g mười lăm của khu chung cư sang trọng bậc nhất thành phố. Anh đã quyết định bán căn biệt thự gần biển để dọn về đây, đây sẽ là nơi dừng chân cho anh, rời xa cuộc sống ăn chơi trước đây.
Căn nhà màu xanh nhạt, tường dán giấy hoa kim tuyến họa tiết màu xanh, một thứ màu xanh trong trẻo êm dịu.
Bạch Khiết nhẹ nhàng ngọ nguậy mấy ngón chân, cảm nhận cảm giác êm ái của tấm thảm lông dày. Thật đúng là sướng hơn tiên, cô vẫn thường nghe cái câu một bước lên tiên, yêu được người giàu có, hình như cô cũng đang được cảm nhận cái cảm giác này.
- Em thích không?
– …
– Là anh đã mua từ sáu tháng trước, tất cả mọi thứ anh đều chuẩn bị, anh đã hi vọng nó là món quà mà em thích…
– Lỡ em không tỉnh lại thì sao? – Cô ôm chầm lấy anh ứa nước mắt.
– Chẳng phải bây giờ em đã tỉnh lại rồi sao! – Anh mỉm cười.
– Em… – Cô nghẹn ngào ôm anh chặt hơn nữa, cảm xúc nghẹn nào không biết phải nói gì. Cô không ngờ anh yêu cô đến thế. Hơi thở cô có chút run rẩy, anh vòng ta ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc bềnh bồng.
Bạch Khiết bước vào một căn phòng màu xanh nhạt, bốn bức tường đều dán giấy hoa, cửa cổ sơn trắng, trên bệ đặt một chậu tóc tiên be bé, rất trang nhã. Đây là căn phòng của cô và anh.
Cô ngồi trên tấm nệm êm ái, mãi tóc xoăn dày xõa nhẹ trên vai, làn da trắng như phấn ẩn hiện nét xanh xao của một người vừa ốm dậy.
Cô nhẹ nhàng vuốt tay lên tấm drap êm ái, trong lòng cô vô cùng cảm kích, cảm kích trước tình cảm mà anh dành cho cô, một sự cảm kích không thể diễn tả bằng lời. Anh không biết lúc cô tỉnh lại, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi mắt mở to của một người phụ nữ, cô đã sợ như thế nào. Cô không thể nghe thấy người đó đang nói gì, đầu cô đau đến lịm người, Bạch Khiết cố dùng một chút sức lực còn sót lại để ngoảnh đầu sang…
Cô chua chát nghĩ, cô đã tưởng lại là một người phụ nữ nào đó đến, lần này thì không cần tờ giấy xét nghiệm nữa, cái bụng bầu to ấy đã dọa cho cô hoảng hồn, suýt chút nữa đã ngất đi, cô nghe loáng thoáng có tiếng ai đó, giống như con chim sợ cành cong, lúc đó… Bạch Khiết tự cười bản thân, cô đúng là ngốc, ngốc tới mức lúc biết người phụ nữ đó là vợ chủ tịch, cô đã bật khóc, hóa ra cô sợ mất anh đến thế, từ bao giờ anh đã dành một khoảng rất lớn trong tim cô. Cô xấu hổ không dám nói cho anh biết bèn mượn cớ khát nước.
Cái giây phút tỉnh lại sau sáu tháng ròng rã nằm trên giường, cô có cảm giác như mình vừa sống lại một kiếp nữa, cảm giác dạo chơi một vòng ở quỷ môn quan nghĩ lại mà lạnh người.
Cô khẽ đưa tay rờ lên đầu mình, dưới mái tóc là cái sẹo dài, thứ còn lại sau một tai nạn đầy đau đớn, ánh mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ lặng gió, một chút cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong cô, là điều gì?
Cánh cửa phòng mở ra, cô hơi giật mình ngoảnh lại rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
- Sao em không nằm xuống đi? – Anh đến bên cô ngồi xuống.
– Em nằm nhiều quá, bây giờ bắt đầu thấy sợ cái giường rồi. – Cô mỉm cười.
– Em đói không?
– Cũng chẳng biết nữa. – Cô mỉm cười nhìn anh.
Cô nghe anh thở dài, bất chợt anh vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, cô bỗng run run, dường như cô không muốn anh chạm vào đó… Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má cô và mỉm cười.
Suýt chút nữa cô đã không còn nhận ra cơ thể này rồi, chân tay yếu ớt, sáu tháng ròng rã cô sống bằng bình dung dịch dinh dưỡng, cô nén nỗi cay đắng đang trào dâng trao lòng. Phải chi cô cũng mất trí nhớ như trong mấy bộ phim Hàn thì có hay hơn không?
Anh đỡ cô ra phòng khách, rồi xuống bếp múc một ít súp nấm cho cô, nhìn anh, bất giác cô cảm thấy chua xót, cái cảm giác ấy khó chịu vô cùng. Cô rất muốn nắm lấy tay anh, nói thật nhiều, thật nhiều…
Lúc anh bưng chén súp nóng hổi thơm phức lên, cô bỗng cảm thấy thèm ăn. – Em…
– Em làm sao? – Anh đặt bát súp xuống bàn gương mặt không giấu nổi sự lo lắng nhìn cô. – Em có đau ở đâu không? Hay là…
– Không phải! – Cô bất giác mỉm cười nhìn nỗi lo lắng của anh. – Ý em là muốn mỗi ngày đều được anh nấu những món thật ngon cho em ăn.
– Ôi trời! – Anh thờ phào mỉm cười. – Làm người ta giật mình, cái đó thì em không cần nói anh cũng tình nguyện làm, ngốc!
Cô mỉm cười nhìn anh, bao nhiêu điều muốn nói với anh sao bỗng chốc không thể thốt thành lời. Bất giác cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, anh hơi bất ngờ nhưng cũng để yên.
- Em sao thế?
– Em…
Anh đặt tay lên tay cô, cô nhìn anh, đôi mắt nặng trĩu những cảm xúc, cô đang muốn nói với anh một điều gì đó, nhưng cuối cùng, cô chọn cách im lặng.
- Em có muốn đi Bali không? – Bất ngờ anh hỏi.
– Bali… không. – Cô lắc đầu.
– Hay là để anh sắp xếp thời gian cùng em đi một chuyến nhé.
– Thôi, như vậy không tốt, anh phải cố gắng lên, sau này em còn có chỗ dựa dẫm nữa chứ.
– Haha, đúng là Bạch Khiết. – Anh mỉm cười. – Em yên tâm đi, anh vừa được thăng chức.
– Không được!
Nhìn mặt anh, bất giác cô mềm lòng nói thêm.
- Anh thăng chức thêm một lần nữa rồi mình đi!
– Ok, quyết định vậy nhé! Ôi, anh tuân lệnh em yêu!
– GỚM QUÁ!
– Ha ha! Bạch Khiết ngồi nói chuyện với anh một lúc thì cảm thấy chóng mặt, có lẽ vết thương trên đầu còn chưa hồi phục, anh đỡ cô vào phòng nằm nghỉ, cô nằm xuống, anh cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại phía sau, nét mặt anh chợt trầm xuống, anh đút hai tay vào túi quần bước ra ngoài ban công.
Làn gió đêm nay rất mạnh, mái tóc anh bồng bềnh, đôi mắt nhìn xuống thành phố, những ánh đèm chập chờn trong đôi mắt anh.
Anh ngước mắt nhìn những ngôi sao phương bắc. Anh nhớ ngày trước, mỗi khi nhìn những đứa trẻ khác nắm tay cha mẹ vừa đi vừa chạy nhảy, anh thực sự rất khao khát. Những đứa trẻ đó còn được làm nũng với mẹ, với cha, con anh, ngay từ khi anh sinh ra anh đã không có cha có mẹ.
Khi còn bé nhiều lần anh đã hỏi ông nội “Cha mẹ cháu ở đâu?”, ông bảo cha mẹ anh đã chết trong một tai nạn, lúc đó thực sự anh rất buồn, tuy chưa từng gặp mặt họ một lần nào nhưng anh vẫn cảm thấy đau, anh đã ước gì ba hoặc mẹ anh có thể sống lại, chỉ cần một lần được họ ôm vào lòng, xoa đầu, nói rằng “Mẹ rất yêu con” hay “Ba rất yêu con” thì anh sẽ sung sướng đến phát điên mà mất ngủ mấy ngày.
Lớn lên một chút anh đã quen với cuộc sống cô độc. Anh không xuất sắc như anh trai, cũng không có ước mơ gì cao xa, có lẽ đối với một đứa con trong gia đình họ Triệu như thế là không ổn, năm anh mười lăm tuổi, anh trai anh đã đi Pháp du học, hai anh em vốn xa cách, mấy cái chuyện học hành anh càng không thích quan tâm, bấy giờ anh vẫn là một cậu ấm lông bông. Một buổi chiều anh đi chơi về thì điện thoại đổ chuông, trên màn hình là dòng chữ Anh Hai, anh lấy làm lạ thử nghe máy thì thấy người ở đầu dây bên kia vô cùng xúc động, lần đầu tiên anh hai anh như thế, cái con người sắt đá lạnh lùng ấy đang nói với anh bằng cái giọng run run không thể kiềm chế.
- Kỳ ơi… mẹ của chúng ta còn sống.
Giống như nghe một tiếng sét giữa trời quang, anh bàng hoàng trong lòng bỗng dâng lên những thứ cảm xúc
Căn nhà màu xanh nhạt, tường dán giấy hoa kim tuyến họa tiết màu xanh, một thứ màu xanh trong trẻo êm dịu.
Bạch Khiết nhẹ nhàng ngọ nguậy mấy ngón chân, cảm nhận cảm giác êm ái của tấm thảm lông dày. Thật đúng là sướng hơn tiên, cô vẫn thường nghe cái câu một bước lên tiên, yêu được người giàu có, hình như cô cũng đang được cảm nhận cái cảm giác này.
- Em thích không?
– …
– Là anh đã mua từ sáu tháng trước, tất cả mọi thứ anh đều chuẩn bị, anh đã hi vọng nó là món quà mà em thích…
– Lỡ em không tỉnh lại thì sao? – Cô ôm chầm lấy anh ứa nước mắt.
– Chẳng phải bây giờ em đã tỉnh lại rồi sao! – Anh mỉm cười.
– Em… – Cô nghẹn ngào ôm anh chặt hơn nữa, cảm xúc nghẹn nào không biết phải nói gì. Cô không ngờ anh yêu cô đến thế. Hơi thở cô có chút run rẩy, anh vòng ta ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc bềnh bồng.
Bạch Khiết bước vào một căn phòng màu xanh nhạt, bốn bức tường đều dán giấy hoa, cửa cổ sơn trắng, trên bệ đặt một chậu tóc tiên be bé, rất trang nhã. Đây là căn phòng của cô và anh.
Cô ngồi trên tấm nệm êm ái, mãi tóc xoăn dày xõa nhẹ trên vai, làn da trắng như phấn ẩn hiện nét xanh xao của một người vừa ốm dậy.
Cô nhẹ nhàng vuốt tay lên tấm drap êm ái, trong lòng cô vô cùng cảm kích, cảm kích trước tình cảm mà anh dành cho cô, một sự cảm kích không thể diễn tả bằng lời. Anh không biết lúc cô tỉnh lại, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi mắt mở to của một người phụ nữ, cô đã sợ như thế nào. Cô không thể nghe thấy người đó đang nói gì, đầu cô đau đến lịm người, Bạch Khiết cố dùng một chút sức lực còn sót lại để ngoảnh đầu sang…
Cô chua chát nghĩ, cô đã tưởng lại là một người phụ nữ nào đó đến, lần này thì không cần tờ giấy xét nghiệm nữa, cái bụng bầu to ấy đã dọa cho cô hoảng hồn, suýt chút nữa đã ngất đi, cô nghe loáng thoáng có tiếng ai đó, giống như con chim sợ cành cong, lúc đó… Bạch Khiết tự cười bản thân, cô đúng là ngốc, ngốc tới mức lúc biết người phụ nữ đó là vợ chủ tịch, cô đã bật khóc, hóa ra cô sợ mất anh đến thế, từ bao giờ anh đã dành một khoảng rất lớn trong tim cô. Cô xấu hổ không dám nói cho anh biết bèn mượn cớ khát nước.
Cái giây phút tỉnh lại sau sáu tháng ròng rã nằm trên giường, cô có cảm giác như mình vừa sống lại một kiếp nữa, cảm giác dạo chơi một vòng ở quỷ môn quan nghĩ lại mà lạnh người.
Cô khẽ đưa tay rờ lên đầu mình, dưới mái tóc là cái sẹo dài, thứ còn lại sau một tai nạn đầy đau đớn, ánh mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ lặng gió, một chút cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong cô, là điều gì?
Cánh cửa phòng mở ra, cô hơi giật mình ngoảnh lại rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
- Sao em không nằm xuống đi? – Anh đến bên cô ngồi xuống.
– Em nằm nhiều quá, bây giờ bắt đầu thấy sợ cái giường rồi. – Cô mỉm cười.
– Em đói không?
– Cũng chẳng biết nữa. – Cô mỉm cười nhìn anh.
Cô nghe anh thở dài, bất chợt anh vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, cô bỗng run run, dường như cô không muốn anh chạm vào đó… Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má cô và mỉm cười.
Suýt chút nữa cô đã không còn nhận ra cơ thể này rồi, chân tay yếu ớt, sáu tháng ròng rã cô sống bằng bình dung dịch dinh dưỡng, cô nén nỗi cay đắng đang trào dâng trao lòng. Phải chi cô cũng mất trí nhớ như trong mấy bộ phim Hàn thì có hay hơn không?
Anh đỡ cô ra phòng khách, rồi xuống bếp múc một ít súp nấm cho cô, nhìn anh, bất giác cô cảm thấy chua xót, cái cảm giác ấy khó chịu vô cùng. Cô rất muốn nắm lấy tay anh, nói thật nhiều, thật nhiều…
Lúc anh bưng chén súp nóng hổi thơm phức lên, cô bỗng cảm thấy thèm ăn. – Em…
– Em làm sao? – Anh đặt bát súp xuống bàn gương mặt không giấu nổi sự lo lắng nhìn cô. – Em có đau ở đâu không? Hay là…
– Không phải! – Cô bất giác mỉm cười nhìn nỗi lo lắng của anh. – Ý em là muốn mỗi ngày đều được anh nấu những món thật ngon cho em ăn.
– Ôi trời! – Anh thờ phào mỉm cười. – Làm người ta giật mình, cái đó thì em không cần nói anh cũng tình nguyện làm, ngốc!
Cô mỉm cười nhìn anh, bao nhiêu điều muốn nói với anh sao bỗng chốc không thể thốt thành lời. Bất giác cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, anh hơi bất ngờ nhưng cũng để yên.
- Em sao thế?
– Em…
Anh đặt tay lên tay cô, cô nhìn anh, đôi mắt nặng trĩu những cảm xúc, cô đang muốn nói với anh một điều gì đó, nhưng cuối cùng, cô chọn cách im lặng.
- Em có muốn đi Bali không? – Bất ngờ anh hỏi.
– Bali… không. – Cô lắc đầu.
– Hay là để anh sắp xếp thời gian cùng em đi một chuyến nhé.
– Thôi, như vậy không tốt, anh phải cố gắng lên, sau này em còn có chỗ dựa dẫm nữa chứ.
– Haha, đúng là Bạch Khiết. – Anh mỉm cười. – Em yên tâm đi, anh vừa được thăng chức.
– Không được!
Nhìn mặt anh, bất giác cô mềm lòng nói thêm.
- Anh thăng chức thêm một lần nữa rồi mình đi!
– Ok, quyết định vậy nhé! Ôi, anh tuân lệnh em yêu!
– GỚM QUÁ!
– Ha ha! Bạch Khiết ngồi nói chuyện với anh một lúc thì cảm thấy chóng mặt, có lẽ vết thương trên đầu còn chưa hồi phục, anh đỡ cô vào phòng nằm nghỉ, cô nằm xuống, anh cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại phía sau, nét mặt anh chợt trầm xuống, anh đút hai tay vào túi quần bước ra ngoài ban công.
Làn gió đêm nay rất mạnh, mái tóc anh bồng bềnh, đôi mắt nhìn xuống thành phố, những ánh đèm chập chờn trong đôi mắt anh.
Anh ngước mắt nhìn những ngôi sao phương bắc. Anh nhớ ngày trước, mỗi khi nhìn những đứa trẻ khác nắm tay cha mẹ vừa đi vừa chạy nhảy, anh thực sự rất khao khát. Những đứa trẻ đó còn được làm nũng với mẹ, với cha, con anh, ngay từ khi anh sinh ra anh đã không có cha có mẹ.
Khi còn bé nhiều lần anh đã hỏi ông nội “Cha mẹ cháu ở đâu?”, ông bảo cha mẹ anh đã chết trong một tai nạn, lúc đó thực sự anh rất buồn, tuy chưa từng gặp mặt họ một lần nào nhưng anh vẫn cảm thấy đau, anh đã ước gì ba hoặc mẹ anh có thể sống lại, chỉ cần một lần được họ ôm vào lòng, xoa đầu, nói rằng “Mẹ rất yêu con” hay “Ba rất yêu con” thì anh sẽ sung sướng đến phát điên mà mất ngủ mấy ngày.
Lớn lên một chút anh đã quen với cuộc sống cô độc. Anh không xuất sắc như anh trai, cũng không có ước mơ gì cao xa, có lẽ đối với một đứa con trong gia đình họ Triệu như thế là không ổn, năm anh mười lăm tuổi, anh trai anh đã đi Pháp du học, hai anh em vốn xa cách, mấy cái chuyện học hành anh càng không thích quan tâm, bấy giờ anh vẫn là một cậu ấm lông bông. Một buổi chiều anh đi chơi về thì điện thoại đổ chuông, trên màn hình là dòng chữ Anh Hai, anh lấy làm lạ thử nghe máy thì thấy người ở đầu dây bên kia vô cùng xúc động, lần đầu tiên anh hai anh như thế, cái con người sắt đá lạnh lùng ấy đang nói với anh bằng cái giọng run run không thể kiềm chế.
- Kỳ ơi… mẹ của chúng ta còn sống.
Giống như nghe một tiếng sét giữa trời quang, anh bàng hoàng trong lòng bỗng dâng lên những thứ cảm xúc