Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Một đời một kiếp (xem 2441)

Một đời một kiếp

i cô gái liền ôm lấy hai đứa bé quay trở vào khoang thuyền.


Con đường này thật khó đi, cô lại mang giày cao gót nên càng khó đi nhanh. Tiểu Phong đầu tiên đi rất nhanh, vài giây lại dừng lại đợi cô, lại đi nhanh, như thế lặp lại hai lần liền bất đắc dĩ xoay người đưa tay ra.


Ý tứ thực rõ ràng, vị đại tiểu thư này, cô thật sự quá chậm.


Bỗng nhiên, có âm thanh vật rơi xuống nước. Sau đó, âm thanh này liên tục lặp lại.


Nam Bắc lúc này mới bước lên thuyền vẫn chưa kịp đi vào trong, nhịn không được quay đầu nhìn lại.


Hai mươi mấy người quỳ gối giờ chỉ còn lại ba bốn người, số kia hẳn đã bị trực tiếp quăng xuống sông.


Hai bên đường ánh đèn sáng như ánh sao.


Không lưu tình chút nào chiếu lên những người còn sót lại, khiến cô nghĩ tới một từ: Ngày phán quyết.


Không chỉ mình cô nhìn, thượng khách trên thuyền bốn phía cũng không bỏ qua hình ảnh này, có người nhẹ giọng nói chuyện, thậm chí có người còn cười. Mà Trình Mục Dương vẫn đứng bên cạnh xe như cũ, dưới ánh đèn đêm càng nổi bật làn da trắng của hắn. Dường như cảm giác được Nam Bắc dừng chân, hắn nhìn về phía cô, sau đó vẫy vẫy tay.


Đến bây giờ cô mới hiểu, màn trình diễn ở bến tàu này là Trình Mục Dương sắp xếp.


Hắn đem ánh mắt đặt trên người Nam Bắc thu hồi, rốt cục rời đi chiếc xe, đến sau lưng người quỳ gần hắn nhất, hơi ngồi xổm xuống: “Trình Mục Vân ở nơi nào?” Người nọ vẫn trầm mặc như cũ.


Trình Mục Dương cười cười, tay đè lên vai người kia, nhẹ nhàng vỗ.


—Hết chương 7—


***


Chú thích:


[1'>: Bến Thượng Hải là khu vực thuộc quận Hoàng Phố tại Thượng Hải, Trung Quốc. Khu vực này tập trung ở một phần của đường Trung Sơn bên trong khu Thượng Hải công cộng tô giới (tô giới cho người nước ngoài định cư) trước kia, chạy dọc theo bờ sông Hoàng Phố , đối diện với Phố Đông, ở phần phía đông của quận Hoàng Phố. Bến Thượng Hải thường được dùng để đề cập đến các toà nhà và cầu tàu ở phần này của con đường, cũng như một số vùng lân cận.


[2'>: Cáp Nhĩ Tân là một khu vựa và thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang ở phía đông bắc Trung Quốc. Đây là trung tâm chính trị, kinh tế, khoa học của đông bắc Trung Quốc và là một thành phố lớn của Trung Quốc và Đông Bắc Á.


Cáp Nhĩ Tân có biệt danh “hòn ngọc trên cổ thiên nga” vì hình dáng sông Hắc Long Giang giống như một con thiên nga, hoặc “ Moscow phương Đông” hay Paris phương Đông” do kiến trúc của nó. Cáp Nhĩ Tân cũng được gọi là “thành phố băng” vì mùa đông lạnh và kéo dài. Chính vì vậy mà băng đăng rất phát triển ở đây.


[3'>: Thượng Hải là thành phố lớn nhất Trung Quốc về dân số và là nội thành thành phố lớn nhất thế giới.


Chương 8: Vụ Làm Ăn Hấp Dẫn (2)


Người quỳ trên đất vì động tác này của hắn mà thân mình bắt đầu căng cứng.


Trình Mục Dương thở dài: “Giang sơn đổi chủ, đáng thương chính là các người.” Hắn đứng thẳng dậy, tựa hồ không tính hỏi lại, cười lắc đầu.


Bốn tay súng đồng thời lên đạn, nhắm ngay gáy của những người còn lại.


Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, bỗng nhiên có một người kêu: “Ông chủ.”


Trình Mục Dương dừng lại.


Một người dáng nhỏ gầy gò muốn đứng lên, đáng tiếc bởi vì quì quá lâu nên huyết mạch không thông, cố gắng mấy lần cũng không thể thành công. Cuối cùng chỉ có thể sợ hãi lớn tiếng nói: “Trình Mục Vân ở Moscow!”


Người kia khi kêu lên những lời này, thân mình hoàn toàn lạnh giá.


Lại không nghĩ rằng, bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh.


“Những lời này, bây giờ cũng vô dụng.” Trình Mục Dương đút một tay vào túi quần, xoay người rời đi.


Đi ra vài chục bước, rốt cuộc cũng đưa tay lên nhẹ nhàng ra hiệu với mấy tay súng.


Hắn không tiếng động mà nói với mọi người, đây là phán quyết cuối cùng:


Tuyệt không khoan thứ.


Nam Bắc không xem màn cuối kia, cô xoay người vào khoang thuyền.


Chiếc thuyền nhổ neo, một lúc lâu đã không còn ở hải phận của Trung Quốc.


Hai người từ khoang thuyền đi ra, váy của cô bị gió thổi lay động, Nam Bắc vì lạnh mà có chút run.


Trình Mục Dương đặt tay lên lan can, nói chuyện điện thoại.


Là tiếng Pháp, vài năm học ở Bỉ cô nghe cũng có thể hiểu được.


“Những đội quân nổi dậy này rất nhiều tiền, nâng lên mười đi.” Hắn ngoắc tay với cô, ý bảo cô đứng bên cạnh. “Đúng, đối với người làm ăn của chúng ta phải thân thiện một chút. Nói với bọn họ, nếu không chấp nhận giá này, ngày mai sẽ có người nhảy dù tiếp tế vũ khí miễn phí cho đối thủ của họ. Nhớ, ngày mai là 12 giờ trưa, sau mười hai giờ, ta sẽ nâng giá lên 30 lần.”


Thật sự là gian thương.


Nam Bắc đi qua, nhịn không được cười rộ lên.


Trình Mục Dương dùng tay vỗ vào trán của cô, ý bảo cô không được lên tiếng: “Chúng ta có 80 tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn bọc thép, 5000 AK-47 cùng C4, bốn trăm vạn viên đạn, hôm nay nêu giá 700 vạn đô la Mỹ, có hiệu lực đến trước 12 giờ trưa mai.” Hắn nói xong lại thản nhiên bổ sung một câu: “Nói với bọn họ, tôi nói là giờ Bắc Kinh. Cùng Trình Mục Dương buôn bán thì phải chuẩn bị một cái đồng hồ.”


Câu nói kế tiếp là tiếng Nga.


Cô nghe không hiểu.


Trình Mục Dương ngắn gọn giao nhiệm vụ, cuối cùng cũng ngắt điện thoại.


“Người khác không mua vũ khí của anh, anh liền miễn phí đưa cho đối thủ của họ sao?” Cô đứng tránh gió ở bên cạnh người hắn, “Đúng là gian thương.”


“Không phải miễn phí, sau khi tôi tiếp tế vũ khí cho đối thủ của họ, lập tức nâng giá lên ba mươi lần, cô nghĩ họ có mua hay không?.” Hắn nói với cô cách tính toán. “Nói cách khác, phần vũ khí tiếp tế miễn phí này cũng do bọn họ thanh toán, bao gồm hao tổn xăng dầu cho máy bay nhảy dù.”


Nam Bắc nghe được không biết nên khóc hay cười: “Thật sự là người không chịu thua thiệt.”


Trình Mục Dương khóe miệng vừa động, giống như đang cười: “Xác thực là không muốn thua thiệt. Nhân viên của chúng tôi cuối năm phải nhận được phúc lợi. Chủ yếu là nhân viên của chúng tôi đều có bảo hiểm trọn đời, nếu gặp bất trắc thì con cái họ vẫn được nuôi dưỡng đến mười tám tuổi.”


Cô nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút đạo lí.


Nghề này, bước chân vào chính là vạn kiếp bất phục, bán mạng vì tiền, há có thể chịu thua thiệt.


Huống chi Trình gia cung cấp vũ khí, đã sớm trở thành đại gia trong lĩnh vực này, chưa bao giờ lo lắng về người mua.


Khác với biên giới phía Nam, Nga chính là một nước rất mạnh về buôn bán vũ khí. Hoàn cảnh quyết định tất cả, những người buôn bán vũ khí tốt nhất đều ở Nga, mà hiện nay, giao dịch vũ khí với Nga chỉ có duy nhất Trình gia.


Ngay cả Nam Hoài cũng không thể không thừa nhận, bọn họ xứng đáng với cái tên “Vua chiến tranh”.


Trên thuyền đèn đuốc huy hoàng, những bóng người di chuyển nhìn không ràng.


Lại đến bến tiếp theo.


“Anh có nghĩ tới việc thoát khỏi cuộc sống này không?” Cô đột nhiên hỏi hắn.


Trình Mục Dương lấy ra bình rượu nhỏ của mình, đưa lên miệng uống một ngụm, tựa hồ với hắn mà nói đây chính là nước giải khát. Hắn vẫn nhìn chiếc thuyền

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi chồng và nhân tình của anh

Chồng tức tốc bế đứa con mới sinh đi xét nghiệm ADN để rồi nhận về kết quả còn khủng khiếp hơn

Ca Thay Tim Định Mệnh

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Truyện Nhóc ơi yêu anh nhé