“Thế thì sao huynh lại đột nhiên mất đi dũng khí vậy?”
……………………………………………………………………………………
Ngọc Thụ còn nhớ rất rõ ngày Huyền Mặc qua đời, hôm đó trời mưa rất to, *ào ạt* như thác đổ. Chúng thái y chạy đến vương phủ đều bị mưa làm ướt sũng như chuột lột.
Ban sáng rõ ràng trời còn trong xanh không một bóng mây, nàng còn bảo hạ nhân chuyển sách trong thư phòng của chàng ra sân phơi nắng, nắng ấm chiếu rọi bốn phía, vô cùng dễ chịu.
Nhưng đến đêm thì thủy quân ở khu vực đông nam lại đột nhiên hộ tống một cỗ xe ngựa ào vào thành, đi thẳng đến cửa chính của phủ Huyền vương.
Chàng được đỡ xuống khỏi xe ngựa rồi đưa đến thư phòng, sắc mặt trắng bệch, sau khi thay đổi triều phục thì quả quyết muốn vào cung, nhưng còn chưa ra khỏi cửa chính thì đã ngã xuống, máu tươi túa ra ướt đẫm áo. Nàng luống cuống đứng bên cạnh, sợ hãi đến bật khóc. Bọn gia đinh cuống cuồng đưa chàng vào nhà rồi hối hả chạy ra ngoài tìm đại phu.
Trời bắt đầu đổ mưa ngay từ lúc đó.
Liên tiếp bảy ngày không hề ngưng.
Dân chúng đều nói rằng là ông trời khóc thương Huyền vương gia, là nước mắt tiễn đưa một bậc trung lương.
Chúng thái y vào phòng rồi lại đầy mồ hôi đi ra, nói cái gì thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, cái gì chinh chiến liên tục nên sức khỏe suy yếu, thương thế chưa lành mà đã lao lực, cái gì vết thương sâu đến tận tim phổi. Nhưng nàng đều không nghe vào tai, chỉ đăm đăm nhìn một đám lão nhân râu tóc bạc trắng đi qua đi lại trước mặt mình, người nào cũng mang sắc mặt nặng nề, miệng hé ra đóng vào như bầy cá đang thở dưới biển sâu.
Nàng tự hỏi, bọn họ đang nói gì vậy? Sao còn đứng đây nói mà không vào chữa bệnh? Chàng khỏe như vậy, nhấc được cả đại đao nặng hơn tám mươi cân, có thể múa trường thương bằng sắt nặng hơn trăm cân thì chảy chút máu như này có là gì? Tại sao chàng còn nằm đó, sao vẫn không đứng dậy? Lễ nạp thái* của Trưởng công chúa đã qua, ngày mai Yến hoàng sẽ trở về nước, chàng là trọng thần của Hoài Tống, sao có thể không đi đưa tiễn?
*Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Nàng tự động loại bỏ tất cả những âm thanh bên tai, cố chấp chạy đến cạnh chàng, khẽ lay lay tay chàng, nhỏ nhẹ thỏ thẻ bên tai chàng như đã làm rất nhiều năm: Vương gia, ngài dậy đi. Vương gia, tỉnh dậy đi…
Những chàng vẫn không động, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt, như đang ngủ mà vẫn canh cánh tâm sự gì đó, cánh tay lạnh như băng.
Nàng rốt cuộc bắt đầu thấy sợ, nhưng vẫn không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy tay chàng, liên tục gọi chàng tỉnh dậy…
Xung quanh dần dần vang lên tiếng nghẹn ngào, đám nha hoàn len lén rút khăn tay lau nước mắt. Nàng nghe được thì đột nhiên tức giận, xoay người lại quát đuổi tất cả đi.
Bên ngoài mưa rất lớn, cửa vừa hé ra thì gió tạt nước mưa lạnh như băng vào phòng, khiến y phục trên người nàng thoáng cái đã bị thấm ướt.
Có thái y tiến lên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vương phi, vương gia đã không thể cứu nữa rồi, xin vương phi nén bi thương.”
Nàng tự nhận mình cả đời hiền lương, lúc còn ở nhà thì hiếu thuận với cha mẹ, nghe lời huynh trưởng và tỷ tỷ, sau khi xuất giá thì coi phu quân như trời, chưa từng dám có nửa lần vọng động tùy hứng nào. Nhưng khoảnh khắc nghe thái y nói như vậy, nàng đã lập tức quay lại tát mạnh vào mặt vị thái y già cấp bậc tam phẩm kia, phẫn nộ nói: “Ngươi nói bậy!”
Nhưng vị thái y già không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, đầy vẻ cảm thông và thương cảm.
Ánh mắt đó đã khiến nàng sụp đổ, dưới chân chợt mềm nhũn, trước mắt tối sầm đi.
Khi nàng tỉnh lại thì vương gia cũng đã tỉnh, tất cả thuộc hạ cũ đều tụ tập trong sân, lần lượt từng người một tiến vào nghe chàng dặn dò. Nhìn thấy nàng ôm con trai đến, những người đó liền tự động nhường đường cho nàng.
Nàng đứng dưới gốc anh đào trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn ánh nến lập lòe bên cửa sổ. Khung cảnh hệt như rất nhiều năm trước, khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Khi đó nàng còn rất trẻ, ngoan ngoãn đi theo sau phụ thân, bên cạnh có cả huynh trưởng và chúng tỷ muội, còn có rất nhiều thiên kim tiểu thư và con cháu thế gia. Khi đó nàng mặc một bộ y phục bằng gấm trắng thêu hoa văn chìm đơn giản, nhìn như một chú nhạn không có lông, còn chàng đứng trên hàng lang gấp khúc, môi nở nụ cười ôn hòa khiến khuôn mặt anh tuấn bừng sáng, ấm áp như gió đầu xuân.
Hạ nhân đứng sau lưng che dù cho hai mẹ con, Vĩnh Nhi còn rất nhỏ, khuôn mặt mũm mĩm dúi chặt vào ngực nàng, thỉnh thoảng còn ngáp thật to như đang rất buồn ngủ.
Nhóm quan lại ngoài sân nói rất nhiều, vì nàng là thê tử của chàng nên chẳng ai kiêng kỵ. Phần lớn chủ đề nghị luận đều là về chuyện sau khi Trưởng công chúa hòa thân đến Bắc Yến, những cựu thần Hoài Tống như bọn họ sẽ ra sao, phải làm thế nào mới có chỗ đứng ở tân triều, phải làm thế nào hòa nhập với triều đình Đại Yến để có thể trợ giúp công chúa, xem có nên xin chàng viết thư để bọn họ đưa đến tay Yến hoàng hay không.
Cuối cùng thì đám đông cũng thưa dần, khoảng sân trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng mưa thì không còn âm thanh nào khác.
Quản gia đi đến che dù cho nàng, đưa nàng vào phòng.
Chàng đang ngồi tựa người vào đầu giường, trên người mặc bộ trường sam rộng thoải mái. Nhìn thấy nàng, chàng nở một nụ cười dịu dàng muôn thuở, giơ tay chỉ vào chiếc ghế cạnh mình, bảo: “Ngồi đi.”
Nàng máy móc ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn chàng chằm chằm, hốc mắt đã đong đầy lệ nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không chế không để bản thân khóc thành tiếng.
“Ngọc Thụ, về sau nàng phải chịu khổ rồi.” Chàng bình tĩnh nhìn nàng, không nhanh không chậm nói ra những lời này.
Hai củ sâm già cắt lát trong chiếc khay trên bàn đầu giường đã vơi đi hơn nửa, chàng hơi thở dốc, âu yếm nhìn thoáng qua Vĩnh Nhi rồi nhẹ giọng nói: “Ta quả thật không phải là một người cha tốt.”
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có xâm chiếm đại não, nàng đột ngột nắm lấy tay chàng, ngu ngơ nói: “Vương gia, đừng mà, đừng như vậy.”
Chàng khẽ cười nhưng mặt đã không còn chút máu, hốc mắt lõm sâu, gầy gò đến cực hạn.
“Vương gia, đừng như vậy.” Không biết có thể nói gì khác, nàng chỉ ra sức lắc đầu, nắm chặt cổ tay phu quân mình, liên tục lặp đi lặp lại câu: “Đừng mà, đừng như vậy.”
Gió đêm đẩy cửa sổ ra luồn vào phòng, mấy bận đã suýt thổi tắt nến, mang theo hơi lạnh từ phương bắc, thoang thoảng hương cúc thơm ngát.
Nàng mơ hồ nhớ lại lúc còn trẻ từng ngồi vui đùa với các tỷ tỷ, mấy tỷ muội cùng chia sẻ tưởng tượng về vị hôn phu tương lai, có trạng nguyên thi văn không ai sánh bằng, có đại tướng quân võ nghệ bất phàm, có con cháu thế gia xuất thân cao quý. Chỉ mình nàng là sau một hồi ngẫm nghĩ rất lâu, bị các tỷ tỷ dồn ép mới ấp úng nói: “Chỉ cần… chỉ cần đối tốt với muội là được.”
Chỉ cần tốt với nàng là được.
Nàng vẫn luôn như thế, ngay