“Em cũng đã từng không tin, cho đến lần đó đi bệnh viện chăm sóc anh bị thương, mới biết thì ra là lạnh lùng như Tả thiếu thế nhưng cũng nhiệt huyết sôi trào đến mức không chú ý tánh mạng của mình cứu một cô gái tên là Hạ Hạ. . . . . . Khi em tình cờ phát hiện Sa Lâm cư nhiên mua một hộp pháo hoa hướng bệnh viện cho phát sáng, em biết ngay, em có thể hoàn toàn chết tâm rồi, cái đó rõ ràng gần ngay trước mắt, vĩnh viễn từ chối người khác lại gần Tả Tam Thiếu lại vì một cô gái mà đốt pháo hoa. . . . . . Đối với một cô gái chung tình, cũng là đối với tất cả xì căng đan bạn gái đều vô tình. . . . . . Như vậy người đàn ông này, còn xứng đáng để em bỏ sức đi yêu sao? Như vậy người đàn ông này, yêu chính là vạn kiếp bất phục. . . . . . Vĩnh viễn cũng sẽ không có hy vọng ánh rạng đông. . . . . .”
Cô nói thao thao bất tuyệt, lần đầu tiên mượn rượu mời ở trước mặt anh nói ra nhiều lời như vậy, chỉ là, đây là một lần cuối cùng. . . . . . Nói ra, cũng liền ném ra một cái túi lớn, dễ dàng. . . . . . Bên môi cô nở rộ đóa hoa đau thương buồn bã . . . . .
“Em uống say rồi.” Cô nói lời từ thật đáy lòng, đổi lấy, chỉ là một câu nói nhàn nhạt của anh.
Cô lần nữa cười khổ, không sai, là say, thật say. . . . . . Không say, tại sao có thể có dũng khí cùng anh nói lời tạm biệt đây? Từ đầu đến cuối, cô đều dùng ngôi thứ ba nói lời trong lòng của mình với Tế Hạ, mặc dù anh rõ ràng đang ở đối diện cô, cô cũng chưa từng dùng qua ngôi thứ nhất “Tôi” . . . . . .
Cô không dám. . . . . . Cũng không cần thiết cái này. . . . . .
Tối nay, chỉ là muốn đối với chuyện cũ làm một cái kết, nếu như không nói ra, cô không thể thuyết phục được mình và một người đàn ông khác đi vào nhà thờ cử hành hôn lễ, chỉ có nói ra rồi, mới triệt để đẩy mình vào ngõ cụt không thể quay lại, sau khi tỉnh rượu, không còn nhìn thấy Tế Hạ, như vậy, cũng liền cho cô dũng khí nhổ tận gốc anh trong đáy lòng. . . . . .
Gốc cây, đã nát trong lòng cô rồi, nếu không rút ra, cô sẽ gặp bệnh thời kỳ cuối mất. . . . . .
“Anh gọi cho Đại Vĩ, đưa em trở về.” Anh chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế.
“Không cần!” Cô vô lực gục xuống bàn, xuyên thấu qua ly thủy tinh, nhìn dung mạo của anh, mặc dù biến dạng, cũng rõ ràng bất phàm. Người đàn ông này, là đáng giá mất tâm đi yêu, nhớ lại lần gặp gỡ mới đây, dù là anh rút khỏi giới nhạc sĩ cùng hào quang tổng giám đốc, dù là anh không phải Tả Tam Thiếu, cô cũng sẽ ở trong đám người liếc mắt liền nhìn thấy anh, sau đó, nhịp tim liền tăng tốc. . . . . .
“Tự em sẽ gọi điện thoại, nhờ hôn phu tới đón. . . . . .” Chẳng qua là, gọi người đàn ông tên Thần An, không thuộc về cô, đã đến tình hình này rồi, liền đến đây thôi, Thần An. . . . . .
“Được rồi, chính em cẩn thận một chút.” Anh chưa cho cô bất kỳ dịu dàng nào, chuyển động xe lăn rời đi phòng bao.
Cô cắn môi, nước mắt như mưa rơi xuống liên tục, khóc gọi một cú điện thoại, hướng về phía bên kia kêu, “Em đau! Em đau quá. . . . . .”
Chỉ là một chữ “Đau”, người đàn ông bên kia hoảng hốt lo sợ tựa như biết bay nhanh chóng chạy tới.
Cô để điện thoại di động xuống, giơ chai rượu lên, một hơi uống cạn hết chai rượu. . . . . .
Cứ như vậy thôi. . . . . . Có người, nhất định chỉ dùng để ở trong lòng hoài niệm, có người, sẽ bồi mình đi hết cuộc sống . . . . . .
Thầm mến, chính là cuộc sống xinh đẹp nhưng cũng đau đớn nhất. . . . . .
Cô cũng không có nhìn thấy, ở bãi đậu xe bên trong một chiếc xe, có người tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ôm cô đi mới rời đi. Không có yêu, cũng sẽ không cho bất cứ hy vọng nào, cho dù là thương hại, cũng sẽ không bố thí ngay trước mặt, biết hôn phu của cô là An Nhiên, đây là một người đàn ông đạo nghĩa nhất, không còn gì lo lắng!
CHƯƠNG 130: CÔ ẤY LÀ VỢ TÔI
Ám Hương.
Tất cả vẫn giống như cũ.
Nhưng, tựa hồ lại có chút không đúng. Là bởi vì ít đi cô, Hạ Hạ sao? Tuyệt đối không thể nào, cái thế giới này sẽ không bởi vì ít đi một người nào mà ngừng chuyển động.
“Chị Hạ Hạ! Lâu rồi không có nhìn thấy chị!” A Tạp đi theo ở bên cạnh Hạ Hạ, nhìn cô uống rượu.
Tửu lượng của chị Hạ Hạ, ở Ám Hương người người đều biết, được xưng “ngàn chén không say”.
“Đúng vậy, không có chị Hạ Hạ, sân khấu cũng không có linh hồn rồi !” Người pha rượu A Tân đưa một ly rượu mới vừa pha chế tốt tới trước mặt cô.
Cô nhìn sang ly rượu kia, lắc đầu, “A Tân, có loại nào mạnh hơn một chút nữa hay không, rượu này, chưa đủ độ. . . . . .”
“Được, chị Hạ Hạ! Rượu này đàn ông đều không chịu nổi qua mấy chén, cũng là chị Hạ Hạ tửu lượng tốt, nếu không đã say rồi! Rượu này, uống chút ít để vui chơi thôi, nếu uống nhiều quá chính là hành hạ chính mình!” A Tân nhất quyết không chịu pha chế cho cô.
“A Tân! Chỉ lần này thôi! Cho chị đi! Chị muốn say một lần! Sau này, cho dù chị có muốn uống, cũng không uống được rượu của em pha nữa rồi!” Cô chăm chú nhìn chất lỏng màu sắc biến hóa không ngừng trong ly rượu, cúi đầu nói.
“Chị Hạ Hạ, chị có ý gì?” A Tạp là một người sống tình cảm, vì thế sợ nhất chính là cảnh bi hoan ly hợp. (ý là anh này sợ nhìn thấy cảnh chia tay mà khóc sướt mướt ấy. . . .)
Cô cúi đầu cười một tiếng, hốc mắt chua xót, “Không có gì. . . . . . A Tân, cho chị nếm thử bí kiếp độc môn ” Độc dược” của em một chút đi!”
A Tân thở dài, bắt đầu pha chế cho cô “Độc dược” —— anh không truyền bí quyết cho bất kỳ ai, nghe nói uống vào sẽ say, dĩ nhiên, lời này chỉ là khoa trương, cũng không phải là Tiểu Thuyết Võ Hiệp, chỉ là, vừa được xưng độc dược, cai này cũng có thể xem là khá mạnh.
Nhưng là, khi A Tân và A Tạp tận mắt thấy cô một hơi liền uống xong một ly độc dược như uống nước trái cây thì không khỏi cả kinh trợn mắt hốc mồm.
“Cho chị thêm một ly!” Cô cau mày, rượu này quả thật độ mạnh khá lớ