Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm (xem 6163)

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

ời yêu mến tôi từ lúc dự thi đến giờ, cảm ơn mọi người.”


Hiểu Thần nhìn thẳng xuống hội trường cúi đầu cảm tạ.


Hạ Vãn Lộ nhìn thấy cậu trai kia đứng ở hàng trước của hội trường, ánh mắt nhìn Hiểu Thần, như si, như say, như nhìn ngắm một vị nữ thần xa không với được.


Cuộc tranh tài kết thúc, cô rời khỏi trước tiên.


Cô chính là như vậy, trước khi người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc đã dứt khoát rời đi. Thật ra thì, cô cũng muốn được giống như những người hâm mộ kia, cho Hiểu Thần một sự khích lệ trực tiếp nhất, điên cuồng nhất, hoặc là giống như cậu trai kia, đứng ở một nơi nổi bật nhất.


Nơi có thể vỗ tay vì Hiểu Thần, nhưng mà cô không dám.


cô sợ lại tiếp tục xuất hiện trước mặt người đó, thật vất vả mới đuổi được anh đi, chẳng phải sao? Mấy ngày nay cũng không thấy xuất hiện ở bên cạnh cô nữa.


cô lặng lẽ rời khỏi, trong màn đêm tối đen như mực đi về phía trạm xe điện ngầm.


Nhưng lại thấy rất nhiều bảo vệ vây lại, người nào đó mặc một thân quần áo chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng bước ra từ lối đi dành cho khách quý, bên cạnh còn có thêm Kiều Á phong tình vạn chủng.


Bóng đêm như mực không che giấu được vẻ tao nhã của anh.


Phóng viên đợi từ bên ngoài đồng loạt xông lên, vô số câu hỏi mơ hồ đứt quãng truyền vào tai cô: “Anh Tả, có thể phát biểu đôi chút cách nhìn của anh đối với lần thi tuyển này?”


“Anh Tả cho rằng ai có hy vọng lấy được chức vô địch nhất?”


“Xin hỏi anh Tả tại sao tối nay anh lại đích thân tới hội trường của cuộc tranh tài?”


“Anh Tả sẽ làm giám khảo khách mời trong trận chung kết đúng không?”


“Xin hỏi có phải cô Kiều là đặc biệt theo anh Tả đến xem cuộc so tài không?”


“…”


Tiếng hỏi như nước thủy triều, còn anh thì bình tĩnh.


Ánh mắt của anh cực kỳ trấn tĩnh, tất cả những ồn ào náo nhiệt giống như không hề tồn tại trước mặt anh, cho tới khi bảo vệ giúp anh mở ra một lối đi nhỏ, anh vẫn trầm mặc bước đi. Trong biển người tấp nập, anh giống như loài hạc bất phàm, khiến cho ánh mắt của cô không thể dời đi nửa bước, trái tim cũng chuyển động theo tầm mắt, như si như mê…


Cho đến khi có một chiếc xe lái tới, anh lên xe, Kiều Á cũng bước lên theo.


Xe dịch chuyển qua biển người, trong mắt cô, trừ ánh đèn xe chói lóa, không còn thứ gì khác, tựa như vừa rồi anh chưa từng xuất hiện qua.


Các phóng viên có chút ảo não, có tiếng than thở buồn bã: “Khiến cho Tế Hạ mở miệng nói một câu thực sự còn khó hơn cả lên trời.”


“Đúng vậy! Anh ta chưa từng tiếp nhận phỏng vấn của bất cứ đơn vị truyền thông nào. Quả đúng là nhân vật không tầm thường.”


“Anh ta chưa bao giờ đến xem một cuộc tranh tài, tối nay sao lại đi cùng với Kiều Á nhỉ?”


“Ai biết! một biến động nhỏ của mấy nhân vật nổi tiếng này cũng làm chúng ta mệt chết đi được. không phải Kiều Á cũng là người thi tuyển lần trước sao? nói không chừng người ta muốn đến ôn lại cảm giác ngày xưa.”


“Mọi người nói xem, anh ta và Kiều Á thật sự có chuyện gì khác lạ không?Aiz, chuyện này cứ coi như là chuyện bát quái để chúng ta đùa giỡn là được, tuyệt đối không có ý nghĩ giành giật trang đầu của mọi người đâu.”


“Đây đều là bí mật công khai, nghe nói mỗi năm thi tài thật ra chính là Tả Tam thiếu tuyển chọn người đẹp, không phải mỗi minh tinh được nâng đỡ đều có xì căng với anh ta à? không phải chụp được rất nhiều ảnh thân mật đấy thôi?”


“thật ra thì, mọi người đều phát hiện ra một quy luật chứ, mỗi năm thi tài, minh tinh được nâng đỡ đều là cô gái Chiết Giang, nghe nói Tả Tam thiếu thích con gái Chiết Giang, mà vị hôn thê của anh ta không phải cũng đang học thạc sĩ ở Hàng Châu à? Cho nên, tôi thấy cuộc so tài lần này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần không phải Chiết Giang, đầu tiên đã bị loại rồi. không tin thì chúng ta đánh cuộc.”


“Vị hôn thê của Tả Tam thiếu này chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, các người cũng chưa từng chụp được phải không?”


“Đúng vậy, hình như người nhà họ Tả bảo vệ rất khá, cho nên tôi thấy vị hôn thê này, mới là chính chủ, Kiều Á cái gì đó, tất cả chỉ là phù vân, là vật thay thế, tôi thấy cuộc so tài lần này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần không phải Chiết Giang, đầu tiên đã bị loại rồi. không tin thì chúng ta đánh cuộc.”


“Vị hôn thê của Tả Tam thiếu này chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, các người cũng chưa từng chụp được phải không?”


“Đúng vậy, hình như người nhà họ Tả bảo vệ rất khá, cho nên tôi thấy vị hôn thê này, mới là chính chủ, Kiều Á cái gì đó, tất cả chỉ là phù vân, là vật thay thế tịch mịch mà thôi.”


Vật thay thế tịch mịch…


Quanh quẩn trong đầu cô là mấy chữ của phóng viên này.


Sao anh chỉ thích những cô gái Chiết Giang? Trong lòng cô thoáng qua một đáp án mà cô không dám nghĩ tới, thật sự là bởi vì Như Ý sao? Hay là bởi vì…


cô tự nhiên cũng nhìn ra được, anh đối với Kiều Á, thật sự không yêu, đúng như các phóng viên đã nói, chỉ là tìm một vật thay thế cho tịch mịch. Nhưng mà, nhìn anh và Kiều Á sánh đôi rời đi, còn có thể nghĩ gì, đêm khuya thế này, kế tiếp bọn họ sẽ làm thêm chuyện gì nữa?


Tất nhiên, việc này cũng chẳng liên quan gì tới cô, là cô rời bỏ anh, không có tư cách nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là, cô vẫn nghĩ đến những lời mà anh đã nói: “Tôi ngồi trên đỉnh cáp treo hỏi, cô gái của tôi ở nơi nào?”, “Hoa dạ hương ở trong đại viện nở rồi lại rụng, rụng rồi lại nở ra, tôi đang nghĩ, hay là tôi cũng tìm cái cuốc chôn cất mình cho rồi.”. “Cho dù tôi mỗi ngày chỉ gặp một người, tôi cũng có một phần một tỷ hy vọng được gặp lại côấy…”


A… một phần một tỷ hy vọng có lẽ quá gian nan, quá xa vời, hơn nữa, trong quá trình chờ đợi hy vọng cũng thấy cô đơn, cũng có do dự, cho nên mới có vật thay thế tịch mịch này sao? Cái gọi là yêu, sao lại không thể thay thế được?


CHƯƠNG 86: NẾU NHƯ MUỐN YÊU


Cởi bộ đồng phục y tá xuống, sửa sang lại đầu tóc, Hạ Vãn Lộ chuẩn bị tan ca.


Trong phòng làm việc, các y tá bàn luận sôi nổi, hình như có liên quan đến một anh chàng đẹp trai nào đó. Cô cười, trọng tâm đề tài của những cô gái trẻ bây giờ dường như toàn vây quanh trai đẹp, quần áo và sắc đẹp…Xem ra, cô không còn trẻ nữa rồi, ít nhất, tâm đã già.


Chỉ là, một cái tên vô tình rơi vào tai cô…Bành Đại.


Trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt trắng nõn, cặp kính nhỏ, ngón tay trắng nõn thon dài, ngón tay sạch sẽ. Thì ra đó là vị bác sĩ rùa biển*.


“Các cô đang nói đến ai vậy?” Cô không nhịn được hỏi thăm.


“Bành Đại! Bác sĩ mới tới bệnh viện chúng ta đó, nghe nói là một con rùa biển được mời tới với mức lương rất cao, vừa tới đã đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa phụ sản, trợ lý viện trưởng, có lợi hại không? Quan trọng nhất là, nghe nói là một đại suất ca. Hơn nữa…còn độc thân.”


“Đúng vậy đúng vậy! Nghe nói còn nhà người nhà y tá trưởng của chúng ta. Tuyệt đối còn độc thân.”


“Phụt___”! Được rồi, người làm việc trong ngành y thật sư không nên có phản ứng kinh ngạc như vậy đối với một nam chủ nhiệm khoa phụ sản,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Đêm nào chồng cũng mộng du, sợ anh bị ma nhập tôi đi theo

Nhận được bài học nhớ đời sau 6 năm gặp lại người yêu cũ

Em Chỉ Là Thứ Để Anh Mua Vui

Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh