Cho thuê nhà đất thì có liên quan đến sức khoẻ sinh sản à?
Cô hỏi giám đốc như vậy, và nhận được câu trả lời: “Bởi vì cô đang có bầu nên cô sẽ hiểu được những bà mẹ đang mang thai muốn những ngôi nhà như thế nào. Chúng ta sẽ đánh vào tâm lý của họ, nhất là về mặt sức khoẻ. Vậy nên cô sẽ đảm nhiệm những vụ thuê nhà có mẹ mang thai.”
Dù sao nghe cũng có lý.
Cô gật đầu rồi xách túi ra về. Về đến nhà, Lâm Vĩnh Túc chạy vội vào phòng.
Nhìn thấy Trịnh Liệt, cô liền cười rạng rỡ rồi chahy tới ôm chầm lấy hắn. Lôi tập tiền lương trong tay, đưa ra trước mặt hắn: “Oa. Chồng ơi. Anh nhìn này. Đây là tiền lương của em. Em đã có thể tự kiếm tiền.”
Trịnh Liệt nhìn thấy cô vui vẻ vậy thì nở nụ cười yêu chiều, vuốt vuốt tóc cô: “Giỏi lắm.”
Lâm Vĩnh Túc được khen thì đắc ý, vênh mặt nói với Trịnh Liệt: ” Chồng à. Anh yên tâm. Từ bây giờ em sẽ kiếm thật nhiều tiền. Để sau này nếu anh có thất nghiệp, em cũng có thể nuôi anh.”
Ai đó đen mặt, khoé môi giật giật.
(Na: *lau mồ hôi* chị nhà hăng quá.)
***10:35 25/1/2017****
NGOẠI TRUYỆN 2: TIỂU BẢO BỐI NHÀ HỌ TRỊNH
Nghe đâu sau sáu tháng về làm dâu Trịnh gia, Lâm Vĩnh Túc đã hạ sinh được một đôi long phượng.
Bốp! Chát! Bụp!
Lâm Vĩnh Túc bẻ cổ tay, mắt liếc Na.
“Bổn tiểu thư sinh đôi khi nào? Hả? Mụ Na toàn viết bậy viết bạ không.” Lâm Vĩnh Túc hai tay chống hông, rất ra dáng bà chủ nhìn Na đang ôm cái đầu vừa bị đánh: “Viết lại cho tôi là Lâm Vĩnh Túc sinh ra một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu như mẹ, đẹp trai như bố. Và rất có khí chất vương giả.”
“Dạ.” Na kéo dài chữ dạ, ảo não suy nghĩ.
Lấy đâu ra vừa xinh đẹp như mẹ lại vừa đẹp trai như bố? Tôi chưa tưởng tượng ra được cái đứa bé nào nó kết hợp cả hai thứ đó lại với nhau thì sẽ ra hình thù gì đây?
Có hai trường hợp sẽ có thể xảy ra. Một là quái vật. Hai nữa… là yêu nghiệt. Yêu nghiệt a!
*****************
Câu chuyện ngắn 1:
Choang!!!
Một tiếng thuỷ tinh võ giòn tan phá hỏng bầu không khí êm lành của buổi sáng nhà Trịnh gia.
Vú Trần nghe thấy tiếng vỡ thì vội vàng chạy vào bếp. Chỉ thấy một cậu bé đang ngồi giữa phòng bếp, cậu đang dùng những ngón tay bé xíu trắng nõn nhặt những mảnh vỡ thuỷ tinh lên.
Cậu bé tên là Trịnh Thế Phong, năm nay vừa lên hai tuổi. Nghe thấy tiếng động trước cửa phòng bếp, cậu bé liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy vú Trần thì nở nụ cười tít mắt: “Vú Trần ơi. Cái cốc nó vỡ rồi.” Nói xong, dường như còn cảm thấy vẫn chưa đủ, Trịnh Thế Phong còn bổ sung thêm một câu: “Là con làm vỡ đấy.” Nói xong, nở nụ cười như màu nắng sau cơn mưa, trên khuôn mặt bầu bĩnh lộ ra hai hàm răng sữa nhỏ nhắn chưa nhú ra hết.
Vú Trần chạy lại, nhấc bổng TRịnh Thế Phong ra xa đống vụn thủy tinh, sau đó bà cúi người xuống, nhặt từng mảnh vỡ, vứt vào trong sọt rác. Xong xuôi, vú Trần nhìn Trịnh Thế Phong bằng đôi mắt hiền từ, nói: “Sao thiếu gia lại xuống bếp?”
NHìn bộ dạng vú Trần hiện tại đang rất nghiêm túc, nhưng Trịnh tiểu thiếu gia có thể nhìn ra tia ưu thương cùng lo lắng lộ ra trong lời nói của bà.
Bắt được điểm yếu này, tiểu quỷ Trịnh Thế Phong rất biết thức thời mà nắm lấy cơ hội, hai mắt ngân ngấn nước, cánh môi nhỏ nhắn mím lại như kìm nén, cái má tròn trịa trắng trẻo ửng lên một mảng hồng: “Con muốn uống sữa.”
“Ây da. Muốn uống sữa thì phải nói với vú Trần chứ. Lần sau không được tự ý vào bếp nghe chưa?”
Trịnh Thế Phong mân mê ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình, gật gật đầu. Hai mắt long lanh ánh nước: “Là con không tốt. Đã để cho vú phải lo. Con xin lỗi.”
Vừa nói, tiểu thiếu gia Trịnh Thế Phong vừa bày ra bộ dạng đáng thương nhất của cún con khiến cho vú Trần kìm lòng không được mà thở dài một cái, sau đó ôm cậu ra khỏi phòng bếp: “Thôi. Lần này vú sẽ không nói cho bố và mẹ của thiếu gia biết. Nhưng lần sau không được như vậy nữa đâu đấy.”
Vú Trần cứ nói, chỉ là không biết đôi mắt to tròn trong veo của tiểu quỷ đang láo liếc nhìn lỗ hổng mới được đục mấy ngày hôm nay ở góc phòng bếp.
Trịnh Thế Phong đưa hai bàn tay nhỏ nhắn bụm miệng cười tủm tỉm. May quá, cái lỗ cậu cất công đục khoét bốn hôm nay để trốn ra ngoài chơi vẫn chưa bị phát hiện. Chả là… cậu vừa trốn ra ngoài để đi chơi với chú xinh đẹp.
*****************
Câu chuyện ngắn 2:
“Trịnh thiếu, Không hay rồi. Cậu chủ bị mất tích rồi.” Vú Trần hớt ha hớt hải chạy vào thư phòng để thông báo. Trịnh Liệt đang điềm nhiên đọc sách trong phòng, hắn chỉ ngước mắt nhìn vú Trần một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
“Mất tích? Bao lâu rồi?”
“Hai tiếng trước ạ.” Vú Trần nói vội: “Cậu chủ mới có hơn hai tuổi, làm sao mà đi đâu được cơ chứ? Trịnh thiếu, hay là…”
“Kệ nó đi. Nó chỉ đi chơi lung tung thôi.”
Ba tiếng sau…
“Trịnh thiếu à. Đến bây giờ cậu chủ vẫn chưa trở về. Có nên cho người đi tìm rồi không?”
Trịnh Liệt ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài băng lãnh mười phần, nhưng sự âu lo ở đáy mắt thì vẫn là không thể giấu.
Tuy nói là thằng bé đi khỏi nhà, tránh xa Lâm Vĩnh Túc là rất tốt. Thằng bé cứ suốt ngày quấn lấy Lâm Vĩnh Túc khiến hắn không thể không khó chịu.
NHưng mà… hừmmmmmm….
Nếu như Lâm Vĩnh Túc đi làm về không thấy thằng bé. Chắc chắn sẽ nổi điên lên mất. Mà hắn thì không muốn nhìn thấy cô nổi điên.
Rất đáng sợ.
Tính tình hiền dịu với ngoan ngoãn của Lâm Vĩnh Túc từ sau khi đi làm rồi đến sau khi sinh tiểu quỷ kia đã bị biến chất hoàn toàn. Đến hắn cũng không thể kiểm soát được rồi. Aizzz…..
“Truyền lệnh đến mọi người trong Trịnh gia. Phải tìm được cậu chủ trước tám giờ tối.”
Bíp bíp…
Trịnh Liệt vừa truyện lệnh xong thì một tiếng bíp bíp kêu lên. Trịnh Liệt liền mở laptop lên.
Trên màn hình liền hiện lên một cậu nhóc hai tuổi trắng nõn với đôi má phúng phính, hai mắt to tròn đang ngồi trên đùi của một người đàn ông.
Cậu ta vừa nhìn thấy Trịnh Liệt thì cười tươi như hoa: “Papa. Papa mau tới cứu con đi. Con bị bắt cóc rồi.”
Trịnh Liệt nhíu mày, nắm tay siết chặt lại, hai hàm răng nghiến chặt lại, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Paul Khải Ân. Sao con tôi lại chạy sang bên Anh quốc rồi? Hả?”
Paul Khải Ân nghe Trịnh Liệt nói vậy thì nhún nhún vai, nhướng mày một cái, nói: “Em trai à. Là nó gọi điện cho anh, nói em bắt nạt nó. Không cho nó ngủ chung với mẹ nên muốn sang đay mách tội bố nó đấy.” Nói xong, Paul Khải Ân còn cúi xuống nhìn cục bánh bao trong lòng, hỏi: “Đúng không tiểu mỹ nhân?”
Trịnh Thế Phong ngước nhìn Paul Khải Ân, cười tít mắt: