Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm (xem 6170)

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

bức người.


“Thật sự không có!”


“Nhưng mà…Ánh mắt anh ta nhìn em không bình thường.” Anh như có điều suy nghĩ.


“Hứa Tiểu Soái! Làm sao anh biết anh mắt anh ấy nhìn tôi?” Khó trách xe của anh chạy ra từ cửa bệnh viện. Vừa rồi anh đã nhìn thấy cô…


“Ừ, anh đi tìm Kỷ Tử Ngang đấy!” Anh lại tự suy diễn: “Hừ, bây giờ còn làm chung cùng một bệnh viện với em, dễ mà cận thủy lâu đài***, không được…”


“Hứa Tiểu Soái! Anh muốn làm gì!” Cô hiểu rất rõ những tên nhị thế tổ này rồi, luôn nghĩ thế giới phải xoay quanh bọn họ, chắc không phải lại muốn dùng đặc quyền để khiến cô hoặc Bành Đại phải chuyển đi chứ? “Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám làm ra chuyện thiếu não gì đó, tôi sẽ không thèm để ý tới anh nữa!”


Anh ngập ngừng: “Biết! Lão phật gia! Về nhà nấu cơm cho anh ăn nhé! Còn nữa, nói cho em biết, làm cho tốt vào. Gia đến nhà em ăn cơm, không phải đến để ăn chay đâu đấy. Mỗi ngày đều là cà rốt, rau cải…em coi anh là thỏ để nuôi à?”


Cô thúc anh một cái, đâu có đến mức mỗi ngày đều cà rốt? Tối qua mới ăn một con gà đấy biết không? Mặc dù con gà kai là anh ép cô phải mua…Thật ra thì cô biết, mấy ngày qua Hứa Tiểu Soái vẫn theo mình kiếm cơm ăn, ép buộc cô mua hết thức ăn chẳng qua là bởi vì muốn giám sát cô, đừng có tự nuôi mình như nuôi thỏ.


____________


*Rùa biển: Dùng để chỉ những người trẻ tuổi đi du học từ nước ngoài về.


**Bốn bỏ năm lên : cách làm tròn số, từ 4 trở xuống thì làm tròn xuống, từ năm trở lên thì làm tròn lên. Trên 25 tuổi coi là gần 30.


***Cận thủy lâu đài: ở gần được hưởng thụ hay được ưu tiên trước.


CHƯƠNG 87: VỊ HÔN THÊ


Sau khi Hứa Tiểu Soái theo cô đến siêu thị mua xong đồ ăn thì có người gọi điện thoại tới, nói là một người anh em đã lâu không gặp mới về Bắc Kinh nên gọi anh qua tụ họp.


Anh không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng, trước khi đi còn không quên dặn lại cô, nhất định phải nấu luôn con cá mới mua ngày hôm nay để ăn, không được phép để lại trong tủ lạnh.


Lại nói, người hiểu cô thật không ai bằng Hứa Tiểu Soái. Lần này anh phải đi, cô thật sự có ý định đó.


Anh gõ cái ót của cô: “Ngày mai anh sẽ tới kiểm tra, nếu như phát hiện nó vẫn nằm đó, em cứ chờ anh đòi em bồi lại bằng một bữa tiệc triều đình Hán Thanh* đi. Khiến em bán mình cũng không đủ đài thọ đấy.”


Cô liếc trắng anh, tại sao? Giá trị con người cô chẳng lẽ còn kém hơn một bàn tiệc triều đình Hán Thanh?


Thấy cô quắc mắt trừng mi, anh buồn cười xoa tóc của cô: “Nhưng mà, bán cho anh lại là chuyện khác, nhất định có thể bán được giá hời! Đi thôi! Em phải ngoan ngoãn đấy!”


Cả thế giới chỉ có Hứa Tiểu Soái có thể cười nhạo cô nghèo khó mà cô lại không làm cô để ý, điểm này ngay cả Thần An cũng không thể. Bởi vì quá yêu, quá để ý cho nên ngược lại càng nhạy cảm hơn, ngay cả lòng tự ái cũng càng mạnh.


Cô nhìn theo bóng dáng rời đi của Hứa Tiểu Soái mỉm cười, xoay người đi về hướng tiểu khu.


Đúng lúc chạm mặt chủ cho thuê nhà đi xuống, bà ấy thấy cô liền chào hỏi: “Ai, Hạ Hạ! Mua nhiều đồ vậy à?”


“Vâng! Dì ra ngoài ạ?”


“Dì cũng đi mua thức ăn. Vừa mới trở lại, trong nhà cũng chẳng có gì ăn. Đúng rồi, cháu đã khỏe hơn rồi chứ?”


Lần trước Hứa Tiểu Soái đã nói là chủ nhà gọi điện thoại cho anh báo cô bị bệnh, vậy chủ nhà làm sao biết? Mấy ngày nay không thấy bóng dáng bà ấy nên cũng không hỏi được, lúc này gặp gỡ lại nhớ tới, gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, nhưng sao dì biết là cháu bị ngã bệnh?”


“A, lần trước có một cậu thanh niên tới tìm dì rất khuya, nói với dì là cháu bị bệnh nên nhờ dì chăm sóc cháu, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho cậu ấy. Nhưng mà rạng sáng, con rể của dì lại gọi điện báo con gái dì chuyển dạ sắp sinh, dì nghĩ lần này đến bệnh viện ít nhất cũng phải một tuần lễ, định báo lại với cậu ấy là dì không có thời gian chăm sóc cháu nữa nhưng không biết lại ném số điện thoại của cậu ấy đâu mất rồi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thể ném người bị bệnh ở nhà một mình được, may mà lúc trước Hứa Tiểu Soái cũng để lại số điện thoại, dì mới gọi điện cho Hứa Tiểu Soái, cũng đưa chìa khóa cho cậu ấy rồi.”


Mỗi lần nói chuyện, dì chủ nhà đều thoa thao bất tuyệt mãi như vậy. Cô im lặng nghe, nụ cười trên mặt dường như đông lại, cứng ngắc, thì ra vẫn có liên quan đến người đó.


Về đến nhà, nghĩ tới câu “phải ngoan ngoãn” cuối cùng của Hứa Tiểu Soái, cô quả thật ngoan ngoan đem cá nấu lên ăn, chỉ là nấu một nửa còn giữ lại một nửa.


Không có Hứa Tiểu Soái đưa đón, đợi lúc cô đáp xe buýt chạy được tới Ám Hương, bên trong đã có khá nhiều khách. Cũng may, đêm nào cô cũng là người cuối cùng lên sân khấu, bây giờ trang điểm vẫn còn kịp.


Tối nay, Ám Hương dường như vẫn bình thường, không có gì khác biệt, lại dường như có gì đó làm người ta bất an.


Đến lượt cô lên sân khấu, vẫn hát một bài như thường lệ, nhận được sự ủng hộ của toàn hội trường, lại có khách la hét yêu cầu hát thêm.


Chuyện này lúc trước cũng thường xảy ra, Hứa Tiểu Soái đối với cô ân trọng như núi, lại đối xử với cô như người nhà, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, cô sẽ không để anh phải khó xử, vì vậy vui vẻ đáp ứng.


“Vậy hát bài nào hay một chút, bốc lửa hơn một chút, anh em tới đây là để vui vẻ đấy, đừng có hát mấy bài bi thương.” Vị khách kia hình như uống hơi nhiều, nụ cười cũng hơi tà mị.


Cô suy nghĩ một chút, lại hát một bài vui vẻ.


Nhưng mà, người đến dường như không có ý tốt, có vẻ là cố ý tới gây sự.


Đợi cô hát xong, hắn lập tức vung ra một xấp tiền mặt, hô lớn: “Hát không tệ! Lại đi! Lần này nhảy thoát y, số tiền này sẽ thưởng cho cô.”


Cô biết tối nay gặp phải kẻ gây rối rồi, sắc mặt trở nên lạnh lùng nói: “Ngại quá, tôi không thể!” Sau đó lập tức xuống đài.


Lại nghe người nọ lớn tiếng quát ở phía sau: “Nhóc thối! Giả bộ làm cái gì! Quay lại cho tôi.”


Cô không ngoảnh đầu lại, rút khỏi sân khấu, các phục vụ viên cũng tiến lại gần, che chở để cô rời đi.


Nhưng không ngờ, một cô gái không biết đột nhiên nhảy ra từ đâu, kéo cánh cánh tay của cô lại, sau đó, một cái tát giáng mạnh xuống mặt cô, tiếng nhục mạ ập tới: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Cướp vị hôn phu của người khác, còn ở đây giả bộ thanh thuần?”


Sự biến hóa này quá nhanh, ai cũng không ngờ tới lại nhảy ra một cô gái, càng không ngờ tới cô gái này sẽ động thủ với cô, chờ đến khi phản ứng kịp thì nhiều vị khách đã vây quanh, có người xem náo nhiệt, cũng có nhóm vừa rồi gây hấn muốn Hạ Hạ nhảy thoát y.


Hạ Vãn Lộ càng thêm sửng sốt, cô làm sao cũng không nhớ nổi mình đã gặp qua cô gái này chỗ nào.


Một tay cô che lại chỗ bị bỏng rát, một tay dùng sức hất cô gái kia ra, lạnh lùng nói: “Cô thật sự nhận lầm người!”


“Tôi không nhận lầm. Cô không phải là Hạ Hạ sao? Đây là địa bàn của Tiểu Soái đúng không? Tôi làm sao có thể nhận lầm. Tôi là vợ chưa cưới của Tiểu Soái. Người phụ nữ ti tiện này, đồ tiểu tam không biết xấu hổ!” Cô gái kia ngồi dưới đất, nhìn v

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện tình lãng mạn của bà già 93 lái phi công 95

7 ngày để nói anh yêu em

Nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ con dâu đã vứt, đến khi bà mang vào thì con dâu sợ hãi ngất lịm

Truyện Kết Thúc Một Tình Yêu Full

Định Mệnh Nghiệt Ngã….