?- Quân Anh thoáng ngạc nhiên, cô tưởng cô đã thống nhất là sẽ tự đi xe đạp đến trường.
- Cậu KyO lo rằng vết thương cũ của cô chưa khỏi hẳn nên đã mua một chiếc xe cho cô. Để tránh chú ý của người khác, tôi đã thuê một lái xe riêng cho cô rồi.
- Sao tối qua gọi điện anh ấy không nói gì với cháu nhỉ?- Quân Anh thắc mắc.
- Cậu ấy muốn cô bất ngờ.
- Nhưng cháu nghĩ đi xe đạp cũng thú vị đấy chứ. Đường phố ở đây nhộn nhịp thật, đông như mấy cái festival hóa trang ấy.
- Bụi và khói xe có thể làm sức khỏe cô tệ đi đấy.- Quản gia Lý vẫn kiên trì giải thích.- Giao thông ở Hà Nội phức tạp lắm, cô lại mới về nước, đâu đã quen đường đi lối lại.
- À phải…- Quân Anh bật cười- Cháu vẫn cứ đi bên trái đường đấy bác ạ! Thôi được, buổi hôm nay đi ô tô, nếu không KyO lại càu nhàu mãi.
Khi Quân Anh ăn xong, quản gia Lý đưa cho cô một phong bì lớn, nói:
- Những thông tin tiểu thư cần đều ở trong này. Tôi đã sắp xếp để tiểu thư vào học cùng lớp với bọn họ. Nhưng hãy cẩn thận với 4 người này, họ là học sinh nhưng có những cái đầu vượt xa những học sinh bình thường.
- Như cháu là cùng chứ gì?- Cô nhe răng cười.
Trong phong bì lớn ấy là 4 bức ảnh. Đằng sau mỗi bức ảnh có ghi lý lịch của từng người. Đọc qua lý lịch xong, cô ngẩng đầu hỏi:
- Cháu sẽ tiếp cận với họ để tìm hiểu thêm…- Cô lẩm bẩm.
- Cô nên đặc biệt cẩn thận với cô tiểu thư đó.
- Đây ạ?- Cô giơ một bức ảnh lên, trong ảnh là một cô gái xinh như búp bê, hơi kiêu kì và toát lên nét quý phái của một tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Ngắm nghía cô gái đó một hồi, cô bật cười:
- Nếu cô ta là chị em với cháu thì cũng giống cháu thôi. Bác đừng lo, không đáng để cháu bận tâm đâu.
Có tiếng còi ô tô ngoài cổng, Quân Anh nhét vội mấy tấm ảnh vào ba lô và vẫy tay chào người quản gia:
- Bác ở nhà nhé! Cháu đi học đây.
- Chúc tiểu thư một ngày tốt lành.
Khi quản gia Lý Lâm nói xong thì cô đã đi ra gần đến cổng. Ông khẽ mỉm cười mãn nguyện khi cô con gái của đại ân nhân của mình đã lớn, thực sự trưởng thành và đang sống giữa ngôi nhà của cô. Lần đầu tiên ông thở phào nhẹ nhõm, và bây giờ ông mới nhận ra, mình đã già.
Chương 7
Thiên Sơn
Hải đặt tập vở lên bàn, tìm cuốn vở ghi môn học đầu tiên của hôm nay nhưng tâm trí cậu rõ ràng ở một chỗ khác. Sáng nay, khi bước ra đến cổng, cậu đã thấy người hàng xóm mới chuyển đến ngôi nhà đối diện cách đây hai ngày. Cô gái ấy lang thang trong vườn hoa, vẻ mặt có vẻ khoan khoái lắm. Cách ăn mặc càng làm tôn những nét đẹp ở cô, không trần trụi, phô trương mà hết sức dung dị, mộc mạc. Dĩ nhiên, nếu nói cô đẹp như cách người ta vẫn miêu tả các tuyệt sắc giai nhân thì có phần nói quá, nhưng Hải thích cái vẻ đẹp ấy. Sự xuất hiện bất ngờ của cô, nữ chủ nhân trẻ duy nhất của Biệt thự Đen làm nhiều người trong khu chú ý, Hải cũng không phải không tò mò về sự xuất hiện ấy.
Duy Hiếu vắt chân lên bàn, ngả người vào ghế và đong đưa theo thói quen hằng ngày của mình, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi vì thiếu ngủ. Mọi khi cậu có thể bay đến tận sáng mà không một chút mệt mỏi, thế mà chỉ hai đêm đợi một con nhỏ lạ hoắc quay lại vũ trường đã làm cậu thấy rã rời cả người. Bọn đệ tử trong nhóm lấy làm thắc mắc về cái hành động kì quái đó của cậu, nhưng mà chẳng ai dám hỏi. Cậu cũng chẳng thể giải thích nổi tại sao cậu lại có thể ngồi làm cái việc nực cười nhất trên đời là ngồi chờ và mong ngóng một đứa con gái, hơn nữa lại là đứa không hề quen biết. Cái đôi mắt ấy có gì đó lạ lắm, nó giục cậu phải đợi để gặp cô ta ít nhất một lần.
Thiên Trọng ngồi trên bàn, tay xoay xoay cái bút chì. Thằng bạn bị đánh đêm hôm qua vẫn đến lớp với bộ mặt sưng tím mà không dám hé răng lấy nửa lời. Ai chẳng biết thế lực của gia đình Hải, Duy Hiếu và Thiên Trọng lớn mạnh chừng nào, nên nhiều người thà chịu thiệt thòi một chút còn hơn là dây dưa với họ, sẽ chẳng được lợi lộc gì, mà có khi còn mang họa vào thân. Cái con nhỏ đêm qua vẫn ám ảnh tâm trí Trọng. Mặc dù không sống ở khu Khinh Vân như Hiếu, song những gia đình nào sống trong khu đó Trọng đều biết. Con nhỏ này có thể ở ngôi nhà nào trong những ngôi nhà đó? Trọng nghĩ mãi không ra.
Hải, Duy Hiếu và Thiên Trọng chính là bộ ba đình đám nhất Thiên Sơn, không chỉ trong học hành, mà còn là những trò quậy phá tung trời. Cả ba đều đẹp trai và mang phong cách khác nhau. Hải là người hiền lành và học giỏi nhất, vì cậu là con trai của một luật sư có danh tiếng. Duy Hiếu là con một của tập đoàn khách sạn Royal. Tính Duy Hiếu hay chọc phá, nhưng đặc biệt hấp dẫn với các cô gái vì tính tình có lúc nồng nhiệt như bếp lửa hồng, có lúc lại lành lùng như một khối băng. Thiên Trọng cũng là con trai của một tập đoàn lớn, liên quan đến cả những thế lực ngầm nguy hiểm nên cậu có xu hướng thích bạo lực, ngang ngược và hay bất mãn. Cả ba cùng học một lớp và tự nhiên tạo thành bộ ba nổi tiếng nhất của trường trung học Thiên Sơn, ngôi trường hầu hết tập trung con nhà giàu và có thế lực.
Khi cả ba đang mải theo đuổi những suy nghĩ rất riêng đó thì một người bước đến. Ngoài bộ ba này ra, thì còn phải nhắc đến một thế lực riêng rẽ nữa mà ngay cả ba người Hải, Duy Hiếu và Thiên Trọng cũng chẳng muốn dây dưa quá nhiều, đó chính là đại tiểu thư của tập đoàn mỹ phẩm Ivy- tập đoàn mỹ phẩm lớn mạnh mang tầm quốc tế. Cô tiểu thư Thảo Vy này cũng ngang ngược và có phần còn nhỉnh hơn cả bộ ba nữa. Người ta ngại đụng vào bộ ba Hải, Hiếu và Trọng bao nhiêu thì cũng ngại làm mếch lòng Thảo Vy như thế.
Thảo Vy nhìn cả ba rồi mỉm cười nói:
- Ba anh biết tin gì chưa?
Ai cũng biết ba người này mặc dù học cùng lớp nhưng đều hơn bạn bè 1 tuổi. Trọng và Duy Hiếu chẳng thèm đáp lại, chỉ có Hải là có phần lịch sự hơn.
- Chuyện gì?
- Lớp sắp có thành viên mới.
Chương 8
Uhm…- Cái tin mà Thảo Vy mang đến quá nhạt nhẽo đến nỗi Hải chỉ biết “uhm” nhẹ và chúi đầu vào quyển sách.
- Cái quan trọng là sáng nay nó đến trường với 1 con Audi mui trần.
- Thì chắc lại con ông bà nào đó lắm tiền thôi, sao cô quan tâm làm gì lắm thế.- Trọng cáu đầy vô cớ. Nếu là người khác chắc đã run bắn rồi, nhưng Thảo Vy thì không.
- Em định chào đón nó một chút. Các anh chẳng phải rất hứng thú với mấy vụ này sao?
- Định phủ đầu người ta à?- Hiếu ngồi ngay dậy, miệng nhếch lên, dù cái cười ruồi có phần hơi thê thảm.
- Để nó biết điều một chút thôi.
Cả ba thừa hiểu Thảo Vy muốn dằn mặt người mới đến như nhỏ vẫn hay làm. Cũng tại nhỏ sợ cái vị trí độc tôn mà nhỏ đang có một ngày nào đó bị cướp mất nên mới bày ra mấy trò con nít này.
Đúng lúc đó thì cô giáo bước vào lớp. Cả lớp lục đục đứng dậy. Đợi học sinh ngồi ngay ngắn, không quên ném một cái nhìn khó chịu về phía bộ ba khi thấy Duy Hiếu vẫn ngồi vắt chân lên ghế, còn Trọng thậm chí gục mặt xuống ngủ khì, không thèm đứng dậy, cô giáo trẻ nói:
- Cô giới thiệu với các em một thành viên mới của lớp, bạn Phạm Quân Anh. Vào đi em.
Cả lớp ồ lên vì người mang cái tên rất con trai ấy lại là một cô gái đầy nữ tính. Hải ngạc nhiên, Hiếu suýt ngã ngửa, và cú giật mình suýt ngã ấy làm Trọng bất giác ngẩng đầu lên. Cả ba há hốc miệng, lẩm bẩm: “Là cô ấy.”
4. Trò chơi.
Chẳng ai nhận ra thái độ khác thường của ba anh chàng nổi tiếng nhất t
- Cậu KyO lo rằng vết thương cũ của cô chưa khỏi hẳn nên đã mua một chiếc xe cho cô. Để tránh chú ý của người khác, tôi đã thuê một lái xe riêng cho cô rồi.
- Sao tối qua gọi điện anh ấy không nói gì với cháu nhỉ?- Quân Anh thắc mắc.
- Cậu ấy muốn cô bất ngờ.
- Nhưng cháu nghĩ đi xe đạp cũng thú vị đấy chứ. Đường phố ở đây nhộn nhịp thật, đông như mấy cái festival hóa trang ấy.
- Bụi và khói xe có thể làm sức khỏe cô tệ đi đấy.- Quản gia Lý vẫn kiên trì giải thích.- Giao thông ở Hà Nội phức tạp lắm, cô lại mới về nước, đâu đã quen đường đi lối lại.
- À phải…- Quân Anh bật cười- Cháu vẫn cứ đi bên trái đường đấy bác ạ! Thôi được, buổi hôm nay đi ô tô, nếu không KyO lại càu nhàu mãi.
Khi Quân Anh ăn xong, quản gia Lý đưa cho cô một phong bì lớn, nói:
- Những thông tin tiểu thư cần đều ở trong này. Tôi đã sắp xếp để tiểu thư vào học cùng lớp với bọn họ. Nhưng hãy cẩn thận với 4 người này, họ là học sinh nhưng có những cái đầu vượt xa những học sinh bình thường.
- Như cháu là cùng chứ gì?- Cô nhe răng cười.
Trong phong bì lớn ấy là 4 bức ảnh. Đằng sau mỗi bức ảnh có ghi lý lịch của từng người. Đọc qua lý lịch xong, cô ngẩng đầu hỏi:
- Cháu sẽ tiếp cận với họ để tìm hiểu thêm…- Cô lẩm bẩm.
- Cô nên đặc biệt cẩn thận với cô tiểu thư đó.
- Đây ạ?- Cô giơ một bức ảnh lên, trong ảnh là một cô gái xinh như búp bê, hơi kiêu kì và toát lên nét quý phái của một tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Ngắm nghía cô gái đó một hồi, cô bật cười:
- Nếu cô ta là chị em với cháu thì cũng giống cháu thôi. Bác đừng lo, không đáng để cháu bận tâm đâu.
Có tiếng còi ô tô ngoài cổng, Quân Anh nhét vội mấy tấm ảnh vào ba lô và vẫy tay chào người quản gia:
- Bác ở nhà nhé! Cháu đi học đây.
- Chúc tiểu thư một ngày tốt lành.
Khi quản gia Lý Lâm nói xong thì cô đã đi ra gần đến cổng. Ông khẽ mỉm cười mãn nguyện khi cô con gái của đại ân nhân của mình đã lớn, thực sự trưởng thành và đang sống giữa ngôi nhà của cô. Lần đầu tiên ông thở phào nhẹ nhõm, và bây giờ ông mới nhận ra, mình đã già.
Chương 7
Thiên Sơn
Hải đặt tập vở lên bàn, tìm cuốn vở ghi môn học đầu tiên của hôm nay nhưng tâm trí cậu rõ ràng ở một chỗ khác. Sáng nay, khi bước ra đến cổng, cậu đã thấy người hàng xóm mới chuyển đến ngôi nhà đối diện cách đây hai ngày. Cô gái ấy lang thang trong vườn hoa, vẻ mặt có vẻ khoan khoái lắm. Cách ăn mặc càng làm tôn những nét đẹp ở cô, không trần trụi, phô trương mà hết sức dung dị, mộc mạc. Dĩ nhiên, nếu nói cô đẹp như cách người ta vẫn miêu tả các tuyệt sắc giai nhân thì có phần nói quá, nhưng Hải thích cái vẻ đẹp ấy. Sự xuất hiện bất ngờ của cô, nữ chủ nhân trẻ duy nhất của Biệt thự Đen làm nhiều người trong khu chú ý, Hải cũng không phải không tò mò về sự xuất hiện ấy.
Duy Hiếu vắt chân lên bàn, ngả người vào ghế và đong đưa theo thói quen hằng ngày của mình, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi vì thiếu ngủ. Mọi khi cậu có thể bay đến tận sáng mà không một chút mệt mỏi, thế mà chỉ hai đêm đợi một con nhỏ lạ hoắc quay lại vũ trường đã làm cậu thấy rã rời cả người. Bọn đệ tử trong nhóm lấy làm thắc mắc về cái hành động kì quái đó của cậu, nhưng mà chẳng ai dám hỏi. Cậu cũng chẳng thể giải thích nổi tại sao cậu lại có thể ngồi làm cái việc nực cười nhất trên đời là ngồi chờ và mong ngóng một đứa con gái, hơn nữa lại là đứa không hề quen biết. Cái đôi mắt ấy có gì đó lạ lắm, nó giục cậu phải đợi để gặp cô ta ít nhất một lần.
Thiên Trọng ngồi trên bàn, tay xoay xoay cái bút chì. Thằng bạn bị đánh đêm hôm qua vẫn đến lớp với bộ mặt sưng tím mà không dám hé răng lấy nửa lời. Ai chẳng biết thế lực của gia đình Hải, Duy Hiếu và Thiên Trọng lớn mạnh chừng nào, nên nhiều người thà chịu thiệt thòi một chút còn hơn là dây dưa với họ, sẽ chẳng được lợi lộc gì, mà có khi còn mang họa vào thân. Cái con nhỏ đêm qua vẫn ám ảnh tâm trí Trọng. Mặc dù không sống ở khu Khinh Vân như Hiếu, song những gia đình nào sống trong khu đó Trọng đều biết. Con nhỏ này có thể ở ngôi nhà nào trong những ngôi nhà đó? Trọng nghĩ mãi không ra.
Hải, Duy Hiếu và Thiên Trọng chính là bộ ba đình đám nhất Thiên Sơn, không chỉ trong học hành, mà còn là những trò quậy phá tung trời. Cả ba đều đẹp trai và mang phong cách khác nhau. Hải là người hiền lành và học giỏi nhất, vì cậu là con trai của một luật sư có danh tiếng. Duy Hiếu là con một của tập đoàn khách sạn Royal. Tính Duy Hiếu hay chọc phá, nhưng đặc biệt hấp dẫn với các cô gái vì tính tình có lúc nồng nhiệt như bếp lửa hồng, có lúc lại lành lùng như một khối băng. Thiên Trọng cũng là con trai của một tập đoàn lớn, liên quan đến cả những thế lực ngầm nguy hiểm nên cậu có xu hướng thích bạo lực, ngang ngược và hay bất mãn. Cả ba cùng học một lớp và tự nhiên tạo thành bộ ba nổi tiếng nhất của trường trung học Thiên Sơn, ngôi trường hầu hết tập trung con nhà giàu và có thế lực.
Khi cả ba đang mải theo đuổi những suy nghĩ rất riêng đó thì một người bước đến. Ngoài bộ ba này ra, thì còn phải nhắc đến một thế lực riêng rẽ nữa mà ngay cả ba người Hải, Duy Hiếu và Thiên Trọng cũng chẳng muốn dây dưa quá nhiều, đó chính là đại tiểu thư của tập đoàn mỹ phẩm Ivy- tập đoàn mỹ phẩm lớn mạnh mang tầm quốc tế. Cô tiểu thư Thảo Vy này cũng ngang ngược và có phần còn nhỉnh hơn cả bộ ba nữa. Người ta ngại đụng vào bộ ba Hải, Hiếu và Trọng bao nhiêu thì cũng ngại làm mếch lòng Thảo Vy như thế.
Thảo Vy nhìn cả ba rồi mỉm cười nói:
- Ba anh biết tin gì chưa?
Ai cũng biết ba người này mặc dù học cùng lớp nhưng đều hơn bạn bè 1 tuổi. Trọng và Duy Hiếu chẳng thèm đáp lại, chỉ có Hải là có phần lịch sự hơn.
- Chuyện gì?
- Lớp sắp có thành viên mới.
Chương 8
Uhm…- Cái tin mà Thảo Vy mang đến quá nhạt nhẽo đến nỗi Hải chỉ biết “uhm” nhẹ và chúi đầu vào quyển sách.
- Cái quan trọng là sáng nay nó đến trường với 1 con Audi mui trần.
- Thì chắc lại con ông bà nào đó lắm tiền thôi, sao cô quan tâm làm gì lắm thế.- Trọng cáu đầy vô cớ. Nếu là người khác chắc đã run bắn rồi, nhưng Thảo Vy thì không.
- Em định chào đón nó một chút. Các anh chẳng phải rất hứng thú với mấy vụ này sao?
- Định phủ đầu người ta à?- Hiếu ngồi ngay dậy, miệng nhếch lên, dù cái cười ruồi có phần hơi thê thảm.
- Để nó biết điều một chút thôi.
Cả ba thừa hiểu Thảo Vy muốn dằn mặt người mới đến như nhỏ vẫn hay làm. Cũng tại nhỏ sợ cái vị trí độc tôn mà nhỏ đang có một ngày nào đó bị cướp mất nên mới bày ra mấy trò con nít này.
Đúng lúc đó thì cô giáo bước vào lớp. Cả lớp lục đục đứng dậy. Đợi học sinh ngồi ngay ngắn, không quên ném một cái nhìn khó chịu về phía bộ ba khi thấy Duy Hiếu vẫn ngồi vắt chân lên ghế, còn Trọng thậm chí gục mặt xuống ngủ khì, không thèm đứng dậy, cô giáo trẻ nói:
- Cô giới thiệu với các em một thành viên mới của lớp, bạn Phạm Quân Anh. Vào đi em.
Cả lớp ồ lên vì người mang cái tên rất con trai ấy lại là một cô gái đầy nữ tính. Hải ngạc nhiên, Hiếu suýt ngã ngửa, và cú giật mình suýt ngã ấy làm Trọng bất giác ngẩng đầu lên. Cả ba há hốc miệng, lẩm bẩm: “Là cô ấy.”
4. Trò chơi.
Chẳng ai nhận ra thái độ khác thường của ba anh chàng nổi tiếng nhất t