đêm nay Thẩm Gia Minh thắng, hầm mỏ kia chắc chắn thuộc về Thẩm gia.


Mà Trình Mục Dương nếu thua đêm nay, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.


Cô nhớ tới câu nói của Trình Mục Dương “Đây chỉ là hình thưc”, lại nhớ đến khi cả hai người ở trong căn phòng tại lầu ba, chính cô đã hỏi nếu hắn thua thì sẽ thế nào, cô nhớ ánh mắt tươi cười của hắn lúc đó.


Cảm thấy, có dự cảm không tốt.


Nếu thật sự Thẩm gia thắng, hắn sẽ dùng sức mạnh sao?


Nam Bắc bỗng nhiên nghe được âm thanh ong ong ở phía sau, quay đầu lại nhìn thì đã có hai người đứng lên nhận thua.


Hai người của Chu gia, đồng thời nhận thua.


Chiếu bạc rất lớn, lại không ngờ chỉ còn hai người.


Thẻ bạc của Thẩm Gia Minh cùng Trình Mục Dương đã chất thành đống, có hai cô gái đến giúp họ sắp xếp. Sau khi sắp xếp xong, mọi người quan sát không nhịn được mà than thở. Hầm mỏ đối với họ mà nói cũng chỉ là một “khái niệm” mà thôi, nhưng giờ khắc này, những chồng thẻ bạc chất như núi kia, tất cả đều là bạc trắng đích thực.


Thẩm Gia Minh lấy ra một điếu thuốc: “Muốn nghỉ ngơi hay không?”


Trình Mục Dương cười một cái: “Tốc chiến tốc thắng thì như thế nào?”


“Được.” Thẩm Gia Minh không đốt thuốc, thả lại vào trong hộp. “Năm trận thắng ba là được.”


Đã hơn hai giờ sáng nhưng hai người trên chiếu bạc cũng không quan tâm.


Vẫn không mệt mỏi như cũ.


Ván bài đêm nay đối với đa số mọi người chính là chỉ có thể quan sát. Chu gia vô cùng chu đáo dùng những ngọn đèn mạnh nhất chiếu sáng, dưỡng khí cung cấp cho nơi này cũng cao hơn 60%, đây là sòng bạc đúng tiêu chuẩn hoàn cảnh.


Mà tài phú khuynh thành trên chiếu bạc cũng là hiếm thấy.


Đêm nay, tất cả mọi thứ đều làm mọi người phấn khởi.


Hai người có vận may ngang bằng nhau, cho dù thắng cũng rất sát nút, từ đầu đến đuôi chưa có ai tiêu bài.


Ván cuối cùng, Thẩm Gia Minh là nhà cái.


Hắn cầm ba mươi hai quân bài chậm rãi bày ra. Quân bài bằng ngà voi màu vàng bị hắn xếp xen kẽ trông rất đẹp mắt.


Động tác rất chậm. Cuối cùng hắn cười nói: “Để công bằng, ván cuối này, tôi rút bài, anh đổ xúc xắc.”


Câu này không khỏi khiến Nam Bắc cười rộ lên.


Thẩm Gia Minh từ nhỏ rất thích trò rút bài này, hắn có trăm ngàn cách để ký hiệu bài khiến bản thân luôn thắng. Động tác rất khéo léo.


Nhưng mà trên chiếu bạc này, nếu không có năng lực vạch trần hắn thì đành chịu thua.


Cô tin tưởng nếu Trình Mục Dương đã dám cùng hắn chơi nhất định cũng có bí quyết hơn người.


Trình Mục Dương cũng không cự tuyệt, cầm lấy xúc xắc.


“Anh có nghe qua câu này chưa?” Trình Mục Dương hứng thú dạt dào nhìn Thẩm Gia Minh, ánh mắt có ý cười, “Trong ván bài sinh tử, một đêm có thể khiến anh thua mất cả tòa thành.” Những lời này là cô vừa mới nói với hắn.


Mà người nói với cô, chính là Thẩm Gia Minh.


Nam Bắc không nghĩ tới, Trình Mục Dương bỗng nhiên nói như vậy.


“Có chút quen tai.” Thẩm Gia Minh suy nghĩ một chút rồi nhìn lại Trình Mục Dương, “Hình như đã có người nói qua.” Tầm mắt của hắn dừng trên cổ áo sơmi của Trình Mục Dương, vài giây sau liền dời đi.


Sau đó, lấy ra một que diêm muốn đốt điếu thuốc, nhưng ngoài ý muốn lại đem que diêm bẻ gãy trong lòng bàn tay.


Không thể buông tha. Thắng cùng thua, chỉ là một ý nghĩ mà thôi.


Trình Mục Dương cười cười, không nói cái gì nữa, nhẹ nhàng đong đưa xúc xắc.


Đếm số mở ra, mỗi người lấy thêm bốn quân bài.


Mở ra hai lá bài, Trình Mục Dương thắng.


Nam Bắc chậm rãi thở ra một hơi, nhìn hai quân bài còn lại trước mặt hai người, cô thật không biết hy vọng ai thắng. Cha của Thẩm Gia Minh bỗng nhiên nhìn cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.


Không hiểu sao trái tim nhảy loạn một cái.


Đồng thời, màn hình lớn phóng đến chiếu bạc.


Tất cả mọi người im lặng, rất nhanh, tiếng vỗ tay tắt dần từ gần đến xa.


Trình Mục Dương mở hai quân bài còn lại, ai cũng bất ngờ mà ồ lên. Bài của hắn là thế bài cao nhất.


Trình Mục Dương thắng. Thắng tuyệt đối.


Ván bài này khiến cả chiếc thuyền phải nín thở theo dõi. Cô nhanh chóng ra khỏi sòng bạc, boong tàu ở cả bốn tầng đều đầy người. Có lẽ khi nãy ngồi bên trong dưỡng khí rất cao, bây giờ ra ngoài có chút khó thở. Cô đi dọc theo dãy ánh sáng đến cuối boong tàu.


Bầu trời xa xa không chút ánh sáng, ngay cả mặt trăng cũng không có, rất âm u. Từ nơi này nhìn mặt biển chỉ là một màu đen nồng đậm, từng trận sóng biển nổi lên cuồn cuộn, đập vào mạn thuyền.


“Trình Mục Dương vận may thật tốt.” Có người cảm thán.


Còn có người khinh thường nói: “Đó chỉ là trò chơi của người ta, là giải trí thôi. Nói không chừng đã có giao dịch ngoài chiếu bạc hết rồi, vậy mới có thế bài đẹp như thế.”


“Mặc kệ là giao dịch gì, Chu gia đã bị knockout, người thắng cuối cùng đêm mai mới biết được.”


Đêm mai.


Qua đêm mai, sẽ trở về điểm xuất phát.


Nam Bắc nhìn bóng dáng những con chim biển đang lượn vòng, nghĩ đến những ngày ngắn ngủi trên thuyền. Có cảnh cáo, có quyết đấu, có giết người, còn có sự dụ hoặc của Trình Mục Dương.


Cô có hỏi qua Thẩm Gia Minh, thuyền này sẽ đến đảo Đài Loan hay Philippines. Vàn bài ba ngày kết thúc, thuyền sẽ đến thẳng Đài Loan.


Đây là một hành trình thật ngắn, từ lúc lên thuyền đến khi xuống thuyền, chưa đủ bảy ngày.


Bỗng nhiên, truyền đến một tiếng ồn rất lớn.


Nam Bắc xoay người nhìn, trong bể bơi có một đám sủi bọt, nhanh chóng liền thấy Thẩm Gia Minh từ trong nước nổi lên: “Các vị, tối nay không say không về.”


Bóng đêm bị xua tan hoàn toàn.


Tuy rằng hắn thua, nhưng phong thái vẫn như cũ.


Lúc Thẩm Gia Minh ra khỏi bể bơi, toàn thân đều ướt đẫm, áo sơmi dính sát trên người làm nổi bật thân hình trưởng thành. Gầy, so với trước đây gầy hơn rất nhiều, nhưng không hề mỏng manh yếu đuối.


Có lẽ từ sau khi đi quân đội, đã lịch lãm hơn, bước đi nhẹ nhàng mà trầm ổn.


Hắn như đoán được cô đứng ở nơi nào, nhanh chóng nhìn đến cô, không nói chuyện cùng những người xung quanh mà bước xuyên qua họ đến bên cạnh nhìn cô, không nói lời nào.


“Làm sao vậy?” Nam Bắc cười rộ lên.


“Không có gì.” Thẩm Gia Minh nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Sợ em xảy ra chuyện.”


“Sẽ không.” Cô nhẹ giọng nói, “Khi rời thuyền xuống Đài Loan, đây là thiên hạ của anh, em còn có thể xảy ra chuyện gì.”


Thẩm Gia Minh từ chối cho ý kiến cười cười: “Nếu em đồng ý ở lại Đài Loan thì anh nhất định sẽ không lo lắng.”


“Không được.” Nam

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thanh xuân của em, gọi tắt là anh

Can đảm để đánh đổi hạnh phúc

Nhìn cô vợ đồng nát đen nhẻm, gầy gò, tôi xua tay nhưng mẹ vẫn ép cưới, nào ngờ đêm tân hôn phải khóc thét khi thấy em…

Chồng mang đồ lót của nhân tình về bắt vợ giặt, vợ vào nhà tắm, 1 lúc sau khiến chồng chết sững vì thứ này

“Bố cứ đi công tác là mẹ rên ư ử cả đêm không ngủ”, chồng tưởng vợ ngoại tình bèn rình kiểm tra rồi khóc nghẹn khi thấy vợ đang lôi gối ra làm việc ấy