Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Một đời một kiếp (xem 2436)

Một đời một kiếp

các đốt ngón tay cực trơn nhẵn, gấp khúc, độ cong xinh đẹp cực kì. Đây là dấu vết do luyện quyền lưu lại, nếu không có hơn mười năm luyện tập chắc chắn không được như vậy. Nếu lúc trước cô có chút hoài nghi thân phận của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua dấu vết này.


Nhưng mà việc này cũng không cần nhắc đến.


Dùng lời của Nam Hoài mà nói chính là: bị lừa? Không nên trách người khác, đó là do bản thân mình ngu ngốc.


Bảy giờ sáng thì kết thúc bữa ăn sáng, Nam Bắc nghĩ Trình Mục Dương sẽ biến mất giống hai ngày trước. Không nghĩ đến hắn rất nhàn nhã, cùng cô ngồi dưới phòng khách nói chuyện phiếm với hai bà lão, hoặc đùa với những con mèo.


Hai bà lão đều không có chồng nhưng lại nuôi tới bảy tám con mèo.


Thời tiết tốt thì không thấy bóng dáng chúng đâu, nhưng đến những ngày mưa dầm thì những con mèo này rất lười nhác, hoặc nằm, hoặc ngồi trong nhà, hay đơn giản là nằm trên đùi Trình Mục Dương, cực kì im lặng.


“Trình Trình nói hai người từng là bạn học khi ở Bỉ, đúng không?” Bà lão mặc sườn xám đen gãi gãi con mèo trắng trong lòng, thuận tiện hỏi cô: “Lúc trước học cái gì?”


“Toán học.” Nam Bắc mỗi khi nhắc tới chuyên ngành của mình thì thái dương nhanh chóng nhăn lại: “Học không tốt, rất không tốt.”


“Toán học? Trình Trình hình như là học vật lý?” Bà lão cảm thấy thú vị, nghĩ nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Vậy thật tốt, một giỏi toán một giỏi lý, đi khắp thế giới cũng không sợ.”


Lời này của bà lão chính là khẩu hiệu của thế kỷ mười tám, khiến người ta không cười cũng khó. Cô phát hiện ra hai bà lão này cũng thật đáng yêu, nhưng lại luôn truy hỏi chuyện của cô cùng Trình Mục Dương tại Bỉ. Cô tìm những chuyện nhỏ nhặt thú vị để nói, tránh đi việc hai người chân chính quen biết nhờ vào cuộc bắn giết kia.


Đợi đến khi hai bà lão buông tha cô, Nam Bắc phát hiện Trình Mục Dương vẫn còn đùa với con mèo.


Trông có vẻ rất thích thú.


Cô đẩy cửa thủy tinh, tiếng mưa rơi trong nháy mắt truyền đến: “Vừa rồi hai bà có nói với tôi anh vì họ mới mua lạ nơi này rồi cho sửa chữa?” Lúc cô hỏi hắn, có một con mèo không tiếng động tiến lại cọ cọ vào chân cô, không ngừng lăn lộn làm nũng.


Động vật rất đáng yêu ngây thơ, xưa nay cô đều không chống lại được sự hấp dẫn của chúng.


Nam Bắc ngồi xuống sờ sờ đầu nó, đầy vẻ cưng chiều.


“Lúc tôi còn nhỏ, các bà nói muốn trở về núi Ngàn Hương.” Trình Mục Dương đưa tay ra, con mèo nhỏ liền há mồm gặm cắn ngón trỏ của hắn: “Đáng tiếc nơi này đã chìm ngập hơn năm mươi chín năm, không nhà để về, không đất mai táng. Cuối cùng chỉ có thể mua cho hai bà ấy ngôi nhà bên hồ Vạn Đảo này, đợi các bà qua đời, sẽ chôn ở đây, xem như lá rụng về cội.”


Mèo nhỏ cắn rất thích ý, hắn muốn rút tay về, lại không ngờ con mèo dùng hai chân trước ôm lấy tay hắn, ngoan cố không chịu buông ra. Hai người liếc nhìn nhau, nhịn không được nở nụ cười.


“Trình Mục Dương?”


“Sao?”


“Có thể hỏi anh một vấn đề nhỏ không?”


Hắn ừ một tiếng, tiếp tục chậm rì rì cùng con mèo ngoan cố kia đùa giỡn.


“Hành trình của Thẩm gia lần này có mục đích khác không?”


Giọng nói của cô rất thoải mái, giống như đang hỏi thời tiết rằng cơn mưa này đến bao giờ mới ngừng.


“Cô muốn biết?” Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên liền đè thấp thanh âm nói, “Không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu cô thắng tôi sẽ nói cho biết đáp án. Nếu cô thua…sẽ nói theo tôi một câu tiếng Nga.”


Cô không nghĩ tới hắn có thể đáp ứng sảng khoái như vậy: “Được, nhưng mà trước phải nói cho tôi biết anh muốn tôi nói câu nào?”


Trình Mục Dương chậm rãi nói câu nói cho cô nghe, bởi vì nói chậm, thanh âm lạnh như băng cũng trở nên thật mềm mại.


Nam Bắc dựa vào trí nhớ mà nhớ lại trước kia, mỗi khi nhàm chán đều cùng cô bạn người Nga học qua những câu nói đại loại như ‘Em yêu anh’ hay những thứ linh tinh khác. Lời của Trình Mục Dương hoàn toàn không giống những câu này, mà cô cũng tin tưởng hắn không có nhàm chán như vậy, vì thế liền gật đầu đồng ý.


Đặt cược của hai người là xem con mèo nhỏ có thể kiên trì gặm tay hắn trong bao lâu.


Cô nhìn thấy con mèo đang rất hứng thú, chắc chắn nói: “Có thể kiên trì một phút.”


Trình Mục Dương nhìn về đồng hồ, nói: “Trong vòng ba mươi giây.”


“Khẳng định như vậy sao?”


Hắn bí hiểm cười cười, ngón tay nhanh chóng giật giật, con mèo oán hận kêu một tiếng, sau đó từ cánh tay hắn trược xuống đất: “Hai mươi ba giây.”



Nam Bắc đầu tiên là sửng sốt, sau lại dở khóc dở cười oán giận: “Anh có thể vô sỉ như vậy sao?”


Nhưng lần đặt cược đối với cô cũng đã trăm lần khó khăn, khó hiểu là cô đã đồng ý, chẳng trách hắn được. Nguyện ý đánh cược nay đã thua, Nam Bắc ngoan ngoãn lặp lại câu tiếng Nga của Trình Mục Dương, lập lại ba bốn lần thì cũng nhớ kĩ cách phát âm.


Sau khi thuần thục, cô nhìn hắn nói ra.


Đợi nói xong, Nam Bắc mới tò mò mà hỏi: “Câu vừa rồi anh dạy tôi là có nghĩa gì?”


“Từ thứ nhất là солнце, tên của tôi.”


Cô kêu lên một tiếng, thật ngắn gọn dễ hiểu.


“Câu này có nghĩa là.” Hắn nở nụ cười bên trong có vài phần trêu chọc: “Trình Mục Dương là người đàn ông tốt.”


Chương 7: Vụ Làm Ăn Hấp Dẫn (1)


“Thật sự?” Cô vẫn cảm thấy có gì đó kì quái. “Thật sự.” Trình Mục Dương cười đến vô hại.


Theo bộ dạng của hắn hiện nay mà nói thì dù có gì không đúng cô cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Nam Bắc cứ thế cho qua, tiếp tục đùa với con mèo. Giữa ngón tay giữa cùng ngón áp út của cô có hình xăm đặc biệt, con mèo tò mò nhìn một lúc lâu mới vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm vài cái.


Cô rất ngứa liền rút tay về, nhịn không được mà bật cười.


Toàn bộ buổi chiều hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, đều ngồi nói chuyện với nhau. Nếu không phải trên người cô vẫn còn sẹo của vết đạn năm đó, cô thật hoài nghi người đàn ông trước mặt này có thật là người cô đã từng quen biết hay không. Lúc nói chuyện, hắn có thói quen dựa vào lưng ghế đằng sau, con ngươi lúc mát lạnh lúc lại đẫm máu.


Người Nam gia, nói sống lâu cũng không sống lâu lắm.


Trong ấn tượng của cô, khuôn mặt của cha mẹ đều mơ hồ, cho nên khi Trình Mục Dương nói đến chuyện ở chung với ông ngoại trước kia, cô rất chăm chú mà lắng nghe.


“Đại khái là lúc tôi từ Bỉ trở về, ông ngoại vẫn chưa mất nhưng lúc đó đã chín mươi bốn tuổi.” Hắn cười một cái cảm thấy thú vị: “Vào một buổi tối đã vụng trộm kéo tay tôi, muốn tôi đi lựa quà tặng bạn gái nhỏ của ông.”


Nam Bắc nở nụ cười: “Rồi sao?”


“Sau đó? Tôi đặc biệt đến nhà thăm hỏi, đưa lễ vật cho ‘bạn gái nhỏ’ mà ông nói, nhưng không ngờ là một thiếu nữ mười bảy tuổi.”


“Mười bảy tuổi?” Cô nghĩ nghĩ, “Đối với ông ngoại anh mà nói quả thật rất nhỏ. Nhưng già như vật còn muốn quen bạn gái, bọn họ có thể làm cái gì.”


Trình Mục Dương nghe được ý tứ trong câu nói của cô, muốn cười nhưng không cười mà chỉ liếc cô một cái: “Cái gì cũng không thể làm, chỉ là muốn tìm một người rảnh rỗi đến nói chuyện, ca hát, kể chu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gái ế tuổi băm chặc lưỡi cưới đại anh đồng nát, ngày ra mắt choáng váng khi anh dẫn đến đây gặp nhà chồng

Chị ơi anh yêu em

Xem tử vi ngày 22/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?