Một đoạn ngắn ngọn súc tích nhưng lại khiến Sở Kiều âm thầm kinh ngạc. Gia tộc Mộ Dung này cũng tựa như Dương gia thời Tống ở thế giới của nàng vậy*.
*Dương gia tướng: tiếng tôn xưng dòng họ Dương của danh tướng Dương Nghiệp đời Bắc Tống. Khởi đầu là Dương Nghiệp và truyền đến Dương Tái Hưng đều là những người có nhiều công lao cho đất nước Trung Quốc thời Tống, chống lại sự xâm lấn của các bộ tộc phương Bắc, đây là một gia tộc đã cống hiến cho nhà Tống hầu hết các thành viên của gia đình mình cho công cuộc bảo vệ đất nước.
Nàng lắng nghe đến nhập thần, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Thu Tuệ cắn môi dưới, im lặng suy nghĩ một lát mới nhỏ giọng nói: “Sau đó Phù công chúa chết.”
Sở Kiều cả kinh, “Chết rồi?”
“Phù công chúa cùng tuổi với Thái tử điện hạ, từ nhỏ hai người đã chơi cùng nhau. Hoàng thượng và hoàng hậu nhớ công trạng của Mộ Dung thị, không hề so đo việc gia tộc của nàng đã suy tàn, vì vậy năm Phù công chúa và Thái tử điện hạ được mười bảy tuổi đã tự mình làm chủ hôn cho hai người, phong Phù công chúa làm Thái tử phi, khắc họ Mộ Dung lên tông miếu của hoàng thất.”
Sở Kiều lẳng lặng lắng nghe, trong bụng cũng không lấy làm lạ. Mộ Dung thị trung dũng hiếm có, tuy gia tộc đã suy tàn nhưng vẫn có ảnh hưởng không thể thay thế đến quân đội. Lý Sách cưới Phù công chúa sẽ củng cố thêm cho binh lực của hoàng gia.
“Nhưng ngay trong đêm trước hôn lễ, Phù công chúa đã treo cổ tự vẫn.”
“Cái gì?” Sở Kiều biến sắc, cau mày hỏi lại: “Tự vẫn?”
“Dạ.” Mặt Thu Tuệ cũng có hơi trắng bệch, nàng thấp giọng nói tiếp: “Trên bố cáo của hoàng gia ghi là Phù công chúa qua đời vì bị bệnh, nhưng Thu Tuệ từ nhỏ lớn lên ở trong cung, đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện. Lúc kiệu rước dâu đến trước cửa Mật Hà cư, Thái tử điện hạ một thân hỷ phục đỏ thẫm, tay cầm nhánh tường vi ngũ sắc, hứng khởi đi theo lễ quan vào trong tẩm điện, kết quả lại không nhìn thấy Phù công chúa. Mọi người luống cuống chạy quanh tìm kiếm, cuối cùng Thái tử chính là người đầu tiên tìm được Phù công chúa. Khi tất cả chạy đến hậu điện, chỉ thấy Phù công chúa mặc giá y, dùng lụa trắng treo cổ trên nhánh ngô đồng ngoài cửa sổ.”
Gió đêm thổi qua mang theo hơi sương lạnh như băng.
“Lúc ấy Thái tử điện hạ chỉ kêu to được một tiếng rồi ngất đi. Năm đó em đi theo mẫu thân làm tiểu hoa nương trong đội rước dâu, trong lúc mẫu thân cùng các cô cô vội vã đưa Phù công chúa xuống, em sợ hãi lui về phía sau, vô ý vấp phải một tảng đá nên té lăn ra trên đất, vừa mở miệng khóc thì lại liếc thấy phía sau đám người, Lạc vương một thân trường bào tím xanh đang đứng trên thềm đá bên dưới hàng cây lựu, sắc mặt ngài ấy trắng nhợt hơn cả quỷ, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía gốc ngô đồng, môi mím lại không nói một lời, nắm tay siết chặt như muốn nghiền ra nước.”
Hai mắt Thu Tuệ đỏ hồng, nàng sụt sịt hít hít mũi: “Về sau, tất cả lễ quan, cung nữ cùng cô cô trong đội rước dâu đều bị bí mật xử tử, lúc ấy bởi vì em mới có chín tuổi nên may mắn thoát khỏi. Sau khi mẫu thân chết đi, em vẫn luôn hầu hạ ở trong cung, chỉ là từ đó về sau không còn nhìn thấy Lạc vương nữa, hàng năm chỉ có vào ngày sinh thần của hoàng hậu ngài ấy mới hồi cung một lần, còn không thì rất ít khi lộ diện. Em nghe nói ngài ấy đi Mi Sơn túc trực linh cữu hoàng thất, chớp mắt đã hơn sáu năm rồi.”
Sở Kiều chậm rãi gật đầu, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng nặng nề. Lại là một hồi bí sử cung đình, nàng đã nghe, đã thấy rất nhiều rồi.
“Thật ra thì Thái tử trước kia không phải như hiện giờ, chỉ có sau khi Phù công chúa chết đi thì mới càng ngày càng sa sút. Cô nương chưa gặp Phù công chúa nên không biết, nàng thật sự là tiên nữ mà, chẳng những thân phận cao quý mà tính cách còn vô cùng dịu dàng, năm đó chúng tiểu nữ quan không ai là không chịu ân huệ của nàng. Chẳng qua không ngờ một người hiền dịu đến thế lại có thể quyết tuyệt chọn lựa con đường như vậy.”
Sở Kiều khẽ lắc đầu, “Hậu nhân của một gia tộc trung liệt làm sao có thể ôn hòa như lời em nói. E rằng trong người nàng cũng chính là nhiệt huyết sôi trào, thà làm ngọc vỡ chứ không chịu khuất nhục. Có trách thì trách năm đó nàng không có năng lực tự vệ, cũng không chịu nhờ cậy người có năng lực bảo vệ nàng.”
Thu Tuệ nghe thì cái hiểu cái không, Sở Kiều vỗ vỗ vai nàng, cười nói: “Thu Tuệ, em có thích hoàng cung không?”
Tiểu nha hoàn chợt có chút mờ mịt, lẩm bẩm: “Em cũng không biết, mẫu thân em là nữ quan được thái hậu chỉ hôn cho một viên sử quan, sau mới sinh ra em. Từ nhỏ em đã ở trong cung, chưa từng đi ra ngoài bao giờ, thường xuyên nhìn thấy các phu nhân nương nương đấu đá tranh thủ tình cảm, thấy chỉ có hai người khác biệt với bọn họ, chính là cô nương và Phù chủ tử. Nô tỳ cũng nói không rõ là mình thích hay không thích, nhưng bất luận thế nào thì cuộc sống vẫn là vậy, không đúng sao?”
*Sử quan: quan văn chuyên ghi chép lại sử sách.
Sở Kiều hơi sững sờ, ngay sau đó khẽ cười, nói: “Em nói rất đúng, bất luận có thích hay không, cuộc sống vẫn là như thế. Bởi vì chưa từng nhìn thấy, nên chỉ có thể lựa chọn cuộc sống an tĩnh như hiện tại.”
Nàng cúi đầu vỗ vỗ đầu tiểu nha hoàn, nói: “Thu Tuệ, bên ngoài không giống với nơi này. Em có thể nói chuyện lớn tiếng, muốn đi đâu thì có thể đi đó, chỉ cần làm xong việc của mình thì có thể nhận được tiền công, có thể sống cuộc sống mình thích. Bên ngoài, cái đó gọi là tự do.”
Tiểu nha hoàn có chút mơ hồ, lẩm bẩm hỏi lại: “Vậy nếu buổi sáng em lười muốn ngủ nướng, cũng sẽ không có ai quản sao?”
Sở Kiều bật cười, “Dĩ nhiên, bất quá em sẽ bị trừ tiền công.”
“Woah