GRECCCCCCCCCCCC….
Con quái long điên cuồng gào rú, tám cái đầu đã rụng, còn hai cái nữa…
_ QUÁCCCCCC!!!!!!!!!!!!!!!!! – đột ngột hỏa tước kêu lên đau đớn.
Ren vội quay đầu lại, một trong hai cái đầu con giao long đã ngoạm được vào cánh của hỏa tước, làm nó ré lên, bay chao đảo.
_ CHẾT TIỆT!!!!!!!!!!
Ren quát ầm lên, lao tới cắm thẳng thanh đại đao lên đầu cái đầu khổng lồ của con thập thủ giao long. Được rồi, còn một cái nữa, nhưng…
Hỏa tước cánh bị thương, không thể bay tiếp được, đáp xuống một cách chao đảo.
_ Được rồi! Nghỉ đi, còn lại để ta! – cậu nhóc nói.
Dứt lời, cậu đứng dậy, cầm thanh đao lăm lăm tiến tới phía trước. Bà nó chứ, đồ quái vật kia nhìn được trong bóng tối còn Ren thì không. Cậu nhắm mắt lại, tai cố lắng nghe động tĩnh để tìm vị trí cái đầu cuối cùng.
loạt soạt…
vù vù…
…..
Tiếng gió, tiếng ma sát với không khí của con quái vật. ĐÂY RỒI!!!!!!!!
PHẬP!!!
PHẬP!!!!!!!!!
Lần này là tiếng đao chém, và tiếng đớp con mồi. Quan trọng là, cái nào trước?
_ Mày thua! – cậu nhóc nhếch môi cười. Thanh đao đã cắm thẳng vào mắt con vật làm máu nó phun tung tóe, tất nhiên là bắn hết lên người cậu nữa.
RẦMMMMMM….
Cái đầu cuối cùng gục xuống. Cậu nhóc rít thành tiếng qua kẽ răng:
_ Chậc!….Bẩn hết cả người.
Cậu tiến lại phía cái đầu vừa rơi xuống ngay cạnh mình, dùng tay không bẻ phắt cái sừng cỡ ngà voi trên đó, hứng lấy một ít dịch lỏng chảy ra từ đó. Một thứ dung dịch màu trắng sữa, nhìn thì có vẻ giống nước cốt dừa, vị thế nào chưa biết, mùi như lưu huỳnh.
Sau đó Ren đi về phía ác điểu, cho nó uống một ít, vết thương trên cánh mau chóng lành lại.
_ Coi nè, thấy hay chưa? “Đồ chơi” của ta cũng làm được thế đấy!
_ Quác?
_ Được rồi, chỗ này đem về cho “đồ chơi”. Rời khỏi đây thôi!
————————–
_ SAO???? Thằng nhóc tự ý trở về, lại còn giết thị vệ rồi xông vào khu vực cấm?
_ Dạ…Dạ…vâng…điện hạ…điện hạ…ép nô tài mở cửa…mặc..mặc dù…nô tài đã nói… phải xin ý kiến chúa tể…
_ Thằng ranh con, nó không coi ta ra gì hết!!!!!!!!!!
Vua quỷ ngồi trên ngai vàng quát tháo một cách điên tiết, ngay lập tức cả cung điện rung chuyển ầm ầm. Lão trợn đôi mắt vằn đỏ toàn tia máu nhìn tên thuộc hạ đang run rẩy:
_ CÚT!!!!!!!!!
_ Dạ…vâng!!!! – tên tiểu quỷ lắp bắp.
Lão lại ngồi đó, răng nghiến ken két, giận thằng con độc nhất thiếu điều hộc cả máu ra ngoài, cái thói ngông cuồng của Ren y hệt lão. Chuyện!…cha con mà! Có điều giống quá thì không ổn tí nào.
_ Thúc phụ, xin người bớt giận, cháu nghĩ điện hạ không cố ý đâu, chắc có việc gấp…
_ Cháu không cần bênh vực nó! – lão lại quát.
Kẻ vừa lên tiếng là một con bé xinh xắn, thấy vậy vội im bặt.
Lão có vẻ hơi hối hận vì làm con bé sợ, liền lên tiếng trấn an:
_ Được rồi, Luciana, cháu đã cất công tới đây, thôi thì đến South Devil với thằng Ren luôn đi, ta sẽ nói lại với hiệu trưởng trường North Devil việc cháu chuyển trường. Đến đó quản lí nó giúp ta!
_ …Thưa…vâng!!! – con bé rụt rè đáp lời.
Thế là xong, câu chuyện từ đây lại bắt đầu phiền phức thêm rồi….
Chap 18
_ Shirou… – Ren mở cửa bước vào – …cô ta sao rồi?
_ Đã về đấy à? Cô ấy vẫn chưa tỉnh. – cậu nhóc nói, mắt vẫn không rời khỏi người Linh.
“…….”
_ Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao Linh bị như vậy? – Shirou bất chợt quay về phía Ren hỏi.
_ Cậu không cần biết! Tôi không muốn nói nhiều.
Vốn đã biết trước câu trả lời của Ren vẫn sẽ như thế, nhưng không hiểu sao Shirou vẫn có cảm giác hụt hẫng. Do dự một lúc, cậu mới cất tiếng nói tiếp:
_ Lần sau nếu Linh đang ở cạnh cậu, thì đừng để cô ấy bị như vậy nữa!
_ Được rồi, cậu không nên lo lắng như thế, tôi hiểu.
Ren nói, sau đó chìa ra một cái lọ thủy tinh đựng dịch lỏng màu trắng:
_ Cho cô ta uống đi!
_ Gì thế? Thuốc trị thương à?
_ Không lẽ thuốc trừ sâu?
_ Cái thằng này….!!!!!!! ….À…mà sao người ngợm trông kinh dị thế kia?
_ Hửm??? – nghe anh bạn mình nói, cậu nhóc bèn liếc xuống và….
“Bà nội nó chứ, máu của con thập thủ giao long!!!!” – cậu nhóc nghĩ.
_ Được rồi, tôi đi tắm, cho cô ta uống liền đi!
Dứt lời, cậu nhóc quay ra ngoài, không quên đóng SẦM cánh cửa lại theo chuẩn phong cách bạo lực của riêng mình.
Shirou chỉ biết lắc đầu thở dài, cúi nhìn lọ thuốc đựng cái dung dịch có vẻ khá giống nước cốt dừa, lại vừa tựa tựa……sữa Cô gái Hà Lan. Thuốc gì đây nhỉ? Ren phải cất công về lãnh địa quỷ lấy thì xem ra không phải dược liệu tầm thường rồi. Cậu rót nửa lọ ra cốc, dùng thìa đút cho cô nhóc uống.
Gì đây?
Cô nhóc uống không nổi, thuốc trào hết ra ngoài. Cậu vội lấy khăn thấm đi, tiếp tục múc thìa khác đút cho cô nhóc, thuốc lại trào ra ngoài. Cậu vẫn không bỏ cuộc tiếp tục đến thìa thứ ba, rồi thìa thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy,….đến thìa thứ n thuốc vẫn cứ trào ra ngoài, trào ra ngoài và….trào ra ngoài!!!!
Nửa lọ thuốc không qua nổi cổ họng cô nhóc, mà tất cả được thấm sạch vào chiếc khăn tay của Shirou, ướt sũng!
Còn lại nửa lọ thuốc, không nhiều, chỉ được khoảng hơn mười thìa canh nữa thôi, nếu lại tiếp tục thấm hết vào khăn thì toi công. Cậu nhóc thở dài ngao ngán.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng lại bật mở, không, phải nói là được sút ra mới đúng, Ren bước vào. Cậu nhóc này rốt cuộc là trong đầu không có khái niệm “nhà có bệnh nhân thì cần yên tĩnh”. Cậu tiến lại bên giường của Linh:
_ Sao thế? Uống xong chưa?
Shirou chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ hết cách:
_ Cô ấy không uống được, thuốc đút vào miệng lại trào sạch ra ngoài…- vừa nói cậu vừa giơ cái khăn tay lên như bằng chứng- …thấm sạch ra đây rồi!
_ Chậc! Cứ như trẻ con được cho ăn rồi chớ liên tục vậy, có cần tôi chạy xuống căng-tin hỏi mua yếm dãi không?
_ Phù, có khi phải thế thật ý chứ!
“……..”
_ Thôi, cậu trông chừng cô ấy rồi tìm cách cho cô ấy uống đi, đến phiên trực tuần của tôi rồi, tiện thể đi giặt cái khăn đã. – Shirou nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
_ Gì đấy? Tôi có phải là ** em đâu mà biết làm thế nào hả? Này, Shirou…..
Ôi giời ơi, thì Shirou cậu ta cũng đâu có phải là ** em, hơ hơ…
Ren làu bàu tiến lại phía giường của Linh, “đúng là biết đùn đẩy trách nhiệm” – cậu nhóc thầm nghĩ, thật ra thì chưa rõ ai là kẻ “biết đùn đẩy trách nhiệm” ở đây cả. Trong tình huống “bắt buộc phải có bàn tay của các bà mẹ” như thế này, hoặc ít ra là bắt buộc phải có một người phụ nữ có kinh nghiệm “trông trẻ” làm, thì công việc này, nó lại được giao vào tay hai thằng con trai, ờ, mà cụ thể hơn bây giờ là vào tay một kẻ có thể nói là từ trước đến nay trong đầu chỉ biết đến khái niệm “ai chăm sóc tôi ?”, chứ không phải là khái niệm “tôi chă