Buổi trưa này, Hạ Vãn Lộ cùng Y Thần đều ngủ hết sức an bình, mà sau khi họ ngủ sau Tả Thần An liền gọi điện thoại cho Thần Hi, “Thần hi, là em, đang ở chỗ nào?”
“Ở công ty. Thế nào? Y Thần ở với em có nghe lời không?” Ở trong điện thoại giọng nói Thần Hi nghe được vẫn như cũ rất mệt mỏi.
Anh có chút bất mãn, “Hôm nay là chủ nhật, chị lại đang bị bệnh, còn đến công ty làm gì?”
“Em trai! Em cùng anh hai ai cũng không chịu nhận, chị không chăm chỉ làm việc làm sao được?” Loáng thoáng, bên phía cô vẫn truyền đến âm thanh gõ bàn phím.
“Lần trước để cho chị chú ý nhiều chuyện của công ty, như thế nào?” Mấy tháng này, dường như cũng không có cái gì khác thường, bên kia Tiêu Y Đình cũng không còn tiến thêm bước động tĩnh nào, anh đang nghĩ, chẳng lẽ cảm giác của mình sai sao?
“Tạm thời không phát hiện cái gì khác thường. . . . . .” Thần Hi vẫn có điều cảnh giác, “Hôm nay em gọi điện thoại là có chuyện gì? Có tin tức muốn nhắc nhở chị?”
“Không phải. . . . . .” Không có khác thường, đó chính là tốt nhất, anh đổi đến mục đích chủ yếu hôm nay gọi điện thoại cho Thần Hi, “Thần Hi, em rất trịnh trọng cùng chị thương lượng một chuyện, chị sau này về nhà cùng người của Tống gia thương lượng một chút, xem một chút có được hay không!”
“Chuyện gì phải nghiêm túc như vậy?” Tả Thần Hi rất ít khi nghe em trai nói chuyện nghiêm túc như vậy, bất giác nâng cao tinh thần.
“Là như vậy, Thần Hi, em cùng Hạ Vãn Lộ kết hôn, các người đều biết, còn nữa, quyết tâm muốn ở với nhau của em và cô ấy mọi người cũng biết đến, cho nên em không muốn nhắc lại nữa. Nhưng là, có một việc em không muốn gạt chị, cô ấy không thể sinh con. . . . . .” Tâm tình anh nói tới đây thật là nặng nề, nhưng lại sợ Thần Hi sẽ đứng ở lập trường người trong nhà phản đối một em dâu không thể sin con, lập tức bổ sung, “Thần Hi, đừng trách cứ cô ấy…, cô ấy là vì em mới không thể sinh, năm đó chúng ta từng có một đứa bé, đứa bé sinh ra liền chết non, mà khi cô sinh con có xảy ra chuyện ngoài ý, vì vậy rất khó có thể sinh được. . . . . .”
Không biết, khi Thần Hi nghe anh nói đoạn thoại này, tay nắm điện thoại đang run rẩy, rồi sau đó, giọng nói đều đang run rẩy, “Cho nên đây?”
“Cho nên, em có một yêu cầu quá đáng. Cô ấy rất thích Y Thần, khó được như vậy, Y Thần cùng cô ấy cũng rất hợp ý, em vốn nghĩ, có thể xin Tống Sở cùng người nhà họ Tống cho con bé làm con thừa tự của chúng ta hay không, nhưng là nghĩ tới, cho làm con thừa tự như vậy dường như cũng không cần thiết, đối với trong lòng Y Thần để lại ám ảnh cũng không được tốt, vì vậy, em liền muốn dứt khoát không nói rõ chuyện này, chỉ để cho Y Thần tới sống cùng chúng ta là được, về phần em thương yêu Y Thần như thế nào, mấy năm này chị là người rõ ràng nhất, em nhất định sẽ luôn yêu thương bé, mà Lộ Lộ, chị cũng có thể yên tâm, hiện tại Y Thần đối với cô ấy không muốn rời xa trình độ đã vượt qua em. Nếu như chị cảm thấy không thành vấn đề, liền cùng Tống Sở và người nhà anh ta nói một chút, như thế nào?”
Tả Thần An nói xong rồi, bên kia Thần Hi cũng rất lâu không có trả lời, mơ hồ, nhưng có chút âm thanh kỳ quái, giống như cô rất đè nén, “Thế nào? Thần Hi?”
Anh không có nhìn thấy, ở bên kia điện thoại quả nhiên Thần Hi đã sớm khóc đến nước mắt đầy mặt, khóc không thành tiếng này, như thế nào dám để cho em trai nghe, chỉ có thể bụm miệng, đè nén nước mắt, cho đến khi Tả Thần An hỏi lại lần nữa, cô mới cố gắng bình phục tâm tình, tận lực để cho giọng nói của mình ổn định lại, “Không có việc gì, chính là đột nhiên rất muốn ho khan. . . . . . Em mới vừa nói cái gì? Y Thần rất thích cô ấy sao?” leequyydoon Lời này vừa hỏi xong, nước mắt của cô lại bắt đầu rơi xuống.
“Đúng vậy, dính chặt cô ấy từng thời từng khắc không rời, tắm ngủ đều muốn cô ấy ở bên cạnh, địa vị của em cũng bị đẩy xuống rồi!” Anh nghĩ tới Y Thần, nhớ tới hai người vẫn còn ở trong phòng ngủ ngủ say, bất giác bật cười.
Thần Hi một lúc lâu vẫn không có lên tiếng, em trai thương yêu Y Thần, làm sao cô không biết? Y Thần từ nhỏ cũng dính anh, em trai này của cô, một người đàn ông 1m8, mấy năm qua, chải đầu cho Y Thần đã luyện thành cực kỳ thuần thục, có thể thấy được khó có được. Đây là thiên tính, trong lòng cô biết rõ. Cô ngày đêm lo lắng, ngày này rồi cũng sẽ tới, đến lúc đó tất cả rất rõ ràng, làm thế nào để kết thúc?
Nhưng, cuối cùng tới vẫn là tới, phải không? Giống như Hạ Vãn Lộ, đúng là vẫn xuất hiện tại bên cạnh Y Thần, lực lượng nào đó cũng không ngăn cản được. . . . . .
“Thần Hi, cực kỳ khó khăn sao?” Tả Thần An không nghe được tiếng động nào, hỏi tới. Tình cảnh Thần Hi ở Tống gia, anh cũng biết, nếu chuyện này thật sự rất khó mở lời, anh sẽ tự mình tới Tống gia, mặc dù anh không thích người của Tống gia.
Chương 214: Mười Năm
“Không đâu! Chuyện này chị có thể tự quyết định! Không cần bàn bạc! Y Thần…… Sẽ làm con gái của em đi, mấy năm nay, em vì nó hao tâm tổn trí cũng không ít so với người làm cha mẹ như anh chị!”
Tả Thần An hơi sững sờ một chút, không nghĩ Thần Hi lại đáp ứng nhẹ nhàng nhanh chóng đến như vậy, “Thật không cần phải về nhà bàn bạc thêm chút sao?”
“Không cần! Em nghĩ chị của em là người nào hả? Chỉ có chuyện này cũng không làm chủ được hay sao!”
“Vậy cám ơn chị! Thần Hi! Không, chị Hai! Hôm nào em nhất định sẽ đến nhà nói lời cám ơn! Vậy Y Thần em sẽ không đưa trở về nữa nhé?” Đối với việc Thần Hi sảng khoái, Tả Thần An thật lòng rất cảm kích, rất trịnh trọng gọi cô một tiếng chị Hai.
“Được, không đưa về thì không đưa về thôi…… Thần An……” Giọng nói Thần Hi mềm mại vang đến, sau khi dừng một chút, đột nhiên nói, “Chỉ cần em hạnh phúc là được……”
Lời nói như vậy làm Tả Thần An cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được kỳ quái ở chỗ nào, cuối cùng lẩm bẩm trả lời một câu, “Em biết rồi, chị cũng như vậy nha……”
Tả Thần Hi không đáp lại nữa, trực tiếp cúp điện thoại……
Không chú tâm vào công việc, suy nghĩ của cô cũng bay xa, bay trở về năm năm trước……
Trọng bụng cô rõ ràng chỉ mang thai một đứa bé trai, nhưng mẹ lại đến cầu xin cô, muốn cô tuyên bố, trong bụng cô là sinh đôi……
Bây giờ, coi như là Châu về Hợp Phố rồi đúng không?
Như vậy cũng tốt…… Mấy năm nay cô nhìn thấy em trai mình đối với Y Thần yêu thương có thêm, trong lòng không biết có bao nhiêu dày vò, vô số lần, cô từng nghĩ, có nên nói cho em trai mình biết sự thật hay không, nhưng mà, chỉ cần cái suy nghĩ vừa đến, vẻ mặt nghiêm túc của mẹ cũng sẽ hiện lên ngay trước mắt cô……
Không…… Cô không thể nói……
Chuyện cũ đã qua, bất tri bất giác làm cô ngồi ngốc trong phòng cả một buổi c