Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Một đời một kiếp (xem 2432)

Một đời một kiếp

ất nhẹ nhàng mềm mại.


Cô nhận lấy chén nước trong tay hắn, uống một ngụm lớn, hưởng thụ thở dai: “Quả nhiên thật ngọt.”


Bởi vì phơi nắng mà trên mũi cô điểm vào giọt mồ hôi.


Trình Mục Dương nhìn cô tiếp tục uống nước, có thể nhận ra rằng cô rất khát. Bên tai truyền đến tiếng nói cùng tiếng cười trầm thấp của người phụ nữ đánh cá: Quả nhiên là vì cô gái kia muốn uống nước.


Buổi chiều ăn cơm thủy sản tại bờ sông. Đến chỗ tắm, Nam Bắc phát hiện sau lưng vì phơi nắng đã bị tổn thương. Chính vì làn da yếu ớt như vậy, khi học ở Bỉ thường bị các bạn học Âu Mĩ ghen tị. Người châu Á ra rất nhẵn nhụi, trong mắt bọn họ là vô cùng mịn màng.


Nhưng cô vô cùng oán hận làn da như vậy, Lúc còn nhỏ, chỉ cần cô ngủ trên giường gỗ một giờ nhất định sẽ định côn trùng cắn rất đau. Dù cho anh trai có hái bao nhiêu thảo dược đắp vào cũng không có hiệu quả. Có những lúc, anh trai đã dùng dao nhỏ cắt vào nơi bị sưng mủ để chất độc có thể thoát ra ngoài.


Bây giờ nghĩ lại, cô vẫm thấy đau đớn.


Lúc ban đầu cô còn khóc, cho đến khi nhìn thấy anh trai xử lí vết thương bị rắn cắn của mình, vì muốn ngăn cản độc lan tràn, anh trai đã trực tiếp dùng con dao hơ trên lửa mà cắt vết thương, dao nóng đến mức thiêu cháy da thịt, cô thật sự sợ đến choáng váng.


Sau lần đó, cô không còn khóc nữa.


Nhưng khi trúng đạn tại Bỉ, cô lại khóc đến muốn đứt hơi.


Hai bà lão thấy lưng cô thì lấy ra thuốc mỡ gia truyền, cẩn thận bôi vào lưng, dặn dò cô khi ngủ phải nằm sấp. Nam Bắc không muốn bị đau, cũng không có lí do gì không nghe theo nên rất ngoan ngoãn đúng mười một giờ liền chạy vào phòng nằm úp sấp mà ngủ.


Trình Mục Dương hình như rất thích đồ tre và mây đan, đồ dùng trong nhà hầu như là dùng chất liệu này.


Đèn trên tường tuy ánh sáng hơi u ám nhưng cô có thể nhìn thấy mọi thứ, đồ dùng đều là màu xanh biếc.


Thậm chí trong giấc ngủ, cô còn thể cảm giác được hương vị của khu rừng trong căn phòng này.


Lúc tỉnh lại, trời vẫn tối đen, thuốc bôi đã có hiệu quả, sau lưng trở nên rất ngứa. Bởi vì khi ngủ cô không quen mở điều hòa nên lúc này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.


Nam Bắc lấy áo khoác mặc vào, đi chân không ra khỏi phòng. Cửa vừa mở, gió lạnh của điều hòa trộn với mùi thuốc súng phả vào mặt cô.


Bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ. Có âm thanh của vỏ đạn rơi xuống đất.


—Hết chương 4—


***


Chương 5: Nam Thị Nam Bắc (2)


Mọi động tác của cô đều ngừng lại. Nhưng sau tiếng vang nhỏ này lại là khoảng không im lặng khiến người ta hít thở không thông.


Không nghe tiếng động nào nữa, cô lần tay theo vách tường, dùng ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng vang. Chỉ ở qua một ngày đêm ngắn ngủi, cô không quen thuộc với mọi vật trong phòng, cho nên đối với cô mà nói đây là một nơi xa lạ và nguy hiểm.


Lòng bàn tay kề sát vách tường.


Thậm chí có thể cảm nhận được những hoa văn trang trí bằng gỗ nổi phía trên.


Bỗng nhiên, lại vang lên tiếng lách cách.


Là tiếng súng lên đạn?


Khoảnh khắc trong đầu cô nảy lên ý nghĩ này thì tay đã bị một bàn tay khác chặn lại, một thân thể cao lớn áp sát, chặt chẽ ép cô vào tường.


“Nơi này là ranh giới sống chết.” Trình Mục Dương cúi đầy lướt qua tai cô mà nói, hơi thở ấm áp: “Bắc Bắc, không được lộn xộn.”


Cho dù cô muốn động thì cũng không có cơ hội.


Hai người chặt chẽ dán vào nhau, cánh tay, hai chân cùng các đốt ngón tay đều bị hắn khống chế. Cô thậm chí cảm thấy được mạch máu của mình đang bị đè ép mà đập dồn dập, nhất là cổ tay, nơi bị hắn nắm.


Cô chưa bao giờ biết, nếu muốn khống chế một người mà không gây ra thương tổn….thì có thể dùng cách này.


Mặc dù đã có ống giảm thanh (một bộ phận phụ giúp triệt tiêu âm thanh đạn bắn ra) nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rít của đầu đạn với tốc độ siêu âm trong không khí.


Sau đó là tiếng lui vỏ đạn, lại lên nòng.


Người này hẳn là một tay súng bắn tỉa xuất thân từ trong bộ đội, hoặc có thể chỉ là hai ba con mèo hoang đột kích?


Cô không thể ngẩng đầu, cũng không thể cúi đầu.


Chóp mũi cứ cọ vào áo sơmi của hắn, bị vậy giữa cơ thể hắn và bức tường, không thể động đậy.


Lưng bị thương, lại áp vào vách tường gỗ, cứ nghĩ sẽ đau đớn nhưng ngược lại làm cô thấy có chút thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, trong những cuộc bắn giết thế này, chỉ có hai người có thể lấy thân thể che chắn nguy hiểm cho cô.


Mà nay, Trình Mục Dương trở thành người thứ ba.


Không có thời gian mà so sánh, cân nhắc tiểu chuẩn giữa ba người, cô đang phán đoán khi nào trận giằng co này sẽ kết thúc.


“Được rồi.” Cuối cùng, Trình Mục Dương cũng hào phóng cho cô một khe hở: “Đã xong.”


Thanh âm dịu dàng, có ma lực khiến lòng người bình tĩnh.


Cô nghe thấy âm thanh va chạm của kim loại, theo ánh sáng nhìn thấy Tiểu Phong một tay mang súng ngắm một tay đem vỏ đạn đặt vào quả cầu thủy tinh, giống như đứa nhỏ ngoan ngoãn sau khi chơi đùa thì cất đồ chơi vào đúng đúng vị trí.


Đôi mắt trong suốt kia liếc về phía hai người nhưng nhanh chóng thu hồi, yên lặng cầm súng trở về chỗ của mình.


Tiểu Phong đóng cửa sổ, ngã vào ghế nghiêng người tiếp tục ngủ.


“Đổ mồ hôi sao?” Trình Mục Dương nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước trên trán cô: “Điều hòa trong phòng hỏng?”


Tay hắn có mùi hương thật đặc biệt, cô không thể xác định rõ là mùi gì.


Tiếng vỏ đạn rơi xuống đất vừa rồi hẳn là do hắn lui đạn chứ không phải Tiểu Phong.


“Tôi không chịu được gió lạnh của điều hòa.” Cô nói: “Nhất là khi ngủ.”


Nam Bắc nói đến đây thì ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một tia sáng chói mắt xẹt qua.


Hắn quay đầu nhìn ra, trong đáy mắt chỉ có một màu đỏ, kết hợp cùng với khuôn mặt khiến người ta cảm thấy hắn đang nghỉ ngơi thư giãn lại bị quấy rầy, quay đầu thưởng thức khói lửa ngoài cửa sổ.


Cô bị ánh sáng làm chói mắt, nheo mắt lại: “Anh làm ông chủ cũng thật khó khăn, nếu đã đoán trước việc này sao vẫn ở đây?”


“Nơi này rất an toàn, toàn bộ kiến trúc đều là chống đạn cao cấp.” Trình Mục Dương nói: “Nếu không phải cô đột nhiên tỉnh dậy có lẽ sẽ ngủ đến sáng mai mà không hề hay biết điều gì.”


Cô ngẩng mặt, đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc: “Vậy anh đang làm gì? Đánh mèo hoang sao?”


“Tôi? Đang đóng vai yếu thế.” Hắn đưa ra cho cô một giả thiết: “Cô nghĩ xem, Trình Mục Dương dẫn theo nhiều người như vậy nhưng lúc nào cũng đề phòng, chỉ có thể kết luận là người bên cạnh hắn có vấn đề đúng không? Có lẽ sẽ có cơ hội dồn hắn vào chỗ chết?”


Cô nở nụ cười: “Đã gặp nguy hiểm còn vênh váo như vậy.”


Hai người lúc này tách ra, hắn đem viên đạn Tiểu Phong bỏ sót trên bàn vứt vào sọt rác.


“Anh làm tôi nghĩ đến chuyện trước kia, về một con khỉ. Anh biết khỉ Macasque [1'> không? Đó là một loại khỉ vô cùng thông minh.” Cô bỗng nhớ về câu chuyện thú vị trước đây. “Lúc nhỏ tôi sống ở Vân Nam, những con khỉ rất hay lấy trộm đồ của tôi. Tôi dùng rất nhiều phương pháp để có thể giao tiếp với chúng, hí

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tiết lộ 5 cung hoàng đạo may mắn nhất trong tuần này

Thuê cô gái giá 2 triệu đi đám cưới cho đám bạn đỡ trêu nào ngờ bị ép uống dữ quá, và …

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Mẹ chồng mất, 5 người con dâu khóc ngất chỉ có vợ tôi là mặt tỉnh bơ và sự thật sau đó khiến tôi hốt hoảng…

Truyện Lọ Lem Đường Phố Full