Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm (xem 6151)

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

lại bên cạnh cô, còn sẽ hỏi câu này sao? Cô chậm rãi gật đầu, “Thật. . . . . .”


“Vậy. . . . . . Bọn ta hạ trở lại!” Tống Sở cầm tay của cô, không yên tâm dặn dò, “Có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh.”


“Ừ. . . . . .” Nhìn vào ánh mắt Tống Sở, bên trong, là bóng dáng của cô, giống như thâm tình sâu như biển. . . . . .


Cuối cùng anh vẫn là rời đi.


Trong nháy mắt cửa đóng lại trong lòng cô như có thứ gì chìm xuống, loại cảm giác đó gọi là thất vọng, cô quá quen với từng cử chỉ của anh, kể từ sau khi người nhà của anh tới Bắc Kinh, cô thường thường chỉ như một người bạn.


Phụ nữ đều là động vật ăn ở hai lòng. Cái này tổng kết quá sâu sắc rồi. Rõ ràng là hi vọng anh lưu lại, lại chủ động thả anh đi, sau đó một người trộm khổ sở. . . . . .


Bình truyền dịch dần dần chảy hết, cô gọi y tá, biết được tối hôm qua đã truyền hơn phân nửa, đây là chai cuối cùng rồi.


Dùng bông băng nhẹ nhàng giữ tại vị trí kim châm trên mu bàn tay, phát hiện cô mặc chính là quần áo của Tống Ngọc, điều này làm cho cô rất không thoải mái, hơn nữa, trong quá trình hạ sốt ra rất nhiều mồ hôi, lúc này toàn thân cao thấp đều nhớp nhúa, cô rất muốn nhẹ nhàng khoan khoái.


Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi tới phòng làm việc của bác sĩ mượn điện thoại bảo tài xế đến đón mình về nhà.


Trong lòng vẫn luôn lo lắng cho hai con, gọi điện thoại hỏi mẹ chồng, biết được ba chồng đã đưa bọn chúng đi nhà trẻ rồi, mới yên lòng, trong bồn tắm nhà mình tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo của mình, mặc dù hết sốt rồi, vẫn cảm giác rất vô lực, nên tính toán ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày.


Ba mẹ cũng đi công ty, người giúp việc đã sớm làm xong bữa ăn sáng thanh đạm, hình như từ tối hôm qua đến giờ cô không ăn bất cứ thứ gì rồi, sau khi uống hai chén canh, cảm giác sức khỏe cũng khôi phục không ít.


Mở máy vi tính ra, một email nhảy ra ngoài, hóa ra là thư mời tụ hội bạn học, thời gian là vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, mục tiêu là Hải Nam, người khởi xướng là Phương Di, là bí thư lớp năm cấp ba, cô nhóc này, lại còn đặc biệt cường điệu, không thể mang theo người thân. . . . . .


Cô đang uống sữa ấm, không khỏi bật cười.


Nhớ tới Phương Di, cô lại nhớ tới lúc cô kết hôn Phương Di có gửi cho cô một email chúc mừng, trừ chúc phúc ra, hình như còn có cái gọi là nguyên tắc để hôn nhân hạnh phúc, năm đó cô chỉ nhìn lướt qua một chút, cũng không có lưu lại ấn tượng gì, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, lập tức tìm lại để xem, email sáu năm trước, thật sự là không dễ tìm chút nào!


Tìm được!


Môi cô cong lên một góc nở rộ một nụ cười, mở ra đọc, từng câu từng chữ lần lượt tiến vào đầu cô, nụ cười của cô dần dần thu lại. Sáu năm trước chẳng thèm ngó những điều này, vào giờ phút này, giống như cây kim đâm vào lòng cô, mỗi một chữ đều khắc sâu vào trong lòng cô. . . . . .


Nguyên tắc hạnh phúc một: cho dù bạn muốn hay không muốn thứ gì, cũng phải lớn tiếng nói ra! Không để đàn ông đi đoán suy nghĩ trong lòng bạn, đàn ông rất ngốc, suy nghĩ và lời nói của bạn anh ta sẽ vĩnh viễn không hiểu.


Cô nắm ly sữa tươi trong tay, nhớ tới chuyện buổi sáng, rõ ràng không muốn anh đi, lại lấy dũng khí đánh cuộc. . . . . .


Nhưng mà, đây là lỗi của cô sao?


Lúc đầu, cô cũng nói tất cả không vui trong lòng cho anh nghe, kết quả thì sao? Dường như cũng không có tìm ra được cách giải quyết và sự an ủi từ Tống Sở, có cũng chỉ là đứng trên lập trường của cha mẹ và em gái mà qua loa trả lời cô, cuối cùng ngược lại kết quả chỉ là cãi vả và chiến tranh lạnh, cuộc sống như thế quá mệt mỏi, vì vậy cô đã học xong cách giấu mình đi. Mà trên thực tế, cô phát hiện, mỗi lần chiến tranh lạnh giữa bọn họ đều là bởi vì người nhà của anh, những tranh chấp khác của họ cũng bất đồng, Tống Sở cũng sẽ bao dung cô. . . . . .


Vì vậy, ánh mắt của cô rơi vào trên điều thứ hai.


Nguyên tắc hạnh phúc hai: Vĩnh viễn không nên cùng người nhà anh ta tranh đoạt anh ta, vấn đề mẹ và vợ cùng rơi xuống nước sẽ cứu ai trước tiên là một vấn đề khó khăn của thế giới, đến nay không người nào có thể chân chính trả lời.


Đầu của cô nằm ở trên bàn phím. . . . . .


Đây là vướng mắc trong hôn nhân gây tổn thương cô sâu sắc nhất. . . . . .


Hơn nữa, thậm chí cô tin tưởng, nếu như cô và Trịnh Hữu Đào cùng rơi xuống nước, nói không chừng Tống Sở cứu chính là mẹ anh, bởi vì Tống Sở sẽ nói, em biết bơi, mẹ anh thì không biết. . . . . .


Cô không muốn cùng người nhà anh tranh đoạt anh, cô cũng muốn hòa hợp với bọn họ, nhưng mà tại sao lại khó như vậy chứ? Lại nói đây mới là vấn đề khó khăn nhất thế giới!


Đang ngồi ngây ngốc, điện thoại vang lên, cô không muốn nhận, sau mấy tiếng liên tục, không còn một tiếng động, nghĩ là người giúp việc ở dưới lầu nhận.


Quả nhiên, không lâu sau đó, người giúp việc lên tới, nói cho cô biết, “Chồng cô chủ gọi điện thoại về, nói để cho cô chủ nghe điện thoại.”


“Biết!” Cô ôm bản ghi chép nằm dài trên giường, thuận tay cầm điện thoại lên, “Alo.”


“Tại sao em lại về nhà?” Bên kia là giọng nói cực kỳ tức giận của Tống Sở.


“Em khoẻ hơn rồi nên đã về nhà!” Cô thờ ơ trả lời, “Anh ở đâu?” Lúc này, anh chắc đã đưa Tống Ngọc đến trường rồi đi gặp khách hàng rồi chứ?


“Anh ở bệnh viện, đưa bữa ăn sáng cho em! Thật là đứa trẻ cứng đầu cứng cổ!” Anh hầm hừ nói.


Cô sửng sốt, thật ra thì cô thích nhất giọng điệu mang theo cưng chiều và trách cứ này của anh, làm cho người ta đắm chìm sâu vào đó, giống như quả táo ngọt có độc gây đả thương người, mặc dù trong lòng vẫn là ghim cái gai, nhưng vẫn là tham luyến hương vị ngọt ngào này. . . . . .


“Tại sao không nói chuyện? Đuối lý? ! Bác sĩ nói rồi, phải tiêm ít nhất ba ngày mới được!” Anh dường như không có tính toán bỏ qua cho cô.


Cô cười cười, “Biết rồi! Em sẽ đúng giờ đi tiêm!”


“Tốt lắm, anh đi gặp khách hàng, em ngoan ngoãn ở nhà trong!”


“Ừ. . . . . .” Cô tắt điện thoại, tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mặt bàn là hình cô và Tống Sở chụp chung, vẫn là chụp khi học đại học, là bọn họ được hạng nhất trong cuộc thi bóng rổ, cô xông lên ôm cổ anh hoan hô, kín kẽ như anh mà khi đó cũng rất hưng phấn, ở trước mặt mọi người ôm cô xoay vòng vòng, bởi vì chuyện này, cô bị bạn học trong khoa mắng là phản đồ, mà tấm ảnh này là do hội nhiếp ảnh chụp được, cũng bị cô giữ lại.


Trong hình, cô cười ngây ngô, mà anh, cũng khó có được nụ cười rực rỡ, cho nên, cô vô cùng quý trọng tấm hình này. . . . . .


Khi đó anh và cô, là do cô không quên được cũng không bỏ được. . . . . .


——— —————— —————— —————— —————————


Lần đầu gặp Tống Sở, cô mười tám tuổi, đi vào Ivory Tower.


Hôm đó ánh mặt trời vừa phải, bạn cùng phòng nằm dưới giường của cô cũng là chị em thân thiết Đào Đào muốn đi ký túc xá nam tìm đồng hương

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 3

Chồng để lại toàn bộ tài sản đi theo gái

Đêm khuya mưa bão, tôi lặng người khi thấy anh đưa gái về nhà

35 tuổi vẫn chưa biết mùi đàn bà thì bất ngờ được hotgirl gạ tình, nào ngờ sáng hôm sau choáng váng khi thấy