Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78323)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

àm sao đáp tạ cho thỏa đáng, ân cứu mạng không thể qua loa đáp trả là xong. Bằng không thì nàng đừng đi nữa, ở lại Biện Đường lấy thân báo đáp ta đi vậy.” Nước lững lờ trôi, thanh âm nhàn nhạt của Lý Sách như hòa tan trong gió.


Sở Kiều ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, nàng nói: “Sen đẹp vì ở trong bùn mà không dính mùi bùn, ngược lại còn tỏa hương thơm ít loài hoa nào sánh bằng. Ở chung một chỗ với ngươi lâu như vậy mà còn có thể dùng suy nghĩ của người bình thường nói chuyện với ngươi, tinh thần của ta quả thực chính là như hoa sen.”


Lý Sách thở dài một hơi, nói: “Kiều Kiều, nàng cứ xuất khẩu thành thơ như thế thực khiến ta càng lúc càng thêm mê luyến mà.”


Sở Kiều ngước lên ngắm nhìn mặt trăng, “Thứ ngươi mê luyến có rất nhiều, quá tham lam cũng không phải là một chuyện tốt.”


Lý Sách đứng dậy, tay áo bay bồng bềnh trong gió, nhẹ giọng nói một cách tùy ý, “Có nhiều thứ, vô luận cưỡng cầu thế nào cũng không tới tay, cho nên chỉ đành cố gắng nhìn thêm vài lần mà thôi.”


Sở Kiều chợt có hơi hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nói: “Sen tàn thì sẽ lại nở, ngươi hà tất phải khổ sở níu kéo chúng như vậy.”


Lý Sách gật đầu, nhẹ giọng than: “Đúng vậy, sang năm sẽ lại nở.”


Con thuyền nhỏ đong đưa giữa hồ, đám lục bình bị rẽ ra rồi lại tụ vào, chậm chạp trôi theo dòng nước.


“Bắc Yến lạnh lắm à?” Lý Sách đột nhiên khẽ thở dài, nói: “Nghe nói ở đó quanh năm tuyết rơi, rất hiếm hoa cỏ, là nơi băng thiên tuyết địa.”


Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng thon dài của hắn, nhẹ giọng đáp: “Xuân lan thu cúc mỗi loài mỗi vẻ, cảnh sắc băng sơn tuyết phủ của Bắc Yến cũng là vẻ đẹp hiếm có, nếu có một ngày ngươi nhìn chán hình ảnh mưa bụi ở Giang Nam, có thể phóng ngựa ra biên tái, lên Hồi Sơn đạp tuyết, nhìn ngắm mỹ nhân trên cao nguyên Bắc Yến, chắc chắn sẽ khiến ngươi không muốn về.”


Lý Sách thoáng hơi thất thần, nhưng ngay sau đó liền cười phá lên, nói: “Vẫn là Kiều Kiều hiểu ta nhất, bao giờ cũng biết nghĩ cho ta.”


Lúc này chợt nghe *cạch* một tiếng, bích hồ vốn không lớn, con thuyền nhỏ bơi một lát đã sang đến bờ kia.


Hai người xuống thuyền rồi chậm rãi đi về phía Mật Hà cư. Ánh trăng bàng bạc thê lương vẩy lên người bọn họ, kéo thành bóng dài đổ xuống trên mặt đất, tách ra rồi hợp lại theo từng bước chân, cuối cùng thì càng cách càng xa. Dù sao thì đó cũng là hai cái bóng riêng biệt, không thể nào hòa thành một.


Nháy mắt đã đến trước cửa Mật Hà cư, hai người đứng đó, chợt cảm thấy có chút lúng túng. Lý Sách lười nhác tựa người vào thân một cây lựu, cánh hoa đỏ thẫm rơi xuống lả tả, dính đầy lên người, lên tóc hắn. Ánh đèn ở đằng xa chiếu đến, càng tô thêm vẻ mông lung của đêm lạnh.


Lý Sách ngáp một cái thật to, nói: “Muộn quá rồi, mai thế nào cũng không dậy nổi.”


Sở Kiều gật đầu, “Ngươi lười là chuyện ai cũng biết. Sáng nay nghe Thu Tuệ nói ngươi lâm triều mà không mang giày, chọc cho Đường hoàng phát hỏa một trận.”


“Nói nhiều như thế làm cái gì.” Lý Sách phất phất tay, sau đó nói: “Ta lười không muốn dậy sớm, mà sao lâm triều không thể chuyển đến sau giờ ngọ chứ, thật phiền. Như vậy đi, sáng sớm mai ta sẽ phái người đưa nàng xuất cung, sau đó nàng tự sinh tự diệt đi nhé, ta sẽ không đưa tiễn.”


Sở Kiều gật đầu, “Cũng không dám phiền ngươi tự thân đại giá.”


Lý Sách cười nói: “Được rồi, chuyến đi này một đường xa xôi, nàng đi một mình phải bảo trọng, nếu như…”


Nói đến đây, trong mắt Lý Sách chợt lộ ra vài tia thâm trầm khó tả, hắn tự giễu cười một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác, nhàn nhạt tiếp lời: “Nếu như có một ngày nàng không chịu nổi sự giá rét của Bắc Yến nữa, có thể suy xét việc quay về Giang Nam nghỉ ngơi. Nơi này tuy không có đại mạc hùng vĩ hay thảo nguyên ngút ngàn, nhưng lại đông người ấm áp, thích hợp định cư lâu dài.”


Sở Kiều chợt cảm thấy khóe miệng đắng chát, khẽ cười một tiếng, “Nhân sinh có bi hoan ly hợp, trăng có tròn có khuyết, thế sự đều là cơ duyên.”


Lý Sách lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta cũng hy vọng vĩnh viễn không có ngày nàng phải suy xét đến chuyện này. Bảo trọng.”


Đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đau thương, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Lý Sách, Sở Kiều chậm rãi xoay người lại. Ánh trăng vẩy lên cái bóng dần rời xa của hai người khiến chúng ngày càng mờ dần, cuối cùng biến mất trong khoảng không tịch mịch của hoàng cung.


CHƯƠNG 118: NGÔ ĐỒNG VẠN DẶM


Ban đêm lập thu hơi se lạnh, thân ảnh Lý Sách dần biến mất sau hàng lựu nở hoa đỏ thẫm, trên con đường lát đá xanh chỉ còn lưu lại mùi đỗ quyên thơm ngát cùng ánh trăng mênh mang. Hoa sen trong hồ nước trước cửa Mật Hà cư đã hoàn toàn tàn lụi, mặt hồ chỉ còn lơ thơ vài phiến lá cùng cỏ dại. Gió thu lướt qua mặt hồ khiến khuôn viên đình viện càng thêm thê lương.


Sở Kiều chậm rãi đi về phòng mình, gió thổi khiến mái tóc dài của nàng chập chờn như cánh bướm.


Diện tích của Mật Hà cư cực kỳ rộng lớn, tổng cộng có hơn ba mươi lầu gác cao thấp khác nhau, cây cỏ xen kẽ, bày trí vô cùng tinh xảo, có thể nhìn ra quang cảnh lúc cực thịnh sẽ như thế nào. Sở Kiều lẳng lặng sải bước trên con đường mòn vắng vẻ, thỉnh thoảng bị vài ngọn cây rũ xuống quét qua trán, đế giày thêu khá mỏng nên khi dẫm lên đá xanh lót đường, thấy hơi lành lạnh. Một cơn gió mang theo hương rượu nhàn nhạt thổi qua, Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên nhánh cây ngô đồng bên cạnh tòa thủy các hai lầu có một nam tử mặc trường bào xanh nhạt đang lãnh đạm đứng đó, đầu hơi ngước, mắt hướng về khuê phòng của nàng ở phía đối diện.


“Là ai ở đó?” Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, kinh động đến một đàn cò trắng trên hồ khiến chúng đập cánh bay tán loạn.


Nam nhân kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Sở Kiều nhìn rõ mặt hắn thì nhất thời sửng sốt đến không nói nên lời. Diện mạo của người này từa tựa Lý Sách, dáng vẻ trong bóng tối nhìn như cùng của một người.


Nhưng chỉ sau một giây, Sở Kiều liền bỏ đi ý nghĩ buồn cười này, khách quan mà nói thì đơn giản là vì khí chất giữa bọn họ khác nhau đến vạn phần.


Nam nhân vịn tay lên nhánh ngô đồng, vẫn lẳng lặng đứng yên trong màn đêm nhàn nhạt hương hoa, dung mạo tuyệt mỹ được phủ bởi một tầng ánh trăng mờ ảo, tô thêm vẻ trong trẻo như sương lạnh cuối thu cùng vẻ u buồn như có như không của hắn.


Người nọ lẳng lẳng nhìn nàng, sau đó chậm rãi nhíu mày lại, “Ngươi là ai?”


Không gian nhờ nhờ ánh trăng, mặt hồ phản sáng lấp lánh ở xa xa, giọng nói của nam nhân cực kỳ trong trẻo và lạnh lùng, giống như giọt nước tan ra từ khối băng, nghe không ra chút tâm tình gì.


Sở Kiều chỉ nhìn một cái liền biết người này có thân phận bất phàm, nàng lễ phép tiến lên một bước, nhẹ giọng đáp lời: R

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mẹ yêu

Đêm tân hôn, chồng đòi ly dị vì chê vợ ‘màn hình phẳng’

Thì ra con dâu ngoan hiền là thế này đây!

Đứa bé lang thang cứ chạy theo gọi Mẹ ơi”, cô thấy thương đưa về nuôi, 15 năm sau nó lại trả ơn thế này đây

Nơi ấy bình yên