“Bàn bạc cái gì?” Nhất thời Tống Sở không biết Trịnh Hữu Đào đang ám chỉ chuyện gì.
Trịnh Hữu Đào giận anh, “Chuyện mua xe đó! Định tính mua cho Ngọc nhi xe gì vậy?”
“Em muốn Maserati! Màu đỏ!” Tống Ngọc vui mừng thét chói tai.
Sắc mặt Tống Sở đanh lại, cười có chút khó xử, “Muốn mua xe đắt tiền vậy ư?”
“Có đắt gì đâu! Xe nhà họ Tả nhà họ tùy tiện mang một chiếc ra ngoài cũng đắt hơn cái này nhiều! Anh, chính chiếc xe kia của anh không phải cũng đắt lắm sao?” Tống Ngọc bĩu môi làm nũng.
“Vậy……. Nếu không em lái xe của anh đi?” Tống Sở nói.
“Không cần! Đó là xe của đàn ông mà! Mất mặt chết!” Tống Ngọc mất hứng ngồi xuống.
Tống Lập Danh nghe vậy giận tái mặt la mắng Tống Ngọc, “Được rồi! Con là sinh viên cần xe làm gì chứ?! Muốn mua thì mua cái xe nào bình thường mà chạy! Màu sắc bảo thủ một chút, chững chạc một chút mới được!”
“Ba…… Là mua cho con, không phải mua cho ba!” Tống Ngọc gấp đến độ lại đứng lên dậm chân, “Tại sao sinh viên lại không thể lái xe? Trong trường con có rất nhiều nữ sinh viên cũng có xe! Anh con là ai chứ! Con rể nhà họ Tả! Con chạy chiếc xe chất lượng bình thường đi ra ngoài, rồi nói anh con là ai, ai cũng không tin đâu! Xe chính là mặt mũi của đàn ông, người nhà họ Tống chúng ta đi ra ngoài chính là mặt mũi của anh con, mẹ, người nói gì đi chứ?”
Trịnh Hữu Đào bị kẹp giữa chồng và con gái khó mà nói chuyện, nhưng khát vọng muốn mua xe đắt tiền đã lấn át tất cả, gật đầu do do dự dự nói, “Ngọc nhi nói cũng có lý…….”
“Có lý cái mông!” Mặt Tống Lập Danh hầm hầm, “Mấy người đàn bà này, đã biết tốn tiền! Cũng phải suy nghĩ chút cho Tống Sở đi, ở nhà họ Tả nó rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, rất nhiều chuyện không tiện mở miệng, không cần luôn làm nó khó xử!”
Chương 266: Ngoại Truyện 6: Em Là Của Anh Sớm Sớm Chiều Chiều
Lời nói của Tống Lập Danh rất hợp lý, nhưng mà lại chọt trúng chỗ đau của Tống Sở chỗ đau.
Trong nhà họ Tả, anh chỉ là một người ngoài. . . . . .
Bất luận anh cố gắng thế nào, ở trong mắt người khác, anh thủy chung vẫn là một người ngoài. . . . . .
Một người nhận tiền lương của nhà họ Tả, vì nhà họ Tả bán mạng làm việc, là người làm công cao cấp của nhà họ Tả. . . . . . Kính xin
“Không nên nói như vậy! Nếu đã kết hôn, chính là người một nhà, ở đâu ra người ngoài như vậy? Tôi chính là xem Thần Hi như con gái mà yêu thương đấy! Hơn nữa, Tống Sở của chúng ta là sinh viên kinh tế tài năng, những năm qua không biết đã kiếm bao nhiêu tiền vì nhà họ Tả, dựa vào bản lãnh của nó, đi nơi nào cũng phát triển được! Mua cho người nhà chiếc xe coi là cái gì?” Trịnh Hữu Đào hợp tình hợp lý phản bác ông xã, nói xong lại thở dài vỗ vỗ vai Tống Sở, “Con trai, cũng không cần thiết phải mua xe cho Ngọc Nhi, nếu con thấy khó xử, hãy nói với người trong nhà, mẹ chẳng qua là cảm thấy, con là một người đàn ông cao lớn, nhưng mọi chuyện đều muốn nghe lời vợ, mọi chuyện đều phải chờ vợ gật đầu, mẹ là thấy ủy khuất cho con! Con rễ nhà họ Tả, danh tiếng bên ngoài ngược lại dễ nghe, nhưng mẹ thấy bộ dạng uất ức này của con, cũng tình nguyện để con cưới con gái nhà bình thường, con có thể đứng thẳng làm một người đàn ông chân chính!”
“Lời này là có ý gì?” Tống Lập Danh nghe xong vô cùng mất hứng, “Cưới cũng cưới rồi còn nói những lời này làm gì, chẳng lẽ bà mong muốn con trai ly hôn hay sao?”
Bị ông xã giáo huấn như vậy, Trịnh Hữu Đào cũng không dám nói lung tung nữa.
Tống Sở thấy cha mẹ vì mình mà cãi nhau, tâm tình buồn bực cũng buông xuống không ít, cười nói với mẹ, “Mẹ, người quá lo lắng rồi, Thần Hi rất tốt với con, không phải chuyện gì con cũng cần nói với cô ấy, con ở nhà họ Tả một chút cũng không uất ức, thật.”
Trịnh Hữu Đào hừ hừ, “Con là một tay mẹ nuôi lớn, mẹ còn không hiểu con sao? Không uất ức? Không uất ức tại sao nhà họ Tả không cho cổ phần trong công ty cho con? Chỉ để cho con làm một cái giám đốc nho nhỏ bán mạng cho họ?”
Một câu này thật sự đã đánh vào chỗ mẫn cảm nhất trong lòng của Tống Sở. . . . . .
Đúng vậy, kết hôn với Thần Hi đã nhiều năm như vậy, cha vợ cũng để cho anh làm giám đốc, tuy nhiên chưa từng đề cập qua sẽ cho anh cổ phần, việc này càng làm cho anh cảm thấy mình là người ngoài trong nhà họ Tả. Chỉ có Thần Hi, từng nói muốn chuyển cổ phần trong tay mình qua cho anh, nhưng anh lại cự tuyệt.
Cho tới nay, anh biết Thần Hi đối với anh rất tốt, hận không thể lấy toàn bộ thế giới của cô đều cho anh, chỉ là, anh không đủ yên tâm thoải mái để tiếp nhận,
Thật ra thì, anh cũng không ham muốn cổ phần nhà họ Tả, ở chung với Thần Hi cũng không phải là vì tiền của cô, nếu không cũng sẽ không cự tuyệt đề nghị chuyển nhượng cổ phần cho anh của Thần Hi, mà trên thực tế, nếu thật sự cha vợ nói muốn cho anh cổ phần, nói không chừng anh cũng sẽ không nhận, vậy mà, anh chủ động cự tuyệt là chuyện của anh, cha vợ vẫn không đề cập tới, chẳng lẽ anh trong lòng cha vợ là người không đáng tin như vậy. . . . . .
Có lẽ, cuối cùng anh chỉ là người ngoài thôi. . . . . .
Anh không thể hòa nhập vào nhà họ Tả, giống như Thần Hi, cũng không thể hòa nhập vào nhà họ Tống của anh. . . . . .
Đối với chất vấn của mẹ, anh lần nữa cười ra tiếng, “Mẹ, Thần Hi có cho con, chỉ là con không muốn mà thôi. . . . . .” Thật sự anh không hy vọng mẹ hiểu lầm Thần Hi bất kỳ chuyện gì, thật ra thì, thật sự anh rất yêu Thần Hi, giống như anh yêu quý cái nhà này vậy. . . . . .
“Con! Ngốc quá!” Trịnh Hữu Đào nhìn con trai không ngừng than thở, “Mẹ chính là sợ con quá nhu nhược, đến lúc đó bán mạng cả đời vì nhà họ Tả, mình cái gì cũng không có!”
“Làm sao sẽ không có gì cả chứ?” Anh nắm bả vai của mẹ, “Con có ba, có mẹ, có em gái, có bà xã, còn có hai đứa con đáng yêu, làm sao sẽ không có gì cả?”
Trịnh Hữu Đào nghe vậy không ngừng lắc đầu, “Thôi thôi, mẹ không nói lại con, có vợ thì quên mẹ, con nào chịu nghe lời mẹ nói nữa chứ? Con phải nhớ kỹ, đàn ông có uy nghiêm của đàn ông, trong nhà đàn ông mới là chủ gia đình, con đừng quá nuông chiều vợ, cuối cùng bị vợ cưỡi trên đầu, hơn nữa nhà họ Tả như vậy, chúng ta trèo cao nhiều lắm rồi, mẹ thật lo lắng con không thể khống chế Thần Hi!”
Chính là bởi vì như vậy, mới muốn ngoài sáng và trong tối, ra oai phủ đầu với Thần Hi, cổ vũ cho con trai!
Ngoài miệng Tống Sở đáp ứng, đẩy mẹ vào phòng, “Mẹ, con biết rồi! Mẹ không cần lo lắng cho con, đi ngủ sớm một chút, hôm nay không phải mệt mỏi cả ngày sao?”
Cuối cùng dụ dỗ mẹ đang không ngừng nói đẩy trở về phòng, xoay người lại, Tống Ngọc một đôi mắt mong đợi vẫn còn uất ức nhìn anh, anh khẽ mỉm cười, lên lầu.
Trong phòng ngủ, Thần Hi đã ngủ.
Anh tùy tiện tắm rửa một chút, cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng.
Nhìn hai mẹ con nằm trên giường, an