Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78235)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

i thần, vội vàng nói: “Lập tức xuất cung.”


Xe ngựa hối hả lăn bánh rời khỏi hoàng cung. Chân trời phía tây chợt có đàn quạ bay lên, vài cọng lông vũ đen nhánh chậm rãi theo gió lạnh rơi xuống chốn cung đình tĩnh mịch.


Phiên ngoại 4: Huyền Mặc


Nạp Lan Hồng Diệp nghe được tin Viên Thế Lan tự vẫn thì trầm mặc hồi lâu. Văn Viện dẫn bọn cung nhân lùi xuống, trả lại vẻ tĩnh lặng cho tẩm điện.


Nạp Lan Hồng Diệp nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy cô gái lạnh lùng như băng tuyết kia, trên đầu được băng kín mít, tuy không nhìn thấy vết thương nhưng qua vết máu thấm qua tầng băng dày vẫn có thể tưởng tượng được là nghiêm trọng đến cỡ nào.


Viên Thế Lan bình thản nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, nói bằng ngữ khí nhẹ bẫng như sương: “Không phải là ta thì cũng tuyệt đối không phải là ngươi.”


Nạp Lan Hồng Diệp nở nụ cười lãnh đạm, thật ra thì với thân phận hoàng hậu, nàng không nên đi gặp một phi tử đã bị đày đến lãnh cung, nhưng đã quyết định đến đây thì tất nhiên sẽ không để bản thân bị khích tướng bởi mấy lời này. Nàng lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, hỏi một câu vẫn luôn cất giấu tận đáy lòng: “Tuy không phải là ngươi nhưng ngươi hà tất phải làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết trên dưới hậu cung này đều mong chờ ngươi có ngày này sao?”


“Ai rảnh rỗi tranh đấu với lũ đàn bà ăn không ngồi rồi đó chứ?” Viên Thế Lan lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng có vết dao cứa nhìn vô cùng đáng sợ, “Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian với một nam nhân vô tâm.”


Nạp Lan Hồng Diệp hỏi tiếp: “Vậy ngươi đối với hoàng thượng thì sao? Ngươi cũng vô tâm với hoàng thượng sao?”


Vẻ mặt Viên Thế Lan đột nhiên trở nên dữ tợn, nàng quay ngoắt đi, gằn giọng nói từng chữ một: “Đồ không thuộc về ta, ta không cần.”


Bên trong điện Đông Nam rực rỡ ánh đèn, Nạp Lan Hồng Diệp tựa người vào lưng ghế, bất giác cười khẽ.


Thật sự không cần? Thật sự là vô tâm? Nếu quả thật như lời ngoài miệng thì sao lại tự hủy dung vì một người bản thân không cần? Sao lại hối hận rồi quyết liệt tìm chết trong cô đơn tận cùng như vậy?


Cuối cùng là do tuổi trẻ cương liệt hay là ngây thơ tùy hứng mới có thể hành xử theo cảm tính, mới có thể làm không cần nghĩ? Nếu nàng cũng vô trách nhiệm tìm cái chết như vậy, người thân cùng con dân của nàng sẽ ra sao?


Chỗ đáng sợ của hậu cung chính là nó có thể khiến một người phát điên, có thể khiến một thiếu nữ thanh xuân tự cầm dao cứa lên mặt mình, sau đó thẳng thừng nói chết là chết.


Nàng cũng từng có ý định khiến người nọ áy náy tự trách, khiến người nọ phải vĩnh viễn nhớ đến nàng. Nhưng trong chốn cung đình rộng lớn này, sống chết của nàng bất quá chỉ là một đốm lửa nhỏ lóe lên rồi chợt tắt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện phiếm của chúng cung phi thì sẽ chẳng gây nên bất kỳ chấn động gì.


Hoàng cung này, thứ không thiếu nhất chính là oan hồn. Theo thời gian, một tháng, hai tháng, một năm rồi hai năm, có ai còn nhớ được từng có một vị Sở phi độc chiếm mọi sủng ái chứ?


“Đúng là ngu ngốc!” Nạp Lan Hồng Diệp thở dài.


Đã leo đến được vị trí Thục phi, chưa kể đến dung mạo và tính tình giống nhường ấy, muốn được sủng ái cả đời cũng không phải là chuyện khó. Đáng tiếc, nàng ta lại một mực phủi sạch tất cả.


“Nương nương?” Văn Viện đứng ở cửa, tay bưng một chén thuốc vừa mới sắc, nhỏ giọng gọi.


Nạp Lan Hồng Diệp tùy ý vẫy tay ra hiệu cho Văn Viện đi vào, nhận lấy chén thuốc uống từng muỗng một. Chất thuốc đắng chát nhưng nàng lại như đang uống canh, chân mày không hề nhíu dù chỉ một chút. Văn Viện đứng một bên nhìn chén đường viên nhỏ trên khay, đã mấy lần mấp máy môi định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.


“Truyền ý chỉ của ta, Viên mỹ nhân hiền lương thục huệ, không may qua đời vì bệnh hiểm, nay tấn phong làm huệ nhân lục phẩm, được phép chôn cất ở lăng Tây Phi, thưởng cho mẫu tộc một ngàn lượng vàng, ban cho huynh trưởng của nàng một chức quan, bảo Hộ bộ thu xếp công việc.”


Văn Viện hơi sững người, khó hiểu nhìn Nạp Lan Hồng Diệp.


Không sai, Trưởng công chúa có quyền bàn chính sự, cũng được phép bổ nhiệm chức quan tứ phẩm trở xuống cho đất thuộc Hoài Tống. Nhưng sau khi bị bệnh, đã hai năm nàng không dùng đến quyền này, hôm nay lại làm vậy chỉ vì một phi tần mắc tội, đáng giá sao?


Nhưng Nạp Lan Hồng Diệp cũng không giải thích lời nào, chỉ tiếp tục nói: “Gần đây hoàng thượng bận rộn chính sự, không cần báo tin Viên mỹ nhân qua đời cho hoàng thượng biết. Truyền lên đến các cung, bảo bọn họ giữ mồm giữ miệng cho tốt.”


Văn Viện vội vàng gật đầu xác nhận đã rõ rồi đi ra ngoài.


Tẩm điện yên tĩnh trở lại, nghĩ ngợi một hồi dường như đã khiến Nạp Lan Hồng Diệp mệt mỏi. Nàng nằm xuống giường, dùng đầu ngón tay nhẹ day day huyệt thái dương, khẽ nhíu mày.


Dù tức giận nên giáng chức nàng ấy, nhưng tình cảm có lẽ vẫn còn đó. Biết được nàng ấy tự vẫn chàng hẳn sẽ không khỏi có mấy phần đau buồn. Hiện tại tình hình biên cảnh Tây Bắc đang gay gắt, trên triều lại tranh đấu không ngừng, chàng đã có quá nhiều thứ để lo rồi.


Uống thuốc xong lại bắt đầu buồn ngủ, Nạp Lan Hồng Diệp mơ màng nghĩ, phi tần bị đày đến lãnh cung sẽ không được phép diện kiến long nhan cả phần đời còn lại. Qua hai ba năm nữa có lẽ sẽ quên thôi. Mà cho dù bất chợt nhớ đến thì hẳn sẽ không quá thương tâm vì một người đã qua đời vì bệnh.


Nến vẫn cháy *lách tách*, đêm khuya vô cùng vắng lặng.


Ý chỉ từ điện Đông Nam được truyền ra ngoài, chủ nhân các cung tần khác nhanh chóng lĩnh hội tâm tư của hoàng hậu. Tuy có người thấy tức giận vì việc hoàng hậu đối xử tử tế như vậy với người nhà của Viên Thế Lan, nhưng cũng chẳng ai có gan nói gì. Mấy hôm trước tin Trình phi tự mình tới xin tội với hoàng hậu rồi ở rịt trong Phật đường đã khiến bọn họ hiểu được một chuyện, trọng quyền vẫn còn nằm trong tay hoàng hậu, không thể coi thường.


Hậu cung trở lại bình lặng như trước, tựa như mặt hồ mùa thu, không một gợn sóng. Mỗi ngày vẫn có đàn sáo du dương, xóa sạch mọi u ám vì tin một tần phi vừa tự vẫn, tất cả mọi hòa thuận êm ấm ngoài mặt và mưu tính ngầm đều bị tuyết lạnh của mùa đông bao phủ. Giữa hoàng cung rộng lớn, cô gái có trái tim tựa băng và đôi mắt sắc bén kia đã hóa thành bông tuyết, lặng lẽ rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động nào.


“So với cái chết, sống vĩnh viễn luôn cần nhiều dũng khí hơn.” Nụ cười trên môi Nạp Lan Hồng Diệp bao giờ cũng rất nhẹ.


Nàng nhìn ra khoảng trời đang dần sáng lên bên ngoài cửa sổ, như lại thoáng thấy được một bóng dáng cao gầy đang lẳng lặng nhìn mình. Trường kiếm bên hông nằm ngoan ngoãn trong vỏ, che giấu sự sắc bén vốn có.


Người nọ cứ đứng như vậy, trên đỉnh đầu là một khoảng không đen mù mịt, tựa như một cánh bướm đang gượng hơi tàn cố bay lên. Hôm phụ hoàng hạ táng, người nọ đứng sau cô công chúa đang khóc bi thương là nàng, nói ra một câu như vậy.


Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, bông tuyết đầu đông theo gió hết bay múa khắp không trung rồi lại la đà trên mặt đất, nhìn như

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Cuộc sống trêu chọc chó mèo của Nhị Nữu

Truyện Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám