ói sao. Không gian lại rơi vào im lặng. Khoảng 2 tiếng sau, ánh đèn đỏ chuyển sang sắc xanh lá, kêu cái “Ting”. Vị bác sĩ bước ra, chưa kịp nói đã bị Kiệt chặn họng:
– Bác sĩ Trung, em trai tôi sao rồi? Nó mà có mệnh hệ gì là tôi xử ông!
– Nhị thiếu gia không sao đâu! – Bác sĩ Trung nói. – Cậu ấy chỉ bị kiệt sức do ăn uống không đầy đủ, nghỉ ngơi không ổn định và suy nghĩ quá nhiều thôi!
– Giờ nó sao rồi? – Kiệt hỏi tiếp.
– Vẫn trong tình trạng hôn mê! Có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ tỉnh! – Ông Trung trả lời. – Mọi người có thể vào thăm.
Chỉ đợi câu nói ấy thôi là cả đám lao thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt của Nam. Kiệt đi tới, đặt tay mình lên bàn tay lạnh lẽo của Nam, cậu nói:
– Mau khoẻ nhé!
– Ớn quá cha! – Hà nhăn mặt. – Liệu có cần thêm “nụ hôn tinh yêu đích thực” của anh không đấy?
Câu nói của Hà làm mọi người ôm bụng cười sặc sụa. Không khí ngột ngạt như giản bớt. Nửa tiếng sau, Ngọc nói:
– Thôi về đi! Muộn lắm rồi đấy!
– Ừ! Cũng đã 11h còn gì! – Nhật vạch đồng hồ xem rồi đồng tình. Sau đó cả 2 nhìn nhau và… “Hứ!” 1 tiếng.
– Nhưng ai sẽ ở lại trông hắn đây? – Hà chỉ tay.
– Kệ mẹ n.ó đi! – Khang phẩy tay. – Đêm sẽ có y tá trông mà! Lo gì! Bệnh nó cũng nhẹ mà!
– Vậy cũng đc! – 5 người kia đồng ý rồi cả 6 lần lượt ra về. Kiệt đi cuối không quên khép cánh cửa lại.
Không gian chìn vào im lặng của màn đêm tăm tối, chỉ còn lại duy nhất 1 ánh đèn mờ.
Tầm 11h30, 1 cái bóng đen lao vụt trên hành lang với tộc độ ánh sáng khiến người ta tưởng là mèo. Bóng đen đó đứng trước 1 phòng chăm sóc đặc biệt rồi bước vào. Bên trong, hắn vẫn đang hôn mê. Nó đứng cạnh hắn, đặt bàn tay thon thả lên trán hắn. Nóng. Nó liền lấy khăn mặt nhúng nước rồi vắt ẩm. Gấp gọn đặt lên trán hắn, sau đó đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nó rời môi hắn và ghé vào tai hắn thì thầm:
– Không phải nụ hôn đầu của cậu nhưng là nụ hôn đầu của tôi đấy!
Xong xuôi, nó ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh, 2 tay đặt lên cạnh giường và gục mặt xuống ngủ.
_ _ _
Sáng sớm hôm sau. À không, phải nói là cực kì sớm luôn. Chỉ tầm khoảng 3h sáng thôi, nó đã thức dậy và nhanh nhẹn trở về nhà. VSCN xong, nó xuống bếp trong bộ đồng phục và trổ tài nấu cháo. Nói trước là nó nấu hơi bị ngon đấy, chẳng qua không thích thể hiện thôi. Nấu xong, nó cho cháo vào cặp lồng rồi lấy cặp đến bệnh viện. Trước khi đi không nhắc bác quản gia: “Nếu 3 con lợn kia có hỏi thì bác bảo là cháu đi học trước rồi nhé!”.
Lúc nó đến bệnh viện thì cũng mới chỉ gần 5h sáng. Không có người mở cổng, nó đành dùng khả năng “kinh công” của mình để… vượt tường. Lại như 1 cơn gió, nó lướt nhanh hành lang bệnh viện và dừng lại ở phòng hắn. Đẩy cửa vào, thấy hắn vẫn ngủ, nó thở phảo nhẹ nhõm rồi bước đến cạnh giường, đặt cặp lồng cháo nóng hổi và túi sữa đậu nành mới mua trên đường đến. Rồi nó lại vắt lại khăn và đặt lại lên trán hắn, sau cùng là 1 nụ hôn nhẹ lên môi và 1 lời nói dịu dàng: “Mau khoẻ lại nhé! Tiểu Nam của tớ!”
Chương 13
Ads Khoảng cách gần lại
Học Viện Ngôi Sao…
Lúc này đã 6h30, số lượng học viên cũng đến cũng bắt đầu kha khá nhưng nó vẫn chẳng thấy bà chị mình và 2 con bạn yêu “quái” đâu cả. “Haizz! Không có mình thì làm sao lôi nổi 3 con pig đấy dậy không biết!” – Nó đang suy nghĩ ở cổng trường thì…
– Này, có phải bạn là Ngô Linh Linh, học viên lớp 11JA không? – Một cô bạn có mái tóc vàng choé như … (cái j` mn tự hỉu) vỗ vai nó.
Nó không trả lời, nhướn mày khó hiểu, ý hỏi: “Vấn đề gì?”. Cô bạn kia nói tiếp:
– Có người cần gặp vạn nên nhờ mình tới đây gọi bạn!
– Ok.
Rồi nó và cô bạn kia cũng đi lên sân thượng của Học Viện.
_ _ _
Tại bệnh viện KiNa…
– Aish, bao giờ thằng nhóc này nó mới chịu dậy chứ? – Kiệt đi đi, đi lại trong căn phòng chăm sóc đặc biệt của hắn.
Còn Nhật và Khang thì ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh đó và… gặm táo. Vừa nhai nhồm nhoàm, Nhật vừa nói:
– Tao vẫn không hiểu sao ban đêm không có y tá nào phụ trách mà có người lại biết thằng này sốt mà vào chăm nhỉ?
– Công nhận lạ đấy! – Khang đồng tình. – Rõ ràng chiếc khăn kia vẫn còn ẩm thì chắc là vừa mới thôi! Nhưng còn chiếc ở trong xô kia thì phải là từ đêm qua!
Nhật và Khang còn đang phân tích thì nghe tiếng của Kiệt:
– A, mày tỉnh rồi hả Nam? Nhật, Khang, lại đây xem này!
Thế là cả bọn bu vào giường hắn mà hỏi loạn xị ngậu hết lên khiến hắn mới tỉnh dậy mà cũng phát bực. Hắn gắt:
– Tha cho tao giùm cái! Mới tỉnh mà bị tra hỏi như tù nhân ấy!
– Hề hề! – 3 tên kia gãi gãi đầu cười.
Đang vui vẻ, bọn hắn bỗng dưng nghe ngoài cửa có tiếng nói cười ríu rít. Rồi cánh cửa phòng mở toang, bước vào là 3 cô gái xinh đẹp. Cô gái đứng giữa có mái tóc dài màu tím xanh buông xoã, chiếc váy lệch vai màu thiên thanh như tôn lên sự thanh thoát và có vẻ dịu dàng như bầu trời thu của cô (cái này nhầm, Đan mà hiền thì chắc chẳng có ai dữ đâu). Cô gái đi bên phải thì lại vô cùng quyến rũ và sắc sảo trong áo 2 dây dài ngang đùi màu đỏ thắm với phần đuôi đc làm hơi xoè ra và chiếc quần jean ngang đầu gối, mái tóc nâu vàng cũng buông xoã. Còn riêng cô gái đi bên trái lại mang vẻ nhí nhảnh ngây thơ với chiếc váy 2 dây màu trắng nơ hồng ngắn đến ngang đùi có phần váy dưới nhiều lớp đc làm bồng lên, mái tóc đen cắt 3 tầng đc buộc sang 2 bên (giống cái con bé em họ gì đó của Bi – Wol trong truyện Nhật kí Thiên Nũ í). Cả 4 cùng quay ra nhìn.
– Là các cô à? – Kiệt hỏi bằng giọng nghi ngờ. – Đến đây làm gì?
– Thăn thôi! – Đan nhún vai mỉn cười.
– Linh đâu? – Hắn hơi nhướn người lên hỏi.
– Chưa khỏi mà đã đi lo lắng cho người khác rồi! – Hà lắc đầu. – Nó đi học từ sáng sớm rồi!
– Ừm! – Hắn hơi mín môi, khuôn mặt lộ rõ 2 chữ “Thất vọng”.
Cả bọn cười rộ lên khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Có vẻ hôm nay họ sẽ nghỉ học và ngồi chơi trong bệnh viện đây (May sao đây không phải viện tâm thần)
_ _ _
Trên sân thượng…
– Mày cũng dễ mắc mưu phết đấy Linh Linh! – Nhỏ My không biết từ đâu chui ra cát giọng chảnh choẹ.
– Biết là mày tao mới đến! – Nó trả lời bằng chất giọng đầy mùi sát khí khiến bọn kia run sợ.
– Thôi cái giọng điệu giả tạo ấy đi! – Nhỏ Tâm cất giọng chua như giấm. – Ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của mày đấy! Bọn bay, lên đi! Đánh cho nó chừa cái tội mách lẻo và dám gần gũi 4 anh ấy!
Sau đó, 1 đám hổ cái tầm 50 đứa lao lên. Nó nhìn sơ qua cũng biết là toàn là võ mèo cào nên chỉ tung mấy cước đơn giản. Đoạn, có 1 nhỏ định lao lên đâm lén sau lưng nó bị nó tung cho 1 cước karatedo mà văng ra tận 3m. Chỉ trong vòng 3′ nó đã xử xong đám tép riu ấy. Phủi phủi tay, nó hất hàm mà hỏi 1 câu:
– Tụi mày có muốn ăn giỗ sớm không? Tao giúp cho!
– Mày… – Nhỏ Lệ vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
– Tao sao? – Nó nhướn nhẹ đôi liễu.
– Grừ… mày nhớ đó! – Nhỏ Quyên gằn ghè rồi cùng mấy nhỏ kia bỏ đi. Trước khi đi khỏi, mấy nhỏ vẫn còn nghe thấy câu nói của nó vang vọng:
– Tao không bọn mày lại biết kêu tiếng c.h.ó đó!
Đánh nhau xong cũng mệt, nó cũng chả thiết học nữa, bèn leo lên chiếc Lamborghini Aventador
– Bác sĩ Trung, em trai tôi sao rồi? Nó mà có mệnh hệ gì là tôi xử ông!
– Nhị thiếu gia không sao đâu! – Bác sĩ Trung nói. – Cậu ấy chỉ bị kiệt sức do ăn uống không đầy đủ, nghỉ ngơi không ổn định và suy nghĩ quá nhiều thôi!
– Giờ nó sao rồi? – Kiệt hỏi tiếp.
– Vẫn trong tình trạng hôn mê! Có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ tỉnh! – Ông Trung trả lời. – Mọi người có thể vào thăm.
Chỉ đợi câu nói ấy thôi là cả đám lao thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt của Nam. Kiệt đi tới, đặt tay mình lên bàn tay lạnh lẽo của Nam, cậu nói:
– Mau khoẻ nhé!
– Ớn quá cha! – Hà nhăn mặt. – Liệu có cần thêm “nụ hôn tinh yêu đích thực” của anh không đấy?
Câu nói của Hà làm mọi người ôm bụng cười sặc sụa. Không khí ngột ngạt như giản bớt. Nửa tiếng sau, Ngọc nói:
– Thôi về đi! Muộn lắm rồi đấy!
– Ừ! Cũng đã 11h còn gì! – Nhật vạch đồng hồ xem rồi đồng tình. Sau đó cả 2 nhìn nhau và… “Hứ!” 1 tiếng.
– Nhưng ai sẽ ở lại trông hắn đây? – Hà chỉ tay.
– Kệ mẹ n.ó đi! – Khang phẩy tay. – Đêm sẽ có y tá trông mà! Lo gì! Bệnh nó cũng nhẹ mà!
– Vậy cũng đc! – 5 người kia đồng ý rồi cả 6 lần lượt ra về. Kiệt đi cuối không quên khép cánh cửa lại.
Không gian chìn vào im lặng của màn đêm tăm tối, chỉ còn lại duy nhất 1 ánh đèn mờ.
Tầm 11h30, 1 cái bóng đen lao vụt trên hành lang với tộc độ ánh sáng khiến người ta tưởng là mèo. Bóng đen đó đứng trước 1 phòng chăm sóc đặc biệt rồi bước vào. Bên trong, hắn vẫn đang hôn mê. Nó đứng cạnh hắn, đặt bàn tay thon thả lên trán hắn. Nóng. Nó liền lấy khăn mặt nhúng nước rồi vắt ẩm. Gấp gọn đặt lên trán hắn, sau đó đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nó rời môi hắn và ghé vào tai hắn thì thầm:
– Không phải nụ hôn đầu của cậu nhưng là nụ hôn đầu của tôi đấy!
Xong xuôi, nó ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh, 2 tay đặt lên cạnh giường và gục mặt xuống ngủ.
_ _ _
Sáng sớm hôm sau. À không, phải nói là cực kì sớm luôn. Chỉ tầm khoảng 3h sáng thôi, nó đã thức dậy và nhanh nhẹn trở về nhà. VSCN xong, nó xuống bếp trong bộ đồng phục và trổ tài nấu cháo. Nói trước là nó nấu hơi bị ngon đấy, chẳng qua không thích thể hiện thôi. Nấu xong, nó cho cháo vào cặp lồng rồi lấy cặp đến bệnh viện. Trước khi đi không nhắc bác quản gia: “Nếu 3 con lợn kia có hỏi thì bác bảo là cháu đi học trước rồi nhé!”.
Lúc nó đến bệnh viện thì cũng mới chỉ gần 5h sáng. Không có người mở cổng, nó đành dùng khả năng “kinh công” của mình để… vượt tường. Lại như 1 cơn gió, nó lướt nhanh hành lang bệnh viện và dừng lại ở phòng hắn. Đẩy cửa vào, thấy hắn vẫn ngủ, nó thở phảo nhẹ nhõm rồi bước đến cạnh giường, đặt cặp lồng cháo nóng hổi và túi sữa đậu nành mới mua trên đường đến. Rồi nó lại vắt lại khăn và đặt lại lên trán hắn, sau cùng là 1 nụ hôn nhẹ lên môi và 1 lời nói dịu dàng: “Mau khoẻ lại nhé! Tiểu Nam của tớ!”
Chương 13
Ads Khoảng cách gần lại
Học Viện Ngôi Sao…
Lúc này đã 6h30, số lượng học viên cũng đến cũng bắt đầu kha khá nhưng nó vẫn chẳng thấy bà chị mình và 2 con bạn yêu “quái” đâu cả. “Haizz! Không có mình thì làm sao lôi nổi 3 con pig đấy dậy không biết!” – Nó đang suy nghĩ ở cổng trường thì…
– Này, có phải bạn là Ngô Linh Linh, học viên lớp 11JA không? – Một cô bạn có mái tóc vàng choé như … (cái j` mn tự hỉu) vỗ vai nó.
Nó không trả lời, nhướn mày khó hiểu, ý hỏi: “Vấn đề gì?”. Cô bạn kia nói tiếp:
– Có người cần gặp vạn nên nhờ mình tới đây gọi bạn!
– Ok.
Rồi nó và cô bạn kia cũng đi lên sân thượng của Học Viện.
_ _ _
Tại bệnh viện KiNa…
– Aish, bao giờ thằng nhóc này nó mới chịu dậy chứ? – Kiệt đi đi, đi lại trong căn phòng chăm sóc đặc biệt của hắn.
Còn Nhật và Khang thì ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh đó và… gặm táo. Vừa nhai nhồm nhoàm, Nhật vừa nói:
– Tao vẫn không hiểu sao ban đêm không có y tá nào phụ trách mà có người lại biết thằng này sốt mà vào chăm nhỉ?
– Công nhận lạ đấy! – Khang đồng tình. – Rõ ràng chiếc khăn kia vẫn còn ẩm thì chắc là vừa mới thôi! Nhưng còn chiếc ở trong xô kia thì phải là từ đêm qua!
Nhật và Khang còn đang phân tích thì nghe tiếng của Kiệt:
– A, mày tỉnh rồi hả Nam? Nhật, Khang, lại đây xem này!
Thế là cả bọn bu vào giường hắn mà hỏi loạn xị ngậu hết lên khiến hắn mới tỉnh dậy mà cũng phát bực. Hắn gắt:
– Tha cho tao giùm cái! Mới tỉnh mà bị tra hỏi như tù nhân ấy!
– Hề hề! – 3 tên kia gãi gãi đầu cười.
Đang vui vẻ, bọn hắn bỗng dưng nghe ngoài cửa có tiếng nói cười ríu rít. Rồi cánh cửa phòng mở toang, bước vào là 3 cô gái xinh đẹp. Cô gái đứng giữa có mái tóc dài màu tím xanh buông xoã, chiếc váy lệch vai màu thiên thanh như tôn lên sự thanh thoát và có vẻ dịu dàng như bầu trời thu của cô (cái này nhầm, Đan mà hiền thì chắc chẳng có ai dữ đâu). Cô gái đi bên phải thì lại vô cùng quyến rũ và sắc sảo trong áo 2 dây dài ngang đùi màu đỏ thắm với phần đuôi đc làm hơi xoè ra và chiếc quần jean ngang đầu gối, mái tóc nâu vàng cũng buông xoã. Còn riêng cô gái đi bên trái lại mang vẻ nhí nhảnh ngây thơ với chiếc váy 2 dây màu trắng nơ hồng ngắn đến ngang đùi có phần váy dưới nhiều lớp đc làm bồng lên, mái tóc đen cắt 3 tầng đc buộc sang 2 bên (giống cái con bé em họ gì đó của Bi – Wol trong truyện Nhật kí Thiên Nũ í). Cả 4 cùng quay ra nhìn.
– Là các cô à? – Kiệt hỏi bằng giọng nghi ngờ. – Đến đây làm gì?
– Thăn thôi! – Đan nhún vai mỉn cười.
– Linh đâu? – Hắn hơi nhướn người lên hỏi.
– Chưa khỏi mà đã đi lo lắng cho người khác rồi! – Hà lắc đầu. – Nó đi học từ sáng sớm rồi!
– Ừm! – Hắn hơi mín môi, khuôn mặt lộ rõ 2 chữ “Thất vọng”.
Cả bọn cười rộ lên khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Có vẻ hôm nay họ sẽ nghỉ học và ngồi chơi trong bệnh viện đây (May sao đây không phải viện tâm thần)
_ _ _
Trên sân thượng…
– Mày cũng dễ mắc mưu phết đấy Linh Linh! – Nhỏ My không biết từ đâu chui ra cát giọng chảnh choẹ.
– Biết là mày tao mới đến! – Nó trả lời bằng chất giọng đầy mùi sát khí khiến bọn kia run sợ.
– Thôi cái giọng điệu giả tạo ấy đi! – Nhỏ Tâm cất giọng chua như giấm. – Ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của mày đấy! Bọn bay, lên đi! Đánh cho nó chừa cái tội mách lẻo và dám gần gũi 4 anh ấy!
Sau đó, 1 đám hổ cái tầm 50 đứa lao lên. Nó nhìn sơ qua cũng biết là toàn là võ mèo cào nên chỉ tung mấy cước đơn giản. Đoạn, có 1 nhỏ định lao lên đâm lén sau lưng nó bị nó tung cho 1 cước karatedo mà văng ra tận 3m. Chỉ trong vòng 3′ nó đã xử xong đám tép riu ấy. Phủi phủi tay, nó hất hàm mà hỏi 1 câu:
– Tụi mày có muốn ăn giỗ sớm không? Tao giúp cho!
– Mày… – Nhỏ Lệ vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
– Tao sao? – Nó nhướn nhẹ đôi liễu.
– Grừ… mày nhớ đó! – Nhỏ Quyên gằn ghè rồi cùng mấy nhỏ kia bỏ đi. Trước khi đi khỏi, mấy nhỏ vẫn còn nghe thấy câu nói của nó vang vọng:
– Tao không bọn mày lại biết kêu tiếng c.h.ó đó!
Đánh nhau xong cũng mệt, nó cũng chả thiết học nữa, bèn leo lên chiếc Lamborghini Aventador